Bạn đang đọc Trả Lại Anh Một Đời Yêu Nhầm – Chương 3: Phóng Đãng
Trên chiếc giường êm ái, hai cơ thể hừng hực lửa tình nồng nàn đan quyện lấy nhau.
Đường Tiểu Nhiễm ghì chắt lấy gáy Thẩm Mộ Diễn: “Nhanh lên, nhanh nữa lên!” Câu nói này suốt bảy năm qua chưa từng được cô thốt lên một cách phóng đãng như thế.
Lúc này đây, đôi hàng mi cô khẽ chớp nhẹ.
Anh nằm trên cô, hơi thở và cơ thể như hòa vào nhau, rồi bỗng nhiên áp phần cơ thể đè lên đôi vai nhỏ nhắn của cô, làn môi mỏng nhẹ nhàng thốt ra câu mỉa mai: “Thẩm phu nhân, cô thật rẻ tiền.”
Cùng với câu nói ấy, phần hông dưới tấm lưng lực lưỡng của anh nhấp mạnh một cái: “Nhưng nếu cô muốn, tôi sẽ đáp ứng.” Câu nói ấy vừa dứt thì tốc độ của cuộc yêu bỗng được đẩy lên cao, chạm đến tận cùng sự khoái lạc.
Đường Tiểu Nhiễm chớp mi mơ màng, cơn khát dục khiến cô dường như không còn nghe thấy điều gì nữa, càng dùng hết sức lực bấu lấy anh, như con thuyền nhỏ giữa biển khơi nhấp nhô, đong đưa bất cứ lúc nào cũng có thể lật chìm dưới dòng nước.
“Thẩm Mộ Diễn, ôm em, ôm lấy em, mau ôm lấy em!” Người đàn bà trên giường gần như hóa điên: “Thẩm Mộ Diễn, ôm em! Ôm em! Mau ôm lấy em đi!”
Vô vàn câu ôm em được thốt lên, đôi môi nhợt nhạt ấy, vì anh đã nhuộm màu đỏ rực. Không biết có phải vì bị những câu ôm em của cô làm xao động hay không mà anh cũng hòa mình vào cuộc yêu đầy dục vọng và điên loạn này, anh đột nhiên cảm thấy người phụ nữ nằm dưới mình hôm nay vô cùng khác lạ, từ trước đến nay chưa từng khi nào nhiệt huyết và thác loạn đến vậy.
Đột nhiên, cô đưa tay ghì chặt lấy gáy anh, kéo đầu anh về gần phía cô hơn: “Thẩm Mộ Diễn, em yêu anh.”
“Thẩm Mộ Diễn, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh.” Cô gào thét trong hơi thở gấp gáp đến mức cổ họng khàn hẳn đi.
Đường Tiểu Nhiễm của ngày hôm nay quá cuồng nhiệt, quá táo bạo và cũng quá điên loạn.
Hoàn toàn không còn là cô của bảy năm qua nữa, cô của lúc này thật lộng lẫy yêu kiều, như cố gom hết cả sức lực và hơi thở để đốt cháy thêm cơn cuồng nhiệt hoan lạc trên thể xác.
Bướm đêm thắp lên thứ ánh sáng lập lòe, không đủ để nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Phần eo hao gầy của Thẩm Mộ Diễn vẫn mạnh bạo đẩy vào nhịp nhàng, nhưng gương mặt chỉ còn gằn lại sự thờ ơ.
Đường Tiểu Nhiễm cắn chặt môi, cô cố chấp ôm lấy anh: “Thẩm Mộ Diễn, nói yêu em đi!” Đôi mắt cô rưng rưng không giấu được niềm kì vọng nhỏ nhoi đang hướng về anh.
“Hừ.” Anh nhếch mép, không nói gì cả.
Đường Tiểu Nhiễm đột nhiên với lấy đầu rồi vùi vào gáy anh, miệng cắn một cái thật mạnh: “Nói yêu em!” Hôm nay cô thật sự quá cố chấp.
Thẩm Mộ Diễn chợt ngẩng đầu lên: “Cô điên rồi sao?” Ánh mắt anh nhuốm đầy vẻ trầm ưu, lạnh giá.
Đường Tiểu Nhiễm chẳng hề để tâm đến, miệng vẫn tiếp tục cắn, rồi bằng đôi mắt đỏ hoe rưng rưng ngước nhìn anh, sâu trong đáy mắt cô chứa đầy sự cố chấp và cố chấp: “Nói yêu em!”
