Đọc truyện Trà Sữa Vị Em – Chương 85: Ngủ ngon, chào buổi sáng
Qua hồi lâu, Lê Dương mới thấp giọng gọi một tiếng.
“Nhất ca.”
Thiệu Nhất xoa xoa ót cậu, “Làm sao thế?”
“Thì là……” Lời đến bên miệng, Lê Dương lại đột nhiên ngập ngừng.
Thiệu Nhất nhướng mày nhìn cậu, “Hửm?”
Lê Dương hắng giọng nói, “Em mười tám rồi.”
Thiệu Nhất hôn lên trán cậu, mỉm cười, “Đúng vậy, mười tám.”
Lê Dương giương mắt nhìn anh, “……”
Ăn ý ở đâu?
Cậu cúi đầu lầm bầm gì đó, Thiệu Nhất không nghe rõ, ghé sát vào hỏi, “Sao cơ?”
Lê Dương mím môi, tặc lưỡi một tiếng.
“Em nói, thật ra cũng không cần chờ lâu như vậy.”
“……”
Thiệu Nhất tiếp tục nhướng mày, hơi buồn cười, “Bạn nhỏ à, em……”
Lê Dương kéo cổ anh xuống hôn cái chụt, dõng dạc nói: “Ông đây hôm nay mười tám! Nhỏ đâu mà nhỏ?”
Vành tai cậu đã phiếm hồng, nhưng mồm thì vẫn cậy mạnh: “Cho anh một cơ hội chơi lưu manh hẳn hoi đấy, muốn hay không?”
Thiệu Nhất nhìn cậu, cười như không cười.
Lê Dương trỏ mặt anh, “Làm cái vẻ mặt gì đấy hử?” Nói xong lại cảm thấy mình không đủ nghiêm túc, vì thế thêm một câu, “Hôm nay ông đây không muốn dùng tay, thế nào?”
“Không thế nào cả,” Thiệu Nhất ôm lấy cậu, cười nhẹ một tiếng bên tai, “Em nói cái gì thì là cái đó.”
Màu đỏ trên vành tai Lê Dương có xu hướng tràn lan xuống dưới.
“Nhưng vấn đề là,” Thiệu Nhất chậm rãi nói, “Anh không có đồ…… Siêu thị dưới nhà hình như cũng không có……”
Lê Dương: “……”
Lê ba ba nhíu mày trầm mặc trong một giây, khó tin hỏi, “Đồ trong phòng tắm không phải anh mua?”
“…… Hở?” Thiệu Nhất nhìn cậu, “Phòng tắm?”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Trong cơn hỗn loạn, Lê Dương đột nhiên nhớ tới trước đó vài ngày Lý Nhiên có đến đây một lần, khi về còn gian mặt nói là tặng hai người họ một món quà, chắc chắn sẽ có lúc dùng đến.
…… Hoá ra là quà vậy đó hả?
Thiệu Nhất hẳn cũng nghĩ ra, cúi đầu cười trộm, “Thằng chó Lý Nhiên…… Được rồi.”
Lê Dương liếc anh, “Vậy mà mẹ nó em tưởng anh mua……”
Thiệu Nhất thở dài, xoa xoa tóc cậu, “Anh mua làm gì, trước kia đã nói đợi em thi xong mà……”
“Ừm……” Lê Dương ngồi xếp bằng trên mép giường, “Vậy giờ làm gì đây?”
Bầu không khí thay đổi hết rồi, còn làm gì được nữa.
Cậu hít sâu một hơi, cất cuốn sổ vẽ Thiệu Nhất tặng cẩn thận vào ngăn kéo.
Sau đó lưu loát quay đầu nằm xuống, kéo chăn che kín người, dõng dạc hô to, “Ngủ ngon!”
“……” Thiệu Nhất nhìn cục chăn căng phồng trên giường, chỉ biết cười.
Thằng nhóc thối này.
Trùm chăn không nghe được động tĩnh lại còn nóng nực, Lê Dương kéo chăn xuống, quay đầu liền thấy Thiệu Nhất đang cúi người sắp hôn mình.
Lê Dương: “……”
Thiệu Nhất chẳng thèm tạm dừng, dứt khoát đè người ta hôn xuồn.
Ban đầu Lê Dương cho rằng đây chỉ là một nụ hôn chúc ngủ ngon bình thường, nhưng sau đó cậu nhận ra không phải như vậy.
…… Đậu xanh anh ta động dục hả?
Giữa môi lưỡi quấn quít, Lê Dương váng vất hết cả đầu, cảm giác được Thiệu Nhất giật bỏ chăn mình.
“Ưm……”
Thiệu Nhất cứ thế một lúc lâu mới buông cậu ra, nhưng cũng không ngồi dậy, chỉ đăm đăm nhìn cậu với ánh mắt sâu thẳm.
