Bạn đang đọc Trả Lại Tự Do Cho Anh – Chương 10: Diệp Châu Anh Ghen
Nghiêm Hạ Nhi hiện tại đang là người mẫu trực thuộc công ty giải trí của Lục Hàm Dương.
Cô ấy ban đầu không phải là người mẫu, chỉ là một người từng học chung trường với Lục Bách Dịch.
Hai người họ đã quen biết và hẹn hò được ba năm nhưng Nghiêm Hạ Nhi đột nhiên lại bỏ đi mất, nói rằng muốn xây dựng sự nghiệp và hai người đã chia tay từ đó.
Sau khi sang nước ngoài, Nghiêm Hạ Nhi gặp gỡ Lục Hàm Dương – anh trai của Bách Dịch.
Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Lục Hàm Dương đã có cảm tình với Hạ Nhi và chính anh ấy là người đã nâng đỡ Hạ Nhi trở thành người mẫu.
Nhưng trong tình yêu không thể tồn tại mối quan hệ ba người, bắt buộc một trong ba phải từ bỏ người còn lại thì mới hạnh phúc được.
Đúng lúc ấy, Lục Hàm Dương xuất hiện, khi nhìn thấy Hạ Nhi đứng cạnh Lục Bách Dịch biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú của Lục Hàm Dương có chút không vui.
Thế nhưng anh ta vẫn cố nở nụ cười bước đến chỗ hai người họ và nói:
“Thì ra hai người ở đây, ba đang tìm em đấy Bách Dịch.”
Lục Bách Dịch vứt điếu thuốc ra ngoài rồi quay người bước vào trong.
Lúc này, hành lang rộng lớn chỉ còn Lục Hàm Dương, Nghiêm Hạ Nhi và Diệp Châu Anh đang đứng nấp sau bức tường.
Sau khi Lục Bách Dịch rời đi, Lục Hàm Dương mới hỏi:
“Hạ Nhi, có phải em vẫn còn thích Bách Dịch đúng không?”
Nghiêm Hạ Nhi tỉnh bơ trả lời:
“Sao anh lại hỏi vậy?”
“Em là người đã rời bỏ Bách Dịch để theo con đường người mẫu, hiện tại Bách Dịch cũng đã lấy vợ, chẳng lẽ em còn định nối lại tình xưa với nó?”
Giọng nói của Lục Hàm Dương nghe có vài phần tức giận.
Có thể anh ta giận vì Nghiêm Hạ Nhi có ý đồ phá vỡ hạnh phúc gia đình của vợ chồng Lục Bách Dịch.
Cũng có thể anh ta giận vì người mà Nghiêm Hạ Nhi thích không phải là mình mà là em trai mình.
“Đúng là em và Bách Dịch đã chia tay nhưng nếu anh ấy vẫn còn tình cảm với em thì em cũng không ngại đâu.
Huống chi anh ấy còn không thích cô vợ kia của mình nữa mà.”
Diệp Châu Anh đứng trong góc tường nét mặt có chút biến sắc.
Hai tay cô siết chặt thành nắm đấm, cho dù là Lục Bách Dịch có không thích cô thì anh vẫn là chồng cô vì thế không người phụ nữ nào được phép xen vào cuộc hôn nhân của cô.
Tối hôm ấy, biệt thự Lục gia có thêm sự xuất hiện của hai vị khách nên không khí trong nhà khác hẳn ngày thường.
Đêm nay Nghiêm Hạ Nhi sẽ ở lại đây một đêm theo lời mời của Lục lão gia, phòng cũng đã chuẩn bị đầy đủ cho cô ấy nhưng Nghiêm Hạ Nhi lại chẳng chịu ở yên một chỗ.
Cô ta cố tình ăn mặc một cách gợi cảm đi lại trong nhà, đã thế còn tự tiện mở cửa văn phòng riêng của Lục Bách Dịch mà bước vào trong.
Diệp Châu Anh nhìn thấy cảnh tượng đó liền đi theo nhưng cô cũng chỉ dám đứng bên ngoài.
Lúc Nghiêm Hạ Nhi bước vào văn phòng của Lục Bách Dịch thì vô tình thấy Lục Hàm Dương đang ngồi đó.
Ban đầu cô ta có chút sửng sốt vì kinh ngạc nhưng lúc sau đã lấy lại được bình tĩnh.
“Anh Hàm Dương cũng ở đây sao?”
Lục Hàm Dương liếc nhìn bộ đồ ngủ mỏng tanh có thể nhìn xuyên thấu của Nghiêm Hạ Nhi nét mặt có chút không hài lòng.
Anh ấy nhíu mày:
“Em mặc như vậy là muốn Bách Dịch nhìn thấy đúng chứ?”
Lục Bách Dịch ngồi không cũng bị dính đạn.
