Bạn đang đọc Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi! – Chương 164: Tướng Quân Hoàng Thượng Lại Leo Tường Rồi! 16
“Không biết ngài đến đây có việc gì?”
Cạch
Lạc Vĩnh Hiên đặt tách trà trên tay xuống, đôi mắt sắc bén hơi híp lại nhìn nam nhân oai phong vừa bước vào, môi mỏng khẽ câu lên, ý tứ trong câu nói có phần bí hiểm.
“Nghe nói Bệ hạ mất tích rồi?”
Lục Huyền Vũ nhíu mày, tin tức đã được hắn cho người phong tỏa, trong cung vốn dĩ chỉ biết rằng Hoàng thượng muốn ở ngoài chơi thêm vài ngày, sao tên này lại biết?
“Ngài nói đùa gì vậy chứ?”
“Đùa hay không đùa, chẳng phải Lục tướng quân là người biết rõ lắm hay sao?”
Lục Huyền Vũ đáy mắt tối lại, nhìn Lạc Vĩnh Hiên đầy cảnh giác.
“Ngươi muốn gì?”
Lạc Vĩnh Hiên đứng dậy, tay chắp sau lưng nhàn nhã đi về phía hắn.
“Ta cũng chẳng muốn gì, chỉ là muốn nhắc nhở ngươi đôi chút.”
Lạc Vĩnh Hiên đặt tay lên vai hắn, lời nói đều đều mang đầy ý tứ.
“Ngươi nên biết đâu là chuyện mình nên nhúng tay vào.”
Nói rồi Lạc Vĩnh Hiên rời đi, Lục Huyền Vũ đứng trầm ngâm ở đó, một lát sau lại nói với Mộ Nhất.
“Điều tra Tứ vương gia, xem hắn đang giở trò gì.”
“Vâng!”
Lạc Thiên Kỳ nhìn các món ăn hấp dẫn trên bàn nhưng lại không có tâm trạng ăn uống, y nhìn sang Tự An Kiên đang ân cần gắp thức ăn bỏ vào bát cho mình trong lòng có chút phức tạp.
Bây giờ phải xử lí tên này thế nào đây?
Sau khi qua loa ăn vài đũa cho xong bữa Lạc Thiên Kỳ liền đuổi Tự An Kiên đi, vừa hay hắn cũng có việc phải rời khỏi nên y có không gian riêng để liên lạc với hệ thống mà không bị dòm ngó.
1503, ta hỏi chuyện chút
Rất nhanh bên kia đã có hồi đáp.
[Có chuyện gì sao ký chủ? Mà tại sao cậu bây giờ vẫn chưa hồi cung?]
Ta bị bắt cóc rồi, mà này ngươi có biết chuyện Tự An Kiên trọng sinh không?
1503 hiện tại là Lạc Viễn Sinh đang ngồi trong lòng Lạc Thiên Uy nghe xong liền ngước lên thắc mắt nhìn Thiên Uy.
Lạc Thiên Uy trầm ngâm nhìn bảng hệ thống đang hiện một dàn cảnh báo đỏ chót, mày hơi nhíu lại.
“Ký chủ của 1503, tôi nghĩ cậu nên hoàn thành nhiệm vụ sớm và kết thúc thế giới này.”
Lạc Thiên Kỳ hơi bất ngờ khi nghe giọng nói kia.
“Tam ca quả nhiên là cái hệ thống đó nhỉ, nhưng tại sao phải kết thúc sớm.”
Lạc Thiên Uy cầm lấy bánh ngọt đút cho Lạc Viễn Sinh, mắt hờ hững nhìn qua thanh dữ liệu màu đỏ sắp hoàn thành, kế bên thanh dữ liệu là một bình thủy tinh chưa chất lỏng sáng tím cũng sắp đầy.
“Thế giới này khi vừa thiết lập dường như đã xuất hiện một lỗ hổng, chuyện đó ắt hẳn liên quan đến việc Tự An Kiên trọng sinh.”
“Nếu cậu không mết thúc sớm, lỗ hổng càng lớn dần, mối liên kết của thế giới càng suy yếu và có thể bị rạn vỡ, khi đó cậu sẽ kẹt lại ở thế giới này mãi mãi.”
Lạc Thiên Kỳ khựng người, kẹt lại mãi mãi sao? Vậy người kia…
“Người đó không phải là xuyên nhanh giả như cậu, sẽ bị cưỡng ép trục xuất khỏi đây.”