Lê Dương chớp chớp mắt, bởi hơi thở không thông thuận nên mặt hơi đỏ, sau đó liếc thấy đồ vật đặt trên tủ đầu giường thì lại càng đỏ hơn.
……
Đậu má.
Quả nhiên là động dục.
Người cậu nóng bừng, ngốc nghếch hỏi một câu vô nghĩa: “Anh làm gì vậy?”
Thiệu Nhất hôn lên vành tai cậu, “…… Em nói xem?”
“Ghẹo xong rồi chạy? Em giỏi quá nhỉ?”
Lê Dương còn chưa kịp nói, Thiệu Nhất lại liếm một cái.
Cậu liền ngậm miệng.
Thiệu Nhất từ vành tai Lê Dương hôn đến xương quai xanh, cuối cùng không nhẹ không nặng cắn lên.
Lê Dương đẩy đầu anh, giọng đã có chút dấp dính, “Anh đừng cắn mà……”
“Anh không cắn,” Thiệu Nhất hôn hôn chỗ mình vừa cắn, “Em cắn.”
“…… Em thật sự hoài nghi anh đang ám chỉ chuyện đen tối.”
“Còn phải hoài nghi?”
Lê Dương cắn lên vai anh thật, “Lưu manh, anh đang dạy hư bông hoa của đất nước đấy biết không?”
Thiệu Nhất cười nói: “Đêm nay lưu manh muốn hái hoa.”
Anh cởi bỏ nút áo ngủ của Lê Dương, một bàn tay khác chui vào từ bên dưới……
“Đệt!” Lê Dương quay đầu đi, cắn môi dưới, “Không phải anh đã nói không cắn sao!”
“Lời của đàn ông trên giường mà em cũng tin?” Thiệu Nhất vỗ vỗ mông cậu.
“…… Em nhìn rõ anh rồi.”
Sao đêm nay rất sáng, đợi đến khi tiếng sơn ca bay qua đầu cành lần thứ hai*, thế giới mới chìm vào tĩnh lặng.
Vầng trăng ẩn sau làn mây, toả ánh sáng trong trẻo vương đầy mặt đất.
* Chim sơn ca thường hót vào ban đêm để tìm bạn tình ó.
……
Ông chủ Thiệu làm gì cũng đẹp trai, tuy ở phương diện nào đó không làm đối phương hài lòng cho lắm.
“Không thoải mái ở đâu?” Thiệu Nhất dịu dàng hỏi.
Bạn nhỏ nào đó nhắm nghiền mắt, lông mi ướt nước, chôn mặt vào gối đầu, “Anh nói xem ông đây không thoải mái ở đâu?”
“Đợi chút, anh đi tìm thuốc.”
“Anh cút luôn đi.”
Thiệu Nhất ấn bạn nhỏ nằm yên để bôi thuốc, làm người ta đỏ từ cổ đến mặt.
“…… Thiệu Nhất, em nói anh nghe……”
Thiệu Nhất hôn lên khoé môi cậu, “Sao? Muốn nói gì?”
“Không có lần thứ hai.”
Thiệu Nhất từ sau lưng ôm bạn nhỏ vào lòng, đáp cho có lệ, “Được được được. Anh bế em đi tắm nhé?”
Lê Dương không tình nguyện xoay đầu nhìn anh, đôi mắt còn ửng đỏ, khàn giọng nói, “Em tự đi.”
Sau đó đỡ eo chậm rãi ngồi dậy.
Cậu vừa động, cái chăn trên người liền tuột xuống, để lộ da thịt ngập tràn vết đỏ.
Lê Dương cúi đầu liếc chính mình một lượt, “…… Anh là chó hả?”
Cậu giương mắt trừng Thiệu Nhất, “Ngày mai em phải làm sao đây?”
Thiệu Nhất ôm ôm cậu, “Quần áo che được.”
Lê Dương chỉ vào vết đỏ trên cổ tay, mặt lạnh tanh, “Chỗ này thì sao?”
Thiệu Nhất kéo cổ tay cậu hôn hôn, “Vậy em muốn làm sao bây giờ?”
Lê Dương đá vào đầu gối anh, sau đó tiếp tục dịch tới mép giường.
Thiệu Nhất sau lưng cậu hỏi: “Thật không cần anh bế?”
“Anh cút nhanh đi.”
Tuy Lê ba ba rất kiên cường tui không cần bế, nhưng Nhất ca của cậu nhìn cậu cosplay con lười nhích nè nhích nè, cuối cùng vẫn phải bế người đi tắm.
Về lại phòng, Lê Dương mới chú ý đống giấy vương vãi trên mặt đất.
