Đọc truyện Trà Sữa Vị Em – Chương 86: Nếu như anh cũng nguyện ý
Cốc trà sữa thứ tám mươi sáu: Nếu như anh cũng nguyện ý.
—————————————
Dưới tình huống bản thân Lê Dương hoàn toàn không tình nguyện, buổi lễ thành nhân tụi Tô Ngang kiên trì chuẩn bị cho cậu sắp sửa bắt đầu.
Còn tuyên bố nhất định khiến Lê ba ba vừa kinh ngạc vừa vui sướng.
Lê Dương: “……”
Lúc Lê Dương nhận tin đang được Thiệu Nhất cần mẫn bóp vai, cậu quay đầu liếc anh một cái.
“Anh cũng biết?”
Thiệu Nhất: “Hửm?”
Lê Dương giơ điện thoại cho anh xem, trên màn hình là tin nhắn Tô Ngang gửi.
—— Anh Lê, tới tiệm trà sữa đi, bọn tao chuẩn bị xong rồi!
Thiệu Nhất bật cười: “Tốc độ nhanh vậy.”
Lê Dương lăn lông lốc bò dậy, “Anh với bọn nó âm mưu cái gì? Tại sao em không biết?”
“Tại vì em bận ngủ.” Thiệu Nhất vỗ vỗ đầu cậu, “Mặc quần áo chưa?”
Lê Dương lúc này mới nhận ra cả buổi mình vẫn chưa mặc quần áo.
Lê Dương: “……”
Má.
Bạn nhỏ bất mãn: “Anh cười gì mà cười!”
Cậu xuống giường tìm quần áo, hai cẳng chân thon dài lắc lư qua lại trước mắt Thiệu Nhất, đốt cháy tim ai.
Thiệu Nhất chuyển tầm mắt sang chỗ khác, sợ mình nổi thú tính lại đè cậu xuống.
Đang vội đi sinh nhật đây.
Chậc.
Anh nói chuyện khác hòng cho mình phân tâm, “Sáng nay Lý Nhiên tìm anh lấy chìa khoá cửa tiệm, anh thật sự không biết mọi người định làm gì mà.”
Ngủ cả buổi sáng tất nhiên rất đói bụng, nhưng suy xét đến hội Tô Ngang đang chờ, Lê Dương chỉ ăn qua loa lót dạ.
Vừa ra khỏi cửa, Lê Dương liền cảm thấy cái sự không khoẻ nổi lên càng rõ ràng.
Như kiểu đi một hồi sẽ thành cùng tay cùng chân ấy.
Nói chung là khó chịu.
Cậu dừng bước, trầm ngâm thở dài.
Thiệu Nhất cũng dừng theo cậu, “Làm sao vậy?”
Lê Dương nhìn vào mắt anh, “…… Anh nói xem?”
“……” Thiệu Nhất do dự, “Hay là về nhà? Để lần sau……”
Lê Dương lại thở dài, nâng chân tiếp tục bước đi bằng tư thế kì quặc, “Sinh nhật nào có lần sau.”
Sợ em nhỏ té ngã, Thiệu Nhất chỉ đành đuổi theo, xoa xoa gáy cậu.
Nhọc nhằn tới được tiệm trà sữa, Lê Dương nhìn cửa kính bị người bên trong che kín không biết bằng vải hay bằng giấy.
Nghẹn lời.
Rèm ở cửa thì vẫn vén gọn, bị xem như thứ vô dụng.
Lê Dương bỗng nhiên không muốn đi vào lắm.
Cậu quay đầu nói với Thiệu Nhất: “Anh vào trước.”
Thiệu Nhất bật cười: “Vì sao chứ?”
Lê Dương: “……”
Bởi vì dưới những tình huống thế này, bước vào cửa chắc chắn sẽ bị phun một đống dải băng rực rỡ hoặc thứ kỳ quái khác vào đầu.
Lê Dương không thích trải nghiệm kiểu vậy lắm, thế nên quyết đoán cho bạn trai đi mở đường.
Thiệu Nhất bất đắc dĩ, nhưng vẫn tiến lên đẩy cửa.
Lê Dương khoanh tay bình tĩnh đứng cách cửa hơn một bước chân.
Dù như vậy cũng suýt nữa bị dải băng bắn vào mặt.
Lê Dương:……
“Sinh nhật vui vẻ!!!!” Bên trong vang lên một tràng tiếng hò la không đồng nhất, chắc chưa tập tành kĩ càng.