Anh nhàn nhạt liếc mắt nhìn Nghiêm Hạ Nhi sau đó lại đưa mắt trở về chỗ cũ.
“Anh Hàm Dương, sao anh lại nói vậy? Em tới đây là tìm anh mà, đâu phải tìm anh Bách Dịch.”
Nghiêm Hạ Nhi chủ động ngồi cạnh Lục Hàm Dương nhưng lại liếc mắt đưa tình với Lục Bách Dịch.
Cô ta quả nhiên là một người rất gian xảo.
“Mà hai anh em anh đang nói chuyện gì với nhau thế?” Nghiêm Hạ Nhi khẽ hỏi.
“Lục thị sắp cho ra một loại mĩ phẩm mới và đang cần người mẫu quảng bá, anh đang tính sẽ giúp em ấy tìm người mẫu.”
Nghe tới đây hai mắt Nghiêm Hạ Nhi sáng rực lên.
“Vậy sao? Nếu tìm người mẫu hay là anh để em làm cho, em cũng rất hi vọng được hợp tác với Lục thị.”
Lục Bách Dịch không đồng ý cũng không từ chối, anh chỉ ngồi im lặng chờ quyết định của anh trai.
“Anh Hàm Dương, anh có thể đề cử em làm người mẫu cho mĩ phẩm mới của Lục thị cũng được mà.
Em không ngại đâu…”
Nghiêm Hạ Nhi vừa nói vừa mỉm cười nhìn Lục Hàm Dương.
Vẫn là quân tử không qua được ải mĩ nhân, Lục Hàm Dương chỉ nghe mấy lời ngon ngọt của Nghiêm Hạ Nhi đã bị cô ta hớp mất hồn rồi.
“Vậy cũng được, Bách Dịch em thấy sao?”
Lục Bách Dịch lạnh lùng nhìn Nghiêm Hạ Nhi, anh cũng đoán được người phụ nữ này đang có âm mưu.
Nhưng anh muốn xem thử xem Nghiêm Hạ Nhi định âm mưu chuyện gì nên đã gật đầu.
“Được thôi, nếu hai người đồng ý thì em cũng không có gì để nói.”
Sau đó Lục Hàm Dương đứng dậy rời đi, anh ta nói:
“Thế thì hai người nói chuyện về việc quảng bá sản phẩm đi, anh về phòng đây.”
Lục Hàm Dương rời đi, đây là cơ hội tốt cho Nghiêm Hạ Nhi ở riêng cùng Lục Bách Dịch.
Anh chẳng đoái hoài gì đến cô ta mà trở về chỗ của mình để tiếp tục làm việc.
“Bách Dịch, nếu để em làm người mẫu chắc chắn anh sẽ hài lòng đấy.”
Nghiêm Hạ Nhi tự tiện ngồi lên bàn, cô ta vắt chéo chân để lộ bắp đùi trắng nõn trước mặt Lục Bách Dịch.
“Tôi cũng hi vọng mình sẽ hài lòng giống như lời cô nói.”
“Xem anh kìa, anh là đang sợ em sẽ không làm tốt việc của mình sao?”
“Tôi không hề nói như vậy.”
Trong khi đó Diệp Châu Anh đang đứng ngoài phòng khách, trên tay cô cầm điện thoại rồi bấm gọi điện cho ba mình là Diệp lão gia.
“Alo, ba à?”
[Có chuyện gì không con gái?] đầu dây bên kia trả lời.
“Ba còn nhớ trước ba có nói sẽ chuyển cho con một ít cổ phần bên Lục thị không?”
[Nhớ chứ? Sao thế con?]
“Ba có thể chuyển luôn cho con có được không? Con đang cần gấp.”
[Được rồi, đợi ba một chút.]
Sau khi cúp máy khoảng mười phút sau điện thoại của Diệp Châu Anh đã có thông báo chuyển khoản thành công.
Hai tay cô siết chặt lấy điện thoại, hít một hơi thật sâu rồi bước đến phòng làm việc của Lục Bách Dịch.
Diệp Châu Anh bất ngờ mở toang cửa phòng của Lục Bách Dịch thì nhìn thấy Nghiêm Hạ Nhi đang ngồi trên bàn với điệu bộ vô cùng gợi cảm.
Cô ta nhìn thấy cô bước vào mà không hề sợ, thậm chí còn cố tình nói:
“Ây dô, Lục thiếu phu nhân, trước khi vào phòng thì cô phải gõ cửa chứ?”
Diệp Châu Anh đi đến trước mặt Nghiêm Hạ Nhi, hai mắt chằm chằm nhìn cô ta rồi trả lời:
“Tôi vào phòng làm việc của chồng mình thì cần gì gõ cửa? Nghiêm tiểu thư, tôi có chuyện muốn nói riêng với chồng tôi, phiền cô ra ngoài một lát.”
