Trả Lại Tự Do Cho Anh

Chương 9: Mèo Hoang Cắn


Bạn đang đọc Trả Lại Tự Do Cho Anh – Chương 9: Mèo Hoang Cắn


Cả đêm hôm qua rõ ràng hai người họ đã ân ái một cách đầy âu yếm tới vậy nhưng sau tất cả cũng chỉ có mình Diệp Châu Anh tự ngộ nhận.

Lục Bách Dịch làm tình với cô đơn thuần chỉ vì ham muốn dục vọng điều khiển, chuyện này đối với đàn ông có thể coi là bình thường nhưng với một người phụ nữ thì đó là một việc lớn.
Diệp Châu Anh không thể nghe được những lời nói vô tâm tàn nhẫn ấy, cô đã nhẫn nhịn trao hết cho anh như vậy nhưng kết quả nhận được gì chứ? Ngoài thể xác bị chà đạp đến trái tim bị tổn thương thì cô còn bị chính anh cướp mất sự hi vọng cuối cùng về thứ gọi là tình yêu rồi.
“Lục Bách Dịch, anh đúng là một thằng khốn!”
Diệp Châu Anh căm phẫn lớn tiếng chửi Lục Bách Dịch ngay trước mặt anh.

Nhìn gương mặt đầy phẫn nộ và dáng vẻ kiên định của cô xem ra Diệp Châu Anh chẳng có chút sợ sệt gì khi nói ra những lời này cả.
Lục Bách Dịch nhíu mày có chút khó chịu, giọng nói đáng sợ cất lên:
“Cô là người đầu tiên dám chửi tôi là thằng khốn đấy Diệp Châu Anh.”
Trước ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Lục Bách Dịch, Diệp Châu Anh tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

Cô không nói gì thêm mà lẳng lặng quay người mở cửa bước ra ngoài.

Thái độ khinh thường đó của cô đã chọc tức Lục Bách Dịch, anh giận dữ tóm lấy cổ tay của cô lôi lại sau đó quăng cô đập thẳng lưng vào tường.
Bịch!
“Á…”
Lục Bách Dịch hầm hừ siết chặt tay cô, anh bóp lấy cằm của cô rồi gằn giọng:
“Cô nghĩ chửi tôi xong thì cô sẽ được tự do rời khỏi đây sao?”
Diệp Châu Anh liếc mắt nhìn anh, vẻ mặt đầy uất ức.
“Anh muốn gì?”
“Đáng lẽ cô nên biết rõ tôi muốn gì ở cô mới phải.”
Vừa nói dứt lời Lục Bách Dịch đã đưa tay banh rộng cổ áo của Diệp Châu Anh xuống hai bên cánh tay, để lộ bờ vai trắng mịn và khuôn ngực quyến rũ.

Anh trực tiếp cúi đầu xuống, điên cuồng hôn lên cơ thể của Châu Anh khiến cô hoảng sợ.
“A…!Lục Bách Dịch, buông ra! Buông em ra!”
Đêm hôm qua anh giày vò cô cả một đêm chẳng lẽ còn chưa đủ thỏa mãn hay sao?
Nếu cứ như thế, chắc chắn sẽ có một ngày Diệp Châu Anh bị Lục Bách Dịch cưỡng bức đến chết mất.
Cô không muốn làm chuyện này với Lục Bách Dịch nữa, trong khi anh nói ghét cô nhưng vẫn vô tư thưởng thức cơ thể cô ư?
“Lục Bách Dịch, bỏ ra! Ha…”

Trong vòng tay của Lục Bách Dịch, Diệp Châu Anh chẳng có cơ hội phản kháng lại được anh.

Bàn tay anh thô bạo xé rách cổ áo của cô, ngay cả áo lót cũng bị anh nhẫn tâm kéo tuột hẳn xuống dưới.

Lục Bách Dịch lúc này thật giống với đêm hôm qua, cơn thèm khát của một con cầm thú lại bắt đầu bùng lên rồi.
Diệp Châu Anh cố gắng giữ bình tĩnh sau đó cắn thật mạnh vào tai của Lục Bách Dịch.
“Aaaaa…”
Lục Bách Dịch đau tới điếng người, anh vội vàng buông tay khỏi người của Châu Anh.

Nhân cơ hội đó Châu Anh đã đẩy Lục Bách Dịch một cái thật mạnh, luống cuống kéo cổ áo và mở cửa chạy ra bên ngoài.
Ở trong căn biệt thự này, ngoài Lục lão gia và Lục phu nhân thì chẳng có ai ngăn cản được Lục Bách Dịch.

Diệp Châu Anh sợ tới mức chạy ra khỏi biệt thự với phần cổ áo đã bị xé rách, may là cô đã phản xạ kịp thời nếu không thì chuyện như đêm qua sẽ xảy ra một lần nữa mất.
Bệnh viện.
Sau khi chạy khỏi biệt thự Lục Gia, Diệp Châu Anh đã đi thẳng tới bệnh viện để khám bệnh.
Lúc nhìn thấy cô với bộ dạng thất thần bước vào phòng khám, kèm theo phần cổ áo đã bị ai đó xé rách, Trương Hạo Phàm đã rất lo lắng.

