Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi!

Chương 165: Tướng Quân Hoàng Thượng Lại Leo Tường Rồi! 17


Bạn đang đọc Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi! – Chương 165: Tướng Quân Hoàng Thượng Lại Leo Tường Rồi! 17


Khi Lạc Thiên Kỳ được Lục Huyền Vũ đưa về cung thì hoàng cung đã trở thành một mảnh hỗn loạn.
Tứ vương gia dấy binh tạo phản, đoàn quân hùng mạnh đi đến đâu đầu người rơi đến đó, hiện tại đang đứng trước cổng thành, chỉ cần một lệnh phát ra liền biến nơi này thành địa ngục đẫm máu.
Lạc Thiên Kỳ mặc áo giám hoàng kim đứng cạnh Lục Huyền Vũ, mắt anh đào cong cong nhìn xuống đội quân bên dưới, đùa giỡn nói với người bên cạnh.
“Lục tướng quân, ngươi đoán xem trận này ai sẽ thắng?”
Lục Huyền Vũ không chút gì gọi là hoảng loạn, cảnh khốc liệt hơn hắn đã đều thấy qua, chút hùng hồn này của bọn chúng làm sao có thể khiến hắn sợ.

Hắn đều đều mà trả lời y.
“Chuyện này thần không thể chắc chắn, lực lượng bên đó dường như còn nhiều hơn quân của triều đình.”
“Nhưng hoàng thượng không cần lo, cho dù có thua thì thần vẫn luôn luôn theo ngài, cho dù là xuống âm tào địa phủ, thần sẽ bám dính ngài một bước không rời.”
Lạc Thiên Kỳ phì cười, hai má ửng hồng vỗ mạnh vào vai Lục Huyền Vũ, ngượng ngùng về lời nói thô ráp nhưng lại đầy chân thành kia.
Mộ Nhất đứng bên này hết trợn mắt lại trề môi, hai người làm ơn đi, sắp đi đánh trận sinh tử mà còn diễn ân ái cho được, hừ mấy người làm quân ta đau lòng muốn chết rồi kìa.
Quả thật là vậy, quân bên họ ngoài những vị tướng lâu năm ra thì đa số đều là những trai tráng trẻ tuổi, đặc biệt là còn độc thân.

Nhìn hoàng thượng cùng Lục tướng quân ân ân ái ái, họ vì tủi thân mà đau lòng muốn chết.
Phùng Thanh lúc này đột nhiên bước đến đứng cạnh Mộ Nhất, nhẹ nhàng nói với y.
“Sau trận này, nếu cón sống ta có chuyện muốn nói với huynh.”
“Ta cũng vậy.”
Phùng Dĩnh hơn thua chen vào giữa hai người, ngó lơ đi ánh mắt oán giận của Phùng Thanh mà chăm chăm nhìn vào Mộ Nhất.
Mộ Nhất nhìn hai đệ đệ mình dày công nuôi nấng nay đã trưởng thành, tài giỏi như vậy lòng có hơi xúc động, khóe mắt hơi đỏ lên.

Trận này e chừng rất khốc liệt, không biết còn có thể…!Hắn nhìn hai người mỉm cười.
“Được, vậy hãy cố gắng sống sót nhé.”
“Vâng”
“Ca, đã sẵn sàng.”
Lục An Nhiên, muội muội thân sinh của Lục Huyền Vũ.

Nàng một thân áo giáp, tay mang bội kiếm, khí thế oai phong không kém cạnh ca ca mình.
Lạc Thiên Kỳ nhìn nàng tròn mắt, vỗ vỗ vai người bên cạnh.

“Này Lục tướng quân, không ngờ muội muội ngươi đẹp vậy nha.”
Lục Huyền Vũ nhíu mày đưa tay che mắt Lạc Thiên Kỳ, thản nhiên mà nói.
“Không đẹp, rất xấu.”
Lục An Nhiên giật giật khóe miệng, giỏi lắm Lục Huyền Vũ, vì nương tử mà không tiếc nói xấu muội muội mình, huynh đúng thật là ca ca tốt đấy.
Lục Huyền Vũ nhướn mày nhìn muội muội mình ý bảo.

Báo xong còn không đi, định để Kỳ nhi nhìn cái bản mặt xấu xí của muội hay gì?
Lục An Nhiên hiểu hành động đó hận không thể vung kiếm một đường chém chết ca ca mình.

Cuối cùng đành nhịn cục tức trong lòng mà thối lui đi.
Vừa bước xuống đã thấy Lạc Linh đứng đó, nàng nhanh chóng đi lại ân cần hỏi han.
“Sao lại ra đây rồi? Không phải ta bảo muội vào kia ngồi sao? Ngoài đây gió lạng sẽ dễ bị cảm.”
Lạc Linh bĩu môi, cho rằng nàng nói không đúng.
“Tỷ không thấy ta có khoác áo choàng lông sao? Sao bị lạnh mà cảm được.”
“Đừng có cậy mạnh.”
Lục An Nhiên dứt khoát kéo tay người đi vào bên trong.
Lạc Linh mỉm cười nhìn xuống nơi hai người đan tay, sau đó lại thốt lên một câu vô cùng khó hiểu.
“Có lẽ sắp kết thúc rồi nhỉ?”
Lục An Nhiên người hơi khựng, sau đó lại thả lỏng, khóe miệng nàng cong lên nhu hòa nói.
“Đúng vậy, có thể kết thúc rồi.”
“Này, huynh tự nhiên che mắt ta làm gì?”
Lạc Thiên Kỳ đập đập vào cánh tay của hắn nhưng chẳng chút xi nhê liền chuyến sang véo thật mạnh.

