Trả Lại Anh Một Đời Yêu Nhầm

Chương 2: Chất Vấn


Bạn đang đọc Trả Lại Anh Một Đời Yêu Nhầm – Chương 2: Chất Vấn

Im lặng một cách đột ngột, người đàn ông đi về phía cầu thang.

Đằng sau anh, bỗng vang lên tiếng một người phụ nữ: “Anh đã từng yêu em chưa? Kể cả khi chỉ là một chút?” Câu nói ấy dường như không thể giấu được niềm kì vọng nhỏ nhoi của cô.

Đường Tiểu Nhiễm như bị ánh đèn của phòng khách bao chùm lấy, khẽ run rẩy: “Anh từng yêu em chưa?”

Đôi mắt cô không rời khỏi bức phông nền mỏng manh phía trước, lo lắng, hi vọng, bất an… 

Những cảm xúc hỗn độn ấy hòa quyện lấy nhau thành một mớ rối rắm, cô thật sự rất muốn nghe câu trả lời từ anh.


Câu trả lời ấy…

“Thẩm phu nhân không phải đã rõ rồi sao? Giữa chúng ta chỉ có hợp đồng tình ái, ngoài ra chẳng có gì khác cả. Yêu ư? Thẩm phu nhân lẽ nào đang nói đùa?” Điệu cười đầy chế giễu của anh vang bên tai cô.


Đường Tiểu Nhiễm đưa tay dùng hết sức bóp lấy trái tim mình, câu trả lời nhẫn tâm phũ phàng ấy không phải cô đã sớm biết rồi sao? Thế nhưng hà cớ gì vẫn ôm trong lòng chút hi vọng phù phiếm ấy? Ngốc! Đường Tiểu Nhiễm, cô thật ngốc!

“Thẩm Mộ Diễn, phải chăng bảy năm qua anh chấp nhận thỏa hiệp, chấp nhận sống cùng em, chấp nhận không qua đêm bên ngoài, tất cả, tất cả… Đều chỉ vì bản hợp đồng mà chúng ta đã kí bảy năm trước thôi sao?”

Nghe cô nói, anh đột nhiên xoay người, nở nụ cười đầy vẻ chế nhạo: “Nếu không thì sao? Thẩm phu nhân cho rằng vì lí do gì đây? Yêu? Hơ.” Sự mỉa mai gằn rõ trong điệu cười của anh:

“Thẩm phu nhân, bảy năm trước tôi tìm đến cô, cầu xin cô cứu lấy Tâm Nhiên, cầu xin cô hãy hiến tế bào máu gốc cho em ấy, nhưng cô lại nhẫn tâm cướp đi mạng sống đứa em gái duy nhất mà tôi hết lòng yêu thương, ép tôi ký vào thứ hợp đồng ghê tởm ấy. Khi chấp nhận lấy hôn nhân để đổi lấy điều kiện, cô nên biết rằng tôi đối với cô chỉ có chán ghét và chán ghét.”


Đường Tiểu Nhiễm cảm giác toàn thân cô đã đông cứng trong đá, khuôn mặt nhợt nhạt tối sầm lại, và cô rõ ràng đã thấy được sự ghê tởm trong tận đáy mắt của Thẩm Mộ Diễn, ánh mắt căm hận của anh khiến cô hoàn toàn không thể chịu đựng nổi.

Tim cô đau đớn tột cùng khi Thẩm Mộ Diễn hận cô.

Nhưng so với hận cô, điều ấy còn khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Thì ra cũng chỉ vì hợp đồng ấy.” Cô nhếch môi cười lấy một tiếng, từ từ nhắm đôi mắt rồi lại đột nhiên mở to mắt, nét mặt biến sắc tái bệch đi, gò má như được trát lên một sắc đỏ ma mị dị thường, trong đôi mắt suốt bảy năm nhuộm đẫm sự mơ hồ như có như không giữa bi thương và kì vọng ấy, ngay lúc này, bỗng dưng sáng rực đến kinh ngạc.