Anh ta sợ là Châu Anh đã gặp chuyện gì đó nguy hiểm nên đã nhanh chóng đến hỏi:
“Châu Anh, em sao thế này? Là kẻ nào đã làm thế với em?”
Trương Hạo Phàm cởi áo khoác khoác cho Châu Anh, anh ta cẩn trọng dìu cô ngồi xuống và hỏi han.

Diệp Châu Anh yên lặng nhìn Trương Hạo Phàm một lúc rồi mới trả lời:
“Lục Bách Dịch.”
Ba chữ “Lục Bách Dịch” vừa phát ra khỏi miệng Châu Anh đã khiến sắc mặt Trương Hạo Phàm thay đổi không ít.

Anh ta nắm chặt lấy đôi vai đang run rẩy của cô, cố gắng trấn tĩnh tinh thần để bản thân không nổi giận rồi tiếp tục hỏi:
“Lục Bách Dịch đã làm gì em? Anh ta đánh em hay là…”
Lúc đó, Diệp Châu Anh đã không kìm được nước mắt.

Cô nghẹn ngào nói:
“Học trưởng, có phải em đáng ghét lắm không? Tại sao anh ấy lại căm ghét em tới mức đó chứ?”

Nhìn thấy Châu Anh rơi nước mắt vì Lục Bách Dịch trái tim của Trương Hạo Phàm bỗng dưng nhói đau.
“Châu Anh, em đừng khóc, có gì thì từ từ nói anh nghe.”
Diệp Châu Anh đưa tay lau nước mắt, cô sụt sịt:
“Có phải tình yêu sẽ khiến con người ta đánh mất đi tôn nghiêm của chính mình không anh? Em không hiểu tại sao mình lại đi thích một người như Lục Bách Dịch.

Em bị điên rồi đúng không học trưởng?”
“Nếu em thấy khó quá thì đừng thích anh ta nữa.

Người như Lục Bách Dịch, không xứng đáng với tình cảm của em.”
“Nhưng đó là chồng em mà, anh ấy là chồng của em mà, sao em có thể…!có thể không thích chồng mình được đây.”
Lục Bách Dịch là người đàn ông đầu tiên khiến Diệp Châu Anh biết yêu là gì.

Trước khi trở thành vợ của anh, Diệp Châu Anh vẫn luôn ngắm nhìn ảnh của anh ở trên báo chí, cô đã đem lòng thích người đàn ông này đến nhường nào nhưng đổi lại cô chẳng nhận được chút hạnh phúc nào hết.
Diệp Châu Anh là cô gái tốt, người như Lục Bách Dịch không biết trân trọng chính là thiệt thòi.

Trương Hạo Phàm không có được tình yêu của Châu Anh nhưng lúc nào trong lòng anh ấy cũng chỉ có cô.
Cùng thời điểm đó, tại tập đoàn Lục thị.
Lục Bách Dịch ngồi trong phòng làm việc với một bên tai phải băng bó lại vì bị thương.

Vết thương này chính là tác phẩm do chính cô vợ của anh tạo lên.
Thư ký Trình vừa thông báo lịch trình cho Lục Bách Dịch xong xuôi thì tò mò hỏi:
“Lục tổng, tai của anh bị làm sao vậy?”
Cứ nhắc đến vết thương này là Lục Bách Dịch lại nhớ đến Diệp Châu Anh.

Cô cắn vào tai của anh cũng mạnh lắm, mạnh đến mức in rõ cả dấu răng trên tai.
“Bị mèo cắn!”
“Mèo ạ? Nhưng tôi nghe nói biệt thự Lục gia đâu có nuôi mèo?”
Lục Bách Dịch liếc mắt lườm nguýt Trình Tranh, anh càu nhàu:
“Tôi bị một con mèo hoang cắn có gì mà cậu phải hỏi nhiều thế nhỉ?”

“Tôi xin lỗi Lục tổng.”
“Ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Sau khi thư ký Trình rời đi, Lục Bách Dịch liền tựa mình vào thành ghế rồi thở dài.

Đúng lúc ấy, chuông điện thoại của anh reo lên, trên màn hình hiển thị ba chữ “Nghiêm Hạ Nhi”.
Lục Bách Dịch liếc nhìn điện thoại, trầm ngâm một lát rồi mới nhấc máy.
“Alo?”
Đầu dây bên kia bỗng truyền đến giọng nói của một cô gái.
[Bách Dịch, là em Hạ Nhi đây.]
“Cô gọi cho tôi làm gì?”
[Hôm nay là ngày em về nước, chẳng lẽ anh không nhớ sao?]
Lục Bách Dịch nhíu mày đáp:
“Cô về nước hay không thì liên quan gì tới tôi? Chúng ta đã chia tay rồi vì thế đừng có gọi cho tôi nữa.”
Tút.
Lục Bách Dịch hậm hực cúp máy.
Người vừa gọi điện cho anh là bạn gái cũ của anh.