Sau đó là âm thanh thảng thốt của bạn mập: “Anh chủ Thiệu?! Lê ca đâu?”
Tô Ngang tiến lên: “Gì vậy? Phun nhầm người?”
Đây là tranh thủ sinh nhật Lê Dương mà làm loạn, bằng không ngày thường nào có ai dám mạo phạm Lê ba ba như rứa.
Người ta có chán sống đâu.
Vất vả lắm mới có một dịp lại phun nhầm người…… Thế nhưng phun anh chủ Thiệu chắc cũng tương đương thôi nhỉ?
Lê Dương đi vào, nhìn mái đầu sặc sỡ của anh bạn trai mình, không phúc hậu bật cười thành tiếng.
Thiệu Nhất xoa nhẹ đầu bạn nhỏ, nhặt mấy dải băng trên đầu mình bỏ lên đầu Lê Dương.
“Sinh nhật vui vẻ.” Anh cười nói.
Hội Tô Ngang cũng chẳng để bụng, hét to lần nữa: “Lê ca sinh nhật vui vẻ!”
Lý Nhiên ngồi trong tiệm, giương giọng chúc một câu: “Tiểu Lê Tử mười tám tuổi vui vẻ nha!”
Hồ Phi: “Đi vào đi vào bên ngoài nóng muốn chết!”
Bạn mập: “Mau cắt bánh kem cắt bánh kem……”
Tô Ngang gõ đầu bạn mập, “Cắt cờ cờ ấy! Đã chạy xong chương trình đâu.”
Đống dải băng rực rỡ trên đầu Thiệu Nhất chưa lấy xuống hết, anh cũng mặc kệ. Lê Dương trông thấy liền với tay gỡ xuống giúp anh.
Đám người ồn ào xô đẩy nhau vào tiệm, chẳng mấy ai chú ý tới động tác bé xíu của Lê Dương, ngoại trừ Tô Ngang với ánh mắt tinh tường. Cậu ta đi sau lưng Lê Dương, chọc Lê Dương một cái.
“Khụ khụ, Tiểu Lê Tử, kín đáo tí đi.”
Lê Dương khó hiểu liếc cậu ta, “Kín đáo cái gì?”
Tô Ngang chậc một tiếng, đánh mắt sang Thiệu Nhất, hạ giọng, “Mày với anh chủ Thiệu đó, hai tụi bây lộ liễu quá trời, còn đeo cả vòng đôi?”
Lê Dương cúi đầu nhìn sợi tơ hồng ngu xuẩn trên cổ mình, cười một tiếng: “Mày hâm mộ thì nói cho rồi đi.”
Tô Ngang xấc lên: “Tao hâm mộ cái gì chứ…… Tao chỉ muốn tốt cho mày thôi……” Uổng công cậu ta nói hết hơi hết sức, Lê ba ba lại chẳng coi nặng.
“Biết rồi con trai.” Lê Dương vỗ vỗ vai Tô Ngang.
Cậu đương nhiên biết ý Tô Ngang là gì.
Tuy Tô Ngang, Mập và Lý Nhiên đều biết chuyện của cậu và Thiệu Nhất, nhưng những người khác thì chưa chắc đâu.
Có điều Lê Dương cũng không xem đây là vấn đề, nhận ra thì cứ nhận ra thôi. Không phải trường hợp cần thiết, cậu cũng lười che che giấu giấu.
Quang minh chính đại nói chuyện yêu đương, có gì không được.
Tụi Tô Ngang chất quà lên quầy bar thành một ngọn núi nhỏ, nhìn qua đủ khiến người ta giật mình.
“Tiểu Lê Tử, cảm động không!”
Lê Dương nhoẻn miệng cười, “Cảm động.”
Bạn mập ôm ngực: “Wow! Quá hiếm thấy!”
Lý Nhiên tò mò: “Cái gì hiếm thấy?”
Hồ Phi: “Lê ca lạnh lùng như vậy mà cũng biết cảm động!”
Lý Nhiên: “……”
Vốn muốn để Lê Dương ước nguyện, nhưng Lê Dương chỉ nhắm mắt một cái cho có lệ.
Bánh kem tụi Tô Ngang mua không to bằng bánh kem của ông nội, nhưng như thế là đủ rồi.
Bọn họ cũng không thích đồ ngọt cho lắm, chỉ ăn vài miếng lấy vui.