Nhưng da hắn vốn dày và cứng cáp nên mấy cái véo này của y cũng chẳng khiến hắn đau.
Lục Huyền Vũ phì cười trước hành động ấu trĩ của y rồi cũng từ từ buông tay ra.
“Kỳ nhi chỉ được nhìn mình ta và khen ta đẹp thôi.”
Lạc Thiên Kỳ bĩu môi tỏ vẻ ngươi thật là ấu trĩ nhưng cũng nhón chân hôn lên môi người ta cái chụt.
Lạc Vĩnh Hiên ngồi trên một con ngựa đen dẫn đầu đoàn binh, thấy cảnh tượng trên tường thành thì nhếch miệng.

Tự An Kiên à, nếu có ngươi ở đây thì ngươi đã được chứng kiến cảnh mãn nhãn vừa rồi nhỉ, lúc đó cảm giác của ngươi sẽ thế nào đây? Liệu có giống ta lúc đó hay không?
Lạc Vĩnh Hiên nhìn chằm chằm Lạc Thiên Kỳ, một chút hận ý cũng không thèm che giấu.
Lạc Thiên Kỳ từ nhỏ đến lớn đều là ngươi, ngươi cướp đi sự quan tâm của phụ hoàng khiến ta ngày ngày chịu sự ghẻ lạnh của chính mẹ ruột mình, nguyên do cũng bởi vì sủng ái, lớn lên ngươi lại cướp đi người ta yêu.

Nay một là ta chết hai là ngươi chết mà thôi.
Quân triều đinh mũ giáo nghiêm chỉnh do ba người Mộ Nhất, Phùng Dĩnh và Phùng Thanh dẫn quân, đứng đối diện với quân của Lạc Vĩnh Hiên, khí thế không kém cạnh.
Lạc Vĩnh Hiên giơ thanh kiếm trong tay lên hô lớn.
“Giết.”
Cứ thế hàng loạt quân lính lao đi, trước mặt một hàng khiên kiên cố, phía sau còn có một hàng cung thủ.

Tiếng hô hào vang lên rung trời, hai bên chạm mặt nhau liền vung kiếm chém, chiến trường nhanh chóng hỗn loạn, xác người ngã xuống cũng ngày càng nhiều.
Lạc Thiên Kỳ nhíu mày nhìn toàn cảnh, thấy quân mình đang mất lợi thế, liền kéo tay Lục Huyền Vũ nhảy xuống.

Giữa cảnh hỗn độn bạch mã vẫn một tư thế hiên ngang hí lên một tiếng dài, vung chân đá bay vai tên địch muốn đánh lén.
Lạc Thiên Kỳ thúc ngựa xuyên qua tầng quân lính dày đặc đến trước mặt Lạc Vĩnh Hiên.

Gương mặt trắng nay đã vương chút máu tươi, y nhìn hắn mà lạnh giọng.
“Lạc Vĩnh Hiên, dấy binh tạo phản là tội chết đấy.”
Lạc Vĩnh Hiên cười khẩy, nhìn Lạc Thiên Kỳ như muốn nói lời nói của y vừa rồi rất đáng buồn cười.
“Thì sao? Lạc Thiên Kỳ hôm nay một là ta chết, hai là ngươi chết chỉ vậy thôi.”
“Ta vẫn không hiểu, là ta đã đắc tội gì với ngươi?”
Lạc Vĩnh Hiên bỗng nhiên cười lớn, quả nhiên việc cố tình gây tổn thương người khác không đáng hận bằng việc ngươi đã tổn thương người khác trong khi không biết gì.

Cái đó còn đáng hận hơn, chính vì gương mặt ngây thơ này khiến hắn hận điên cuồng.
“Không cần nói nhiều, Thập đệ à, không phải chúng ta nên đánh rồi hay sao?”
Dứt lời hắn đã lao đến chém một đường kiếm dài, một tiếng xé gió vang lên, Lạc Thiên Kỳ giật mình mà lùi người né tránh sau đó cũng rút kiếm ra mà đấu với hắn.
Keng keng