Hai người họ yêu nhau được một khoảng thời gian thì Nghiêm Hạ Nhi đột nhiên bỏ sang nước ngoài để xây dựng sự nghiệp.

Không những thế cô ấy còn có một mối quan hệ khá thân thiết với anh trai của Lục Bách Dịch – Lục Hàm Dương (lãnh đạo một công ty giải trí bên nước ngoài).

Tối hôm ấy.
Biệt thự Lục gia.
Hay tin đại thiếu gia của nhà họ Lục – Lục Hàm Dương trở về nước mọi người trên dưới Lục gia đã có mặt đầy đủ để đón tiếp.

Diệp Châu Anh cũng rất hào hứng vì đây là lần đầu tiên cô được gặp anh trai của Lục Bách Dịch.
“Ba, con về rồi đây.”
Lục Hàm Dương kéo hành lý đi vào trong nhà, theo sau là trợ lý và một cô gái vô cùng xinh đẹp.
“Hàm Dương và Hạ Nhi đã về đấy à? Hai đứa mau vào trong đi.”
Lục Bách Dịch nhìn thấy anh trai liền gật đầu chào nhưng anh lại tỏ ra vô cùng chán ghét cô gái đi cùng Lục Hàm Dương.

Nghiêm Hạ Nhi đi tới chỗ anh, chủ động hỏi han:
“Bách Dịch, đã lâu không gặp, anh vẫn khỏe chứ?”
“Tôi vẫn khỏe, cảm ơn Nghiêm tiểu thư quan tâm.”

Đúng lúc ấy, Diệp Châu Anh bỗng xuất hiện.

Cô đi tới trước mặt Lục Hàm Dương rồi lễ phép chào:
“Em chào anh, em là Diệp Châu Anh.”
Lục Hàm Dương mỉm cười:
“Chào em dâu, anh nghe nói hai đứa đã làm đám cưới, anh xin lỗi vì đã không thể tới dự.”
“Dạ không sao đâu anh.”
Nghiêm Hạ Nhi nghe nói Diệp Châu Anh là vợ của Lục Bách Dịch liền đi tới dò xét cô từ trên xuống dưới.

Ánh nhìn của cô ta dành cho cô khiến Châu Anh không thoải mái.
“Thì ra đây là vợ của Bách Dịch, rất vui được gặp cô tôi tên là Nghiêm Hạ Nhi, bạn của anh Hàm Dương.”
Nghe Hạ Nhi giới thiệu là bạn Lục Hàm Dương có chút thất vọng.

Dù sao thì trong mối quan hệ này Lục Hàm Dương là người duy nhất có tình cảm với Hạ Nhi mà thôi.
“Chào cô, tôi là Diệp Châu Anh.”
Diệp Châu Anh cảm thấy giữa Nghiêm Hạ Nhi và Lục Bách Dịch có gì đó rất kỳ lạ, dường như hai người họ đã quen biết nhau từ trước.
Sau bữa tối, Lục Bách Dịch chủ động rời khỏi cuộc trò chuyện giữa những người trong gia đình.

Anh ra hành lang hóng gió và hút thuốc lá, thấy vậy Nghiêm Hạ Nhi cũng đứng lên theo.
“Anh vẫn hút thuốc lá như thế sao? Sẽ rất có hại cho sức khỏe đấy!”
Lục Bách Dịch đang hút thuốc thì nghe thấy giọng của Nghiêm Hạ Nhi, anh cau mày khó chịu:
“Sao cô lại ra đây?”
“Bách Dịch, chúng ta lâu lắm rồi mới gặp lại nhau chẳng lẽ anh không nhớ em một chút nào sao?”
Nghiêm Hạ Nhi đi tới trước mặt Lục Bách Dịch, chủ động vòng tay ôm lấy cổ anh mà không ngại việc anh đã có vợ.
“Nghiêm Hạ Nhi, chúng ta không thân thiết đến mức tôi phải nhớ cô đâu.”
“Em biết là chúng ta đã chia tay nhưng anh cũng đừng tỏ ra chán ghét em như vậy.

Không phải trước đây anh đã từng rất yêu em sao?”
“Đó là trước đây nhưng giờ thì hết rồi.

Cô bây giờ đang là người của anh trai tôi, tốt nhất là đừng khiến anh ấy tổn thương.”
Trong lúc Lục Bách Dịch và Nghiêm Hạ Nhi trò chuyện, Diệp Châu Anh đứng một bên đã nghe thấy hết tất cả.

Thì ra hai người họ là người yêu cũ của nhau, thì ra một người như Lục Bách Dịch cũng từng trải qua thứ gọi là tình yêu..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.