Lúc đi tắm còn choáng nên không để ý, hiện tại mới nhận thức được đống giấy này dùng để làm gì.
Vì thế hai tai lại không kìm được nóng lên.
Cậu đá Thiệu Nhất, “Anh dọn sạch đi coi.”
“Được.” Thiệu Nhất gật đầu, sau đó bế bạn nhỏ đến cạnh giường.
“Bảo bối ngủ ngon.”
“Lưu manh ngủ ngon.”
……
Sáng hôm sau Lê Dương thức dậy, Thiệu Nhất không ở bên cạnh. Rèm cửa buông rủ, gió thổi qua khiến ánh mặt trời tràn ngập căn phòng.
Lê Dương không xem giờ, nhưng nghĩ cũng biết đã không còn sớm.
Trước tiên cậu ngồi ngốc nửa ngày, ngay giây phút tỉnh dậy cảm giác không khoẻ từ trong ra ngoài liền ập đến càn quét cậu, như thể động một cái là đau ngất luôn được.
Thật sự không dễ chịu chút nào……
Lê Dương yên lặng xoa eo, mắng với không khí một câu “Vương bát đản*”.
* Đồ con rùaaa
Ngủ xong chạy.
Thời điểm thế này mà mở mắt không thấy người đâu?
Đánh giá một sao!
Cậu sờ điện thoại nhìn qua, lập tức bị đống tin nhắn doạ giật mình
Cứ tưởng ngủ một buổi sáng bỏ lỡ chuyện gì động trời, ra là tin chúc sinh nhật muộn và tin hẹn ăn sinh nhật trong nhóm chat.
Cậu tuỳ tiện trả lời được mấy cái thì nghe tiếng cửa mở, cũng không ngẩng đầu, tiếp tục ngồi trên giường nghịch điện thoại.
Thiệu Nhất vào cửa, thấy bạn nhỏ không mặc quần áo ngồi một cục đằng kia, dù là giữa trưa vẫn có chút kích thích.
“Chào buổi sáng.” Anh đi tới, “Dậy rồi?”
Lê Dương đang xem kế hoạch sinh nhật Tô Ngang gửi, lạnh nhạt “Ừ” một tiếng.
Thiệu Nhất khựng lại, ngồi xổm xuống cạnh giường nhìn cậu, “Có đói bụng không? Có khó chịu chỗ nào không?”
Lê Dương nghe vậy, vô cảm ngẩng đầu nhìn anh, “Toàn thân khó chịu, đặc biệt là phía sau.”
Thiệu Nhất không ngờ bạn nhỏ thẳng thắn như vậy, chỉ có thể dở khóc dở cười ôm cậu, dỗ ngọt: “Eo đau hay chỗ nào đau? Để anh xoa cho nhé?”
Lê Dương dịch sang một chút, nằm úp sấp trên giường, “Xoa! Không xoa cho ông đây thoải mái anh đừng hòng đi!”
“Được rồi ~”
Thiệu Nhất ngồi xếp bằng cạnh Lê Dương xoa eo cho cậu.
Người tựa trên giường toàn thân chỉ mặc độc một chiếc quần lót, từ cổ đến eo…. tất cả đều là dấu vết tối qua anh để lại, khi đôi tay phủ lên thắt lưng nhỏ hẹp kia, lòng không kìm được có chút hành vi sai trái.
Lê Dương xoay đầu, duỗi tay đánh lên cánh tay Thiệu Nhất, “Họ Thiệu, anh mẹ nó sờ ở đâu đấy?”
Thiệu Nhất nhìn biểu tình nghiến răng nghiến lợi của bạn nhỏ, khoé môi tự giác cong cong, “Biết làm sao được, bạn trai nhỏ của anh quyến rũ quá mà.”
Lê Dương: “……”
Quả nhiên là lưu manh.
“Anh hết thuốc chữa rồi.” Lê Dương xoay đầu lại.
“Ừm, hết thuốc thì thôi,” Thiệu Nhất đúng là tình nguyện sa ngã, anh tì lên người Lê Dương, thầm thì bên tai cậu, “Vậy em nói anh nghe, ngày hôm qua có thoải mái hay không?”
Lê Dương không phát ra tiếng động.
Cậu ôm điện thoại, bất giác nhớ tới đêm qua, đến hồi kết thúc mồ hôi trên gương mặt Thiệu Nhất cũng nhỏ giọt…… Thật ra nói eo đau lưng đau thì đúng là eo đau lưng đau, cơ mà……
Cũng không phải…… chuyện đó……
Thật ra vẫn là…… hơi hơi……
Sướng.
Thiệu Nhất thấy bạn nhỏ không nói lời nào nhưng lỗ tai đo đỏ, liền yên lặng mỉm cười, nhéo nhéo dái tai cậu.
HẾT CHƯƠNG 85.