Nghiêm Hạ Nhi hạ mông nhảy xuống dưới, cô ta cất gót bước ra ngoài và không quên huých nhẹ vào người của Diệp Châu Anh.
Sau khi Nghiêm Hạ Nhi rời đi, bên trong văn phòng chỉ còn mỗi Châu Anh và Lục Bách Dịch.
Anh tựa lưng vào ghế, liếc mắt nhìn cô một lượt rồi mỉm cười:
“Lục thiếu phu nhân cũng biết ghen sao?”
Diệp Châu Anh ấm ức nhìn anh, cô đáp:
“Anh và cô ấy thân thiết thật.
Trong khi bản thân anh đã có vợ mà vẫn muốn tình tứ với cô ấy ư?”
Lục Bách Dịch nghiêng đầu, ánh mắt đem theo sự châm biếm phóng thẳng vào người Châu Anh.
“Thế thì để tôi tình tứ với cô nhé?”
“Lục Bách Dịch, anh đừng có quá đáng!”
“Đủ rồi đấy Diệp Châu Anh, tôi không có thời gian đôi co với cô.
Tôi và Nghiêm Hạ Nhi là đang bàn chuyện công việc, cô muốn gây sự thì ra kia mà gây sự, đừng có làm phiền tôi.”
Lục Bách Dịch không hề để tâm đến cảm xúc của Châu Anh.
Cô cũng là con người, trái tim cô cũng biết đau, cũng biết ghen khi chồng mình tình tứ với người phụ nữ khác chứ.
Anh vô cảm không quan tâm cảm xúc cô thì thôi đi, đằng này còn trách cô nữa.
Diệp Châu Anh đập mạnh tay xuống mặt bàn, cô đã dũng cảm lắm mới dám làm chuyện này.
“Em muốn đầu tư vào dự án mĩ phẩm mới của Lục thị.”
“Cái gì?”
“Em đang nắm giữ 5% cổ phần của Lục thị, nói cách khác thì em cũng là cổ đông của Lục thị.”
Lục Bách Dịch híp mắt nhìn cô:
“Diệp Châu Anh, cô nghĩ tôi sẽ chấp nhận chuyện đó sao?”
“Anh không chấp nhận thì cũng phải chấp nhận.
Em sẽ sử dụng quyền hạn của mình để tham gia vào dự án đó.”
Diệp Châu Anh muốn đầu tư vào dự án mới là vì cô không muốn Lục Bách Dịch và Nghiêm Hạ Nhi làm việc riêng cùng với nhau.
Cô muốn tham gia để ngăn cản hai bọn họ cũng như giúp cô an tâm giữ chồng.
Nhìn sự kiên định qua ánh mắt và hành động của Diệp Châu Anh, Lục Bách Dịch cũng thấy được cô đang quyết tâm thế nào.
Nhưng việc cô tự dưng muốn tham gia vào dự án của công ty khiến anh không thể không nghi ngờ được.
Lục Bách Dịch rời khỏi ghế, anh đi đến bên cạnh Diệp Châu Anh sau đó ép cô vào cạnh bàn.
Châu Anh mở to mắt nhìn Lục Bách Dịch đang áp sát vào người mình sau đó hai má cô bỗng đỏ ửng cả lên.
“Diệp Châu Anh, rốt cuộc thì cô đang âm mưu chuyện gì?”
Lục Bách Dịch cúi người hỏi cô, nhìn gương mặt của anh ở khoảng cách gần thế này khiến Châu Anh có chút lúng túng.
“Em…!Em…”
Thấy Châu Anh ăn nói lắp ba lắp bắp, biết là cô đang có âm mưu vì thế Lục Bách Dịch đã nắm lấy cổ tay của cô rồi giơ lên.
“Nói đi, lý do gì mà cô lại muốn đầu tư vào dự án của Lục thị?”
“Bách Dịch, anh nắm tay em đau quá!”
“Cô còn không nói thì tôi sẽ không buông.”
Diệp Châu Anh liếc nhìn cổ tay đang bị siết chặt rồi run rẩy.
Nếu cô nói lý do cô làm thế là vì ghen với Nghiêm Hạ Nhi thì có chút xấu hổ.
Để giữ cái tôi của mình, cô bèn nói bừa:
“Không…!Em không có âm mưu gì cả.
Đơn giản là vì…!em…!em muốn được làm việc với anh thôi.”
Lục Bách Dịch nghe được câu trả lời từ cô xong liền từ từ buông lỏng tay ra.
Ánh mắt anh nhìn cô dần trở nên tà mị sau đó anh nói:
“Muốn làm việc với tôi à? Vậy trước hết…!cô nên học cách khiến tôi vui trước đi.”
“Nhưng…!em phải làm gì chứ?”
“Dễ thôi, bây giờ cô chỉ cần ngồi lên bàn, cởi quần và dạng hai chân ra là được.”.