Lưỡi kiếm va chạm nhau tạo nên những âm thanh chói tai, hai người giữa kiếm giằng co với nhau một hồi lâu, mắt nhìn chằm chằm đối phương, một bên phẫn uất một bên tĩnh lặng.
Lạc Vĩnh Hiên nghiến răng quyết giết được Lạc Thiên Kỳ.
Hắn đánh ngày càng hăng, sức lực ngày càng lớn, mỗi lần vung kiếm đều muốn đâm vào điểm chết trên người, Lạc Thiên Kỳ cật lực tránh né, vừa vung kiếm đỡ, vừa nhảy lùi về phía sau.
Trong lúc sơ hở Lạc Thiên Kỳ bị chém chúng vai trái, máu ứa ra thấm đỏ một mảng, y cắn răng nhịn đau không phát ra tiếng, cố gắng chịu đựng đến không khiến đến Lục Huyền Vũ đanh đánh với một tên tướng bên kia.
Nhưng Lục Huyền Vũ hắn dù đánh nhưng mắt vẫn luôn để tâm đến bên y, vì thế vừa thấy y bị chém chúng đã vùng lực hất tung đám người ra mà phi thân đến, đưa kiếm cản một nhát của Lạc Vĩnh Hiên sau đó hất mạnh khiến Lạc Vĩnh Hiên lùi lại.
Lục Huyền Vũ đỡ y vào lòng, ân cần hỏi han.
“Đệ không sao chứ?”
Lạc Thiên Kỳ mỉm cười trấn an.
“Không sao, chỉ là một vết thương mà thôi.”
Dù nói vậy nhưng hắn vẫn không chút yên tâm khi thấy sắc mặt y ngày càng nhợt nhạt do mất nhiều máu.
“Đệ ta đưa đệ…!”
Lạc Thiên Kỳ vội cản hắn lại, y lắc đầu.
“Không phải giữa lúc này.”
“Hahaha hai người các ngươi đúng thật tình cảm sâu đậm, ta thật đáng ngưỡng mộ nha.”
Lạc Vĩnh Hiên cười lớn.

Lục Huyền Vũ nheo mắt nhìn hắn ta, trong mắt không chút thiện ý, muốn xông đến một kiếm xé đôi tên này ra.
“Nhưng thật đáng tiếc quá Thập đệ, hai người các ngươi sắp chết rồi, ơ nhưng mà được chết cùng nhau cũng đủ hạnh phúc với các ngươi rồi nhỉ.”
Lục Huyền Vũ dặn dọ y đứng ở đây cẩn thận, còn kêu Mộ Nhất qua viện trợ giúp y.

Sau đó siết chặt kiếm trong tay nhìn Lạc Vĩnh Hiên cười gằn.
“Chúng ta sẽ hạnh phúc hơn nếu ngươi chết đó Tứ vương gia.”
“Vậy sao?”
Lạc Vĩnh Hiên cười khẩy rồi chĩa kiếm vào Lục Huyền Vũ.
“Không hổ là Lục tướng quân, lời nói đanh thép như vậy, nhưng đáng tiếng lại là người sắp chết, haizzz nếu ngươi theo phe ta thì tốt rồi.

Nhưng ngươi đã chọn nó thì chỉ có đường chết mà thôi.”
Dứt lời Lạc Vĩnh Hiên bật người một cái liền lao đến, Lục Huyền Vũ nhanh chóng chống trả, hai người đánh kịch liệt không ai kém cạnh ai, một nhát bị chém trúng ta liền trả cho ngươi nhát khác.
Không bao lâu, trên cơ thể hai người đã có thêm mấy vết thương.
Lạc Thiên Kỳ hơi thở có chút nặng vì mất máu, cố gắng liên lạc với hệ thống nhưng lại không thể.

Mắt hướng theo Lục Huyền Vũ đầy lo lắng, trận này bọn họ có thể thắng không đây?
Cạch.


========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Giang Tổng Theo Đuổi Vợ Cũ
2.

Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy
3.

Anh Ấy Từ Chối Trở Thành Một Tên Cặn Bã Sau Ly Hôn
4.

Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
=====================================
Dây xích bị phá vỡ, Tự An Kiên đi đến nấp sau cửa, tay cầm cái ghế đưa lên cao.

Cửa phòng vừa mở có người bước vào liền đập mạnh xuống.

Tên thuộc hạ của Lạc Vĩnh Hiên bất tỉnh, Tự An Kiên liền lách người chạy ra ngoài.
Mình không thể để mọi chuyện cứ kết thúc như vậy được.
“Cẩn thận!”
Lạc Thiên Kỳ hét lớn khi mũi kiếm của Lạc Vĩnh Hiên sắp đâm trung Lục Huyền Vũ may sao hắn tránh kịp.

Lạc Vĩnh Hiên chậc lười một cái, nhìn qua phía Lạc Thiên Kỳ đang được bảo hộ bởi Mộ Nhất.

Sau đó liền đánh mắt kêu thêm một đám thuộc hạ qua chỗ y, khiến y và Mộ Nhất phải bận rộn chống đỡ.
Lục Huyền Vũ muốn chạy qua giúp nhưng lại bị Lạc Vĩnh Hiên cản lại.

Hắn ta cười cười nhìn Lục Huyền Vũ, lưỡi kiếm sắc bén nhuốm máu tươi đưa lên.
“Không ai làm phiền thì đánh tiếp thôi nào Lục tướng quân.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.