Thẩm Mộ Diễn ngớ người ra.

Đôi mắt đong đầy những cảm xúc hỗn loạn, sáng rực đến kinh ngạc ấy, rạng rỡ đến mức khiến anh không thể rời mắt khỏi.

Trong tâm trí anh, khuôn mặt Đường Tiểu Nhiễm bỗng dưng sống dậy đầy mãnh liệt.


Cô từ từ nhếch môi, khóe miệng nở một nụ cười đầy khiêu gợi, vẫn là một Đường Tiểu Nhiễm nhưng con ngươi ấy của cô lại hiện hữu sống động vô cùng trước mắt anh.

Bảy năm qua, từ một Đường Tiểu Nhiễm vô tư yêu đời trở thành một Đường Tiểu Nhiễm mặt mày đáng ghét, một Đường Tiểu Nhiễm vô cùng ghê tởm… Ngay lúc này đây, nhìn lại, thật sự huyễn hoặc lòng người.

Thẩm Mộ Diễn phút chốc trở nên thất thần, anh không còn tự chủ được nhịp tim đập mỗi lúc một nhanh của mình, nhưng Thẩm Mộ Diễn chung quy vẫn là Thẩm Mộ Diễn, chẳng qua thoắt cái bỗng trở nên vô cùng bình thản, lạnh nhạt thu hết vào ánh mắt khuôn mặt cô.

Chỉ là anh không hề biết, cái nhìn của Đường Tiểu Nhiễm hôm nay sẽ ám ảnh anh trong vô số những giấc mơ mỗi khi đêm về, không thể níu lại được, cũng chẳng thể thôi hối hận vì sao không nhận ra con người thật của cô ngay từ đầu.

Điệu cười của Đường Tiểu Nhiễm càng thêm chua chát, cô cay đắng cất lời: “Cũng chỉ vì phần hợp đồng ấy.” Nụ cười nơi khóe miệng cô càng để lộ sự diêm dúa. 

Bảy năm qua, lần đầu tiên cô dám ngước cằm đầy kiêu ngạo nói với anh: “Thẩm Mộ Diễn, ôm lấy em.”

Tròng mắt đen láy của anh bỗng chốc co thắt lại.

“Cô nói gì cơ?” Ngay lập tức đôi mắt anh nhéo lại, khẽ liếc nhìn cô, hạ giọng hỏi lại một câu.

Đường Tiểu Nhiễm đưa chân, bước từng bước một về phía Thẩm Mộ Diễn, thoáng chốc đã đứng trước mặt anh, cô nhón chân lên từ từ đưa tay ôm lấy cổ anh: “Em noi, em muốn…”


Ánh mắt anh đột nhiên sắc lại, đôi tay từ từ trượt tới eo cô rồi ghì chặt lấy, cái nhếch mép của anh phơi bày rõ sự đểu cáng không một chút giấu giếm.

Đường Tiểu Nhiễm dường như không thở được, nỗi đau hằn rõ trong đáy mắt cô, nắm chặt tay lại, cô cố ép bản thân lờ đi vết thương lòng đang rỉ máu, cố ép chính mình không được lùi bước trước anh.

Nụ cười trên môi mỗi lúc một rạng rỡ, Đường Tiểu Nhiễm thì thầm: “Đừng quên rằng hợp đồng ấy buộc anh phải hoàn toàn phục tùng theo mệnh lệnh của em.” Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào Thẩm Mộ Diễn, cố nở nụ cười rạng rỡ nhất có thể, cảm giác như trong cổ cô có một thứ gì đó sáng lấp lánh đầy ma mị: “Thẩm Mộ Diễn, em muốn anh ôm em!”

 Vòng eo đột nhiên bị siết chặt chớp nhoáng đến mức cô không kịp kêu lên một tiếng, cô bị một lực mạnh đánh vào vai rồi sải từng bước đi về phía căn phòng trên tầng hai.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.