Ăn bánh kem xong cả đám liền đề nghị đi hát.
Lê Dương nằm liệt trên ghế lười của Thiệu Nhất, không muốn động đậy.
“Sao bọn mày cứ thích đi hát vậy?”
“Biết sao giờ, giọng hát quá đỗi tuyệt diệu, không thể không phô trương cho mọi người chiêm ngưỡng.”
“……”
Tuy nói người có sinh nhật là người to nhất, nhưng đến trường hợp của Lê ba ba thì dường như ngược lại.
Cả đời chỉ có một lần sinh nhật mười tám tuổi, tụi Tô Ngang đều cực kì hưng phấn, gan to tới nỗi dám làm ngơ ý kiến anh Lê.
Hồ Phi dẫn đầu lao ra trước: “Nói đi chúng ta liền đi*!”
Bạn mập theo sát sau lưng: “Hung hăng xông xáo Cửu Châu*!”
* Lời bài hát Hảo Hán Ca của Lưu Hoan, nhạc phim Thuỷ Hử.
Lê Dương: “……”
Cậu giương mắt nhìn bạn trai: “Làm sao bây giờ, không muốn động đậy anh Nhất ơi.”
Thiệu Nhất mỉm cười vuốt ve: “Không muốn thì thôi, bọn nó kéo em đi thì đánh cho trận là được.”
Lê Dương nhe răng: “Anh đánh hả?”
Thiệu Nhất gật đầu, còn dứ dứ nắm đấm, “Tất nhiên.”
Lê Dương cười hắc hắc, níu tay Thiệu Nhất mượn lực ngồi dậy, “Đi thôi, đi cảm thụ giọng ca tuyệt diệu của bọn nó chút nào.”
Thiệu Nhất cũng cười, ghé vào tai cậu thấp giọng hỏi: “Có được không?”
Lê Dương nghiêm trang đáp: “Đàn ông không thể nói không được.”
Thiệu Nhất quay đầu nhìn thoáng qua, đám nhóc đã sớm ra ngoài, Lý Nhiên trước khi đi còn nhướng mày nhìn hai người họ một cái rồi cũng ra khỏi tiệm.
Hiện tại trong tiệm không còn ai khác, cửa sổ che rất kín kẽ, Thiệu Nhất liền cúi đầu hôn cậu.
“Không thoải mái thì nói với anh.”
“Biết rồi, dông dài.” Lê Dương thì thầm.
Thiệu Nhất nhướng mày, cắn cho cậu một cái vào môi, “Dông dài?”
Lê Dương thở dài, “Em biết rồi mà, em không có mong manh vậy đâu.”
Thiệu Nhất chậc một tiếng: “Còn phải khen em lợi hại nữa đúng không?”
Lê Dương nhìn anh: “Trách ai đây hả? Đêm qua……”
“—— Anh Lê làm gì mà chậm chạp thế?” Hồ Phi la gọi, còn đẩy cửa nhòm đầu vào nhìn.
Lê Dương đành nuốt lại lời định nói, liếc Thiệu Nhất một cái rồi đi ra ngoài.
Cả đám người hành quân đến KTV thuê phòng, la ó muốn gọi rượu, bị Lê Dương thẳng thừng cấm tiệt mới không cam tâm từ bỏ.
Lê Dương suy nghĩ rất đơn giản.
Uống rượu làm chi? Uống rượu hỏng việc!
Nếu để chúng nó uống thoả thuê, không biết cuối buổi lại lòi ra mấy con ma men nữa, lần trước bị Ngang với Mập hợp sức tra tấn tới nửa đêm cậu vẫn chưa quên đâu.
Tô Ngang lên sàn trước, hát tặng Lê Dương bài “Ngày tốt lành”*.
Dù sao ở đây đều là người một nhà không sợ mất mặt, hotboi Tô luôn rụt rè trước người lạ như được tháo chốt, gào tướng lên: “Hôm nay là một ngày tốt lành ~ Mong mọi chuyện đều có thể thành ~”
* Ngày tốt lành (好日子) của Tống Tổ Anh.
Chờ Tô Ngang Mập Hồ Phi thay phiên hát một lượt, bọn họ lại đột nhiên nghĩ ra trò xoay đĩa, xoay tới ai người đó hát.
Người thứ nhất bị xoay trúng là Lý Nhiên.