Lạc Thiên Kỳ giật mình, tên này vậy mà biết đến người đó.
Quả nhiên mấy cái hệ thống này đang giấu diếm y cái gì đó.
“Được rồi, tôi sẽ nhanh chóng kết thúc.”
“Mà này, hai người giúp tôi xem tên Lạc Vĩnh Hiên kia đang làm gì được không?”
Lúc sáng Tự An Kiên đã kể cho y nghe mọi chuyện về Lạc Vĩnh Hiên, nên tâm bắt đầu cũng sinh ra đề phòng với vị Tứ ca này, nếu hắn biết y đã mất tích, có lẽ sẽ mượn cơ hội này mà trừ khử y, sau đó tìm đại lý do nào đó lấp liếm là được.
Lạc Viễn Sinh nuốt hết miếng bánh trong miệng, vì nuốt quá nhanh nên bị nghẹn, Lạc Thiên Uy thở dài mang nước đến rồi ân cần giúp cậu vuốt lưng.
Cảm nhận như mình vừa được cứu sống Lạc Viễn Sinh mắt long lanh nhìn Lạc Thiên Uy rồi tiếp lời Lạc Thiên Kỳ.
“À tôi quên báo cho cậu, hắn đang chuẩn bị tạo phản á, quân tập hợp cũng đông hơn mấy vạn rồi.”
Lạc Thiên Kỳ giật giật khóe môi, ngươi đúng thật là hệ thống có trách nhiệm, sao không báo trễ chút nữa đi, có khi lúc đó nhận xác ký chủ của ngươi là vừa đấy.
Sau khi nói chuyện chán chê với hai người kia, Lạc Thiên Kỳ liền bắt đầu nghiên cứu tìm cách thoát khỏi nơi này, y phải gặp Lục Huyền Vũ để bàn bạc mới được.
Đi hết một vòng nhưng lại không tìm thấy lối thoát, Lạc Thiên Kỳ nghiến răng oán trời.
Đây rốt cuộc là nơi thâm sơn cùng cốc nào mà đến cả một lối ra cũng không có? Tên kia rốt cuộc ra bằng đường nào? Chẳng lẽ nhảy xuống đây?
Lạc Thiên Kỳ nhìn xuống đáy vực sâu hút phía dưới, một cơn gió lạnh thổi qua khiến y bất giác lùi lại.
Thôi, hắn chắc không điên tới mức để lối ra ở đây đâu?
Hết cách Lạc Thiên Kỳ đành đi thêm một vòng nữa, lần này y kiếm tỉ mỉ hơn, vách đá, thân cây, ngọn cỏ nào cũng đưa tay sờ qua một lần, hầu mòng nhấn được cái cơ quan nào đó.
Một canh giờ sau,
“Hahahaha trẫm quả là thông minh.”
Lạc Thiên Kỳ chân tay lấm lem bùn, chống nạnh ngước mặt lên trời cười lớn.
Phía trước mà một cánh cửa đá đã mở ra.
Y quệt mũi hừ lạnh.
“không gì là ông đây không tìm được.”
Không chần chờ gì nữa, Lạc Thiên Kỳ lập tức chạy ra ngoài.
Đồng thời bên này, Lục Huyền Vũ đang lạnh mặt khi nghe Mộ Nhất báo cáo tình hình.
“Nghe lệnh ta, tập hợp quân chia làm hai đội, một đội tiếp tục tìm hiếm Bệ hạ, một đội đi gây cản trở Lạc Vĩnh Hiên.”
“Còn nữa, đem bức thư này về cho muội muội ta, lần này sẽ có trận lớn đấy.”
Mộ Nhất cúi đầu nhận thư, vâng một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.
Mộ Nhất chưa rời đi bao lâu thì Lục Huyền Vũ liền khoác ngoại bào đi ra ngoài, sau đó leo lên ngựa mà thúc ngựa chạy đi.
Lạc Thiên Kỳ hiện tại đang chạy trong rừng, y không xác định phương hướng mà cứ chạy thẳng một mạch, chán chê chạy dưới đất thì nhảy lên cây, rồi đu dây, di chuyển hết bên này lại ra bên khác.
Y cười cực kỳ khoái trí, nhưng theo sau lại là một bầy thú hoang.