Cô điên thật rồi! Chỉ có điên rồi mới quyết định làm những việc này, điên rồi mới chọn lấy cách này.
“Vừa phải thôi.”
Thêm một phát cắn nữa: “Nói! Nói yêu em!”
Thẩm Mộ Diễn chau mày bỏ đi.
“Không được lẩn trốn!” Đường Tiểu Nhiễm đưa tay ra, dùng hết sức giữ chặt lấy gáy của anh: “Anh đừng quên, bảy năm trước, ngoài giấy đăng kí kết hôn, chúng ta còn kí kết một bản hợp đồng. Anh – Thẩm Mộ Diễn, đối với em, đối với yêu cầu của Đường Tiểu Nhiễm này, anh chỉ có thể phục tùng!”
Lần đầu tiên trong suốt bảy năm, Đường Tiểu Nhiễm dùng bản hợp đồng đó, bí mật mà chỉ có hai người họ biết, để đe dọa anh.
Thẩm Mộ Diễn bình thản liếc nhìn cô, quả nhiên đã không còn giấu giếm gì nữa.
“Nói yêu em, nói yêu em đi!” Đường Tiểu Nhiễm vẫn cố chấp, đôi hàng mi cô chớp nhẹ, bản hợp đồng chết tiệt ấy đã trở nên quan trọng với anh như vậy sao, khiến anh xem trọng nó như thế.
“Hừ.” Cô nhếch mép nở nụ cười đầy cay đắng, lại ngẩng đầu, cắn chặt răng: “Đó là yêu cầu của em, Thẩm Mộ Diễn, chỉ cần là yêu cầu của Đường Tiểu Nhiễm này anh nhất định phải đáp ứng!”
Anh chợt vòng tay ôm lấy eo cô, cái ôm như gom hết cả sức lực.
Cũng chính cái ôm áy đã nói cho cô biết rằng: Đừng mộng tưởng nữa.
Đôi mắt Đường Tiểu Nhiễm càng đỏ hoe ngấn lệ, miệng vẫn không ngừng cắn xé lấy cổ anh: “Nói! Nói đi!”
Cả người anh không ngừng rung lên, càng lúc càng nhịp nhàng hơn, anh cho phép cô cắn lên cổ anh, chỉ cần nheo đầu lông mày lại là có thể thấy được, cô cắn anh thật đau nhưng anh một chút ngăn cản cũng không hề có.
Một chút không cam lòng, một chút oán hận, một chút ham muốn tột cùng… Tất cả cũng chỉ vì muốn được nghe thấy câu nói ấy từ anh.
“Nói! Nói yêu em! Anh nói đi!”
Đáp lại vẫn chỉ là thái độ chấp nhận cô cắn mà không hề né tránh của anh, điều ấy càng làm tăng thêm độ cuồng bạo của trận yêu này.
“Thẩm Mộ Diễn, nói yêu em đi!” Giọng cô bỗng yếu ớt hạ xuống dần: “Cầu xin anh đấy, dù là dối lòng thôi cũng được.” Giọng cô run rẩy như không còn chút sức lực, thốt lên.
Không biết kéo dài bao lâu, tiếng rên rỉ hòa cùng hơi thở gấp gáp của cô cuối cùng cũng dừng lại trên phần gáy đang rỉ máu trước mặt, bao phủ khắp vết thương là dấu răng của cô, mùi máu tanh trong miệng cũng làm cô thức tỉnh, người đàn ông nằm đè lên cô lúc này, đến cả lừa cũng không nỡ lừa cô dù chỉ một lần.
Dù cắn cổ anh đến rỉ máu, dù mang bản hợp đồng đó ra đe dọa, Đường Tiểu Nhiễm sợ đến tận cuối cuộc đời cũng không thể nghe được câu nói ấy thốt ra từ chính miệng anh, dù là câu nói dối, anh cũng keo kiệt chẳng bố thí cho.
Xong việc, anh trở mình bước xuống giường, rồi đứng bên cạnh giường nhếch mép cười: “Yêu cầu của Thẩm phu nhân, không biết Thẩm mỗ đây đã phục vụ chu đáo khiến Thẩm phu nhân đủ sung sướng hoan lạc chưa?” Dứt lời, ánh mắt anh toát lên vẻ chế giễu rồi xoay người tiến vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy từ vòi hoa sen trong buồng tắm vọng lại, sắc mặt Đường Tiểu Nhiễm trở nên nhợt nhạt, ảm đạm vô cùng.