Hắn vốn đang nằm dài trên sô pha, một bên xem đám nhóc ồn ào một bên nhắn tin với thầy Diệp nhà hắn, lúc bị điểm tên lên hát còn đần thối mặt.
Sau khi biết đám nhóc đang bày trò gì, hắn liền thở dài, gửi tin nhắn thoại: “Đợi chút, em hát cho nghe.”
Tô Ngang tò mò thăm dò: “Bạn gái anh hả?”
Lý Nhiên lắc đầu đầy bí ẩn, định nói là thầy mấy đứa đó, nhưng nghĩ lại sợ gây phiền phức cho Diệp Dụ, chỉ nói ngắn gọn: “Nam.”
Tô Ngang: “……”
Vì cớ gì xung quanh mình nhiều gay đến thế??
Cảm thấy sợ hãi quá đi!?
Lý Nhiên chọn một bài tiếng Quảng Đông.
Hắn một tay cầm mic, một tay nhấn nút ghi âm.
“Gió lạnh nhẹ nhàng thổi qua vạt áo mong manh, mùa hè lén trộm những thanh âm đi mất……”
Phát âm của hắn rất tiêu chuẩn, cái mặt ngân nga hết sức thâm tình.
“…… Để đau thương trôi đi, mặc kệ gió là ai……”
* Mùa của gió (风的季) của Anita Mui.
Bạn mập vỗ tay: “Anh Nhiên hát hay quá!”
“Anh Lê xoay tiếp đi.”
Lê Dương theo bản năng muốn cự tuyệt.
Cậu thật lòng không có chút hứng thú nào với mấy trò hên xui may rủi như xoay đĩa.
Nhưng lần này thì thôi vậy…… Cậu thuận tay xoay một cái, sau đó trơ mắt nhìn kim xoay chỉ vào chính mình.
Lê Dương: “……”
Tô Ngang vỗ tay đầu tiên: “Vận khí của anh Lê đúng là quá mạnh!”
Lê Dương: “…………”
Tô Ngang cảm thán: “Phải lâu lắm rồi tao chưa nghe mày hát đấy nhỉ? Làm một bài đê.”
Thiệu Nhất ngồi bên cạnh, vô thức nhớ tới sự tích ca hát của bé con Lê Dương do ông nội cậu kể.
—— Còn có một lần, Tiểu Dương xem hoạt hình, hát theo tiếng nhạc trong TV, được một lúc thì chú Mã nó sang gõ cửa, hỏi có chuyện gì mà thằng bé khóc, làm ông với bà nó cười ơi là cười……
Anh chống đầu thầm nghĩ, không biết hiện tại bạn nhỏ hát ra sao? Cũng không thể…… vẫn giống như đang khóc nhỉ.
Tô Ngang đột nhiên như nhớ ra gì đó, nhảy dựng lên, chạy đến trong góc ôm một đồ vật tới.
—— Một cây đàn ghi-ta.
Hồ Phi: “Lại còn có cả ghi-ta!”
Tô Ngang cười nói: “Tình cờ thật, Tiểu Lê Tử, đây là ông trời muốn mày phải hát rồi.”
Hồ Phi nhìn một vòng: “Nhưng ai đàn bây giờ?”
Tuy đàn ghi-ta được xưng là bảo vật làm màu của giới nam sinh, nhưng không phải ai thích cũng đàn được.
Tựa như bé đáng thương Hồ Phi, năn nỉ ỉ ôi người lớn trong nhà mãi mới được cho đi học đàn, học hai tuần liền bỏ.
Hoàn toàn không có tế bào âm nhạc, không thể cưỡng cầu.
Lê Dương nhìn cái đàn ghi-ta kia, đột nhiên cũng nghĩ —— dường như nhiều năm qua mình thật sự không nghiêm túc hát lần nào.
Vừa nãy nhìn Lý Nhiên hát với điện thoại, lòng cậu có chút ngứa ngáy.
Cậu còn nhớ rõ dáng vẻ Thiệu Nhất đứng sau cổng trường hát cho mình nghe, cậu cũng rất muốn hát lại cho anh.
Vì thế Hồ Phi được phen tròn mắt, không thể tin nổi nhìn Lê Dương đứng dậy đón lấy cây đàn.
Sau đó vẻ mặt bình thản ngồi xuống thử âm.
Thiệu Nhất cũng hết hồn.
Bởi anh nhớ rõ bạn nhỏ từng nói qua, ngũ âm của cậu không được đầy đủ…… Thế mà hiện tại muốn vừa đàn vừa hát?