Rắn, hổ, gấu,…!có đủ.
Y chỉ là chạy thôi mà, đâu có cố ý chọc đến đám thú hoang này đâu trời.
Nhưng được rượt như vậy, hình như có chút vui.
Lấp ló đã thấy được lối ra phía trước, Lạc Thiên Kỳ vui mừng khôn xiết, nhưng không may đám thú đằng sau cũng đuổi kịp, khoảnh khắc y bước một chân ra, thì cũng là lúc đám thú hoang vươn móng vuốt sắc nhọn nhảy vồ đến.
Soạt soạt
Máu tươi bắn tung tóe, Lạc Thiên Kỳ đột nhiên được ai đó ôm trọn vào lòng cùng nhau lăn người xuống thảo nguyên xanh mát.
Cảm nhận được mình đang nằm trên người ai đó, Lạc Thiên Kỳ hé mắt nhìn lên, chạm đến ánh mắt quen thuộc, lòng y vui mừng khôn xiết, không kìm được xúc động mà chồm lên ôm chầm lấy người nọ, đầu nhỏ dụi vào cổ người nọ.
“Ta nhớ huynh quá đi mất.”
Lục Huyền Vũ ôn nhu xoa đầu Lạc Thiên Kỳ, không ngờ trong phút bốc đồng cảm thấy lồng ngực đột nhiên đập mạnh lại tìm được người, đây có được gọi là do trái tim chỉ lối hay không? Hay là do chính ông trời đã tạo cơ hội cho hắn tìm được y?
Bao nhiêu nhớ nhung được gom lại chỉ trong một nụ hôn nồng nàn.
Hai người quấn quýt nhau trên thảo nguyên gió lộng.
“Sao huynh biết ta ở đây?”
Lạc Thiên Kỳ nằm trên tay Lục Huyền Vũ ngắm nhìn bầu trời xanh trong vắt, gió thổi mát rượi lướt qua làn da, y thở ra một hơi hưởng thụ cảm giác yên bình mà mọi thứ xung quanh đem lại.
Nếu cứ mãi như này, thì thật tốt biết mấy.
Lục Huyền Vũ nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, tâm trí khắc sâu từng đường nét trên gương mặt của y, người này là tâm can bảo bối của hắn, hắn muốn giữ chặt người này trong tim.
Liệu sau này có còn được như thế này không?
“Có lẽ là do cảm giác đi.”
Lạc Thiên Kỳ nghiêng đầu nhìn hắn, rồi nở nụ cười thật tươi.
Leng keng
Trong căn phòng tối chỉ le lói vài ngọn nến, trên sàn nhà Tự An Kiên tay chân bị dây xích trói chặt, mắt đỏ rực đầy oán giận nhìn kẻ đang nhàn nhã ngồi ghế trước mặt mình.
“Tự Thái Phó, gan lớn thật đấy? Vậy mà dám lẻn vào đây mưu hại bản vương.”
Lạc Vĩnh Hiên ngồi ngạo nghễ trên ghế, miệng cười nhưng không hề vui nhìn nam nhân đang bị trói trước mặt.
Tự An Kiên vốn để tránh đêm dài lắm mộng mà tìm cách lẻn vào vương phủ hủy đi vương bài của hắn, đó là thứ có thể giúp hắn liên thủ với đám người kia, hơn nữa Tự An Kiên còn hạ độc vào trà của Lạc Vĩnh Hiên, muốn hắn một đường đến suối vàng.
Cứ ngỡ mọi chuyện sẽ trót lọt nào ngờ giữa đường lại xuất hiện một cái tì nữa, hết hỏi hắn này đến nọ cuối cùng bị phát hiện mà bắt lại.
Tự An Kiên duy trì bộ dáng lạnh nhạt không nói chuyện, nghiêng đầu không cho Lạc Vĩnh Hiên một ánh mắt.
Lạc Vĩnh Hiên tức giận đứng dậy đi đến bóp cằm Tự An Kiên cưỡng ép hắn quay lại nhìn thẳng vào mình.
“Tự An Kiên ta hỏi ngươi, vì cớ gì ngươi hết lần này đến lần khác chống đối ta? Là ta đối với ngươi không tốt? Chức thái phó đó vẫn chưa khiến ngươi hài lòng?”
“Đúng vậy, ta chưa hài lòng nếu ngươi chưa chết.”
Lạc Vĩnh Hiên tức giận nghiến răng, mắt đỏ hằn lên tơ máu, lực ở tay ngày càng mạnh hơn khiến Tự An Kiên đau đớn, cảm giác như xương hàm sắp vỡ vụn.
“Tại sao chứ? Là vì tên Lạc Thiên Kỳ kia?”
“…..”
Lạc Vĩnh Hiên cho là hắn thừa nhận lập tức gầm lên.
“Tự An Kiên, ta có gì không tốt, ngươi cớ gì không nhìn đến ta một lần? Đời trước cũng vậy, đời này cũng vậy.
Ngươi vì hắn mà tự sát, nay lại vì hắn mà muốn giết ta.
Tự An Kiên à Tự An Kiên, ngươi biết rõ tình cảm của ta nhưng lại né tránh, nói đó là trái luân thường đạo lý, nhưng đối với Lạc Thiên Kỳ ngươi lại chấp nhận.
Ngày ta đăng cơ người người vui mừng cung chúc chỉ có ngươi mắt vẫn đờ đẫn nhìn về phương xa.
Ngày ngày ta đến thăm ngươi, bỏ bê triều chính mà chăm sóc ngươi, nhưng trong cơn say ngươi chỉ lặp đi lặp lại cái tên của Lạc Thiên Kỳ.
Tự An Kiên, ngươi sao lại bất công thế? Rõ ràng người luôn bên cạnh ngươi là ta cơ mà?”
Đôi mắt Lạc Vĩnh Hiên vấn lên một nỗi thống khổ khó tả, giọng hắn khàn đi, mắt chăm chăm nhìn vào đôi mắt người trước mặt như thể mong muốn kiếm được chút gì đó dao động từ đôi mắt ấy, nhưng khốn thay nó vẫn chỉ là một mảnh tỉnh lặng.
Lạc Vĩnh Hiên cười lớn, sự tuyệt vọng chôn sâu trong trái tim đã dâng trào.
Một đời sống lại, cứ ngỡ có thể cố gắng khiến người động tâm, nhưng vẫn là quá muộn màng, hắn vẫn không thể đã động đến trái tim của người nọ.
Đã vậy, hắn sẽ phá nát mọi thứ.
Gương mặt Lạc Vĩnh Hiên trở nên dữ tợn, hắn nhìn Tự An Kiên cười gằn.
“Ngươi yêu hắn như vậy, vậy ta sẽ giết chết tên đó, ta không có được ngươi thì ngươi cũng đừng hòng tơ tưởng đến ai.”
Tự An Kiên còn đang sốc bởi chuyện thì ra không chỉ có mình hắn trọng sinh, nghe Lạc Vĩnh Hiên nói Tự An Kiên không kìm được kích động mà gào lớn.
“Ngươi định làm gì y?”
Lạc Vĩnh Hiên cười khẩy.
“Làm gì? Không phải ngươi biết rất rõ sao?”
“Ngươi…”
Tự An Kiên đảo mắt thầm nghĩ, vương bài đã bị hủy, ắt hẳn hắn sẽ không có cách nào để dấy binh tạo phản.
Lạc Vĩnh Hiên dường như biết được suy nghĩ trong đầu của Tự An Kiên, hắn nhếch mép cười nhẹ mà nói.
“Ngươi nghĩ ta bất cẩn đến mức có thể để bừa vương bài dưới gối sao?”
Tự An Kiên mở to mắt kinh ngạc.
Lạc Vĩnh Hiên cười cười ghét sát tai Tự An Kiên mà thì thầm.
“Cái đó…!là giả.”
“Ngươi…”
Lạc Vĩnh Hiên tay chắp sau lưng nhìn Tự An Kiên, từng lời nói dõng dạc phát ra như đang tuyên án tử hình cho Tự An Kiên.
“Nghe lệnh ta, tập hợp binh lính, chuẩn bị tấn công!”
“Rõ!”
Lạc Vĩnh Hiên nhìn Tự An Kiên đang thất thần mà thở dài.
“Ngươi nghĩ ngơi cho tốt, đến khi gặp lại, thì ngươi sẽ được tận mắt thấy ta đăng cơ một lần nữa.”
Dứt lời hắn quay đầu rời đi.
Sau lưng vang vọng tiếng gào thét thê lương của Tự An Kiên..