Mọi người đối với chuyện Lê Dương biết đàn và định vừa đàn vừa hát đều đồng loạt khiếp sợ.
Khiếp sợ xong liền nhiệt liệt cổ vũ.
Bởi làm gì có ai nghĩ được anh Lê của bọn họ có kỹ năng này đâu?!
Chỉ trừ Tô Ngang liệu sự như thần.
Dù sao lớn lên cùng nhau, biết nhiều hơn vài chuyện cũng là điều bình thường.
Nhớ trước đây lúc Lê Dương học đàn ghi-ta, cậu ta cũng đi theo học mấy ngày, tiếc là chẳng khác gì Hồ Phi, chưa đàn được “Ngôi sao nhỏ” đã bỏ học.
Để thuận tiện hơn, Lê Dương lên bục hát ngồi trên ghế.
Cách chừng hai ba mét, có lẽ vì ánh đèn, có lẽ vì giai điệu chậm rãi Lê Dương thong thả gảy ra, Thiệu Nhất bỗng cảm thấy khí chất toàn thân của bạn nhỏ hoàn toàn thay đổi.
—— Khi ca hát, cậu tựa như thu hồi mọi góc cạnh.
Đây là bạn nhỏ ở phiên bản dịu dàng đến khó tin.
Lê Dương đã nhiều năm không chạm vào đàn, lúc này sờ vào vẫn hơi ngượng tay. Cậu thử vài phút mới tìm được giai điệu.
Cậu đã quyết xong sẽ hát bài gì.
Nháy mắt cậu cất giọng, Thiệu Nhất liền biết cái gọi là ngũ âm không được đầy đủ tuyệt đối là nói bừa.
Nhà ai có ngũ âm không đầy đủ dễ nghe tới vậy chứ?
“Bỗng nhiên chợt nhớ, mùa hè năm nọ, em đánh đàn ven đường, hát lên bài ca tiếng Anh không biết tên……
Sắc trời đã tối, anh đi giữa dòng người, phát hiện ra em.
Vậy là cứ thế, lẳng lặng lắng nghe.
Thời gian dần trôi, cuộc sống của em, luôn có anh bên cạnh.
Chuyện trò suốt đêm thâu, còn muốn cùng anh tới sáng.
……
Có lẽ anh cũng thấp thỏm
Có lẽ anh cũng lạc lối
Có lẽ anh cũng lén em uống một ly rượu
Có lẽ anh cũng hoang mang
Có lẽ anh cũng rối loạn
Nhưng với em chẳng gì đẹp hơn đêm ấy cùng anh ngắm sao trời
……
Lê Dương thật sự lâu lắm rồi chưa nghiêm túc hát, dù ngày trước thường đàn ghi-ta cũng rất hiếm khi.
Âm sắc cậu vốn thiên lạnh, nhưng hát bài này lại có một cảm giác thích hợp không nói nên lời.
Làm người ta liên tưởng đến chạng vạng ngày hè, sáng sớm ngày thu, liên tưởng đến ánh mặt trời rọi chiếu, đến bất cứ điều gì khiến người ta cảm thấy ấm áp và mỹ lệ.
Bài dần về cuối, Lê Dương ngẩng đầu nhìn sang phía Thiệu Nhất.
Mắt cậu mang ý cười, khóe miệng nhếch lên nhè nhẹ.
“…… Nếu anh cũng có lòng tin
Nếu như anh cũng kiên định
Nếu anh cũng không bận tâm những thị phi điều tiếng
Nếu như anh cũng nguyện ý
Nếu như anh cũng có thể
Chờ sau này hai ta về già
Hãy đến sinh sống nơi đây.”
Nếu anh nguyện ý —— em muốn ta hứa cùng nhau già đi.
HẾT CHƯƠNG 86.
Tác giả có lời muốn nói: Hai bài hát
《 Mùa của gió 》
《 Chờ khi ta già, hãy về định cư ở Trùng Khánh 》
Bạn editor nói:
Bài《 Chờ khi ta già, hãy về định cư ở Trùng Khánh 》của Thiếu Niên Độ siêu hay, kèm link trên cover rồi nhoé.
Mình chuẩn bị đổi biệt danh của Lục Tĩnh Chi từ “bạn mập” sang Mập Mạp cho thống nhất trong mọi tình huống, thông báo trước cả nhà đỡ bỡ ngỡ.