Đọc truyện Tống Y – Chương 537: Đôi mắt
Vợ của Trần Tứ phát hiện đôi mắt của Trần Tứ có vấn đề liền vừa dìu anh ta vừa nói: “Mắt của lão gia bị làm sao vậy?”
Trần Tứ đáp: “Thôi đừng nói đến đôi mắt của ta nữa, nó chỉ là đột nhiên không nhìn thấy gì nữa thôi! Ngươi mau ra mời mấy vị ân nhân vào trong nhà uống trà, sau đó sang bên nhà thím Lý ở bên cạnh sắp xếp cho mấy vị ân nhân mấy căn phòng ở tạm, xong rồi đi ra đầu thôn hỏi Triệu đồ tể xem xem hôm nay có thịt tươi không mua về đãi mấy vị ân nhân uống rượu!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Thôi đừng bầy vẽ như vậy nữa, chúng ta cũng có mang theo lương khô theo người rồi, chịu khó một chút cũng không sao!”
Trần Tứ nghe vậy nghe vậy vội khoát khoát tay nói: “Không bầy vẽ, không phiền hà gì cả, mấy người tùy tùng của tiên sinh gọi tiên sinh là lão gia, vậy tiên sinh chính là Đỗ tiên sinh của Ngũ Vị Đường phải không? Tiểu nhân cũng đã nghe tiếng của tiên sinh rồi! Tiểu nhân có chuyện này muốn nói, mong tiên sinh đừng chê cười! Tiên sinh đã tới đây có thể nhân tiện chữa trị giúp cho tiểu nhân đôi mắt được không? Ha ha ha! Thật ngại quá, nhà của tiểu nhân nghèo quá! Chứ nếu như không phải mắt của tiểu nhân đột nhiên không trông thấy gì, thì tiểu nhân đã đích thân đi săn mấy con thú rừng về đây đãi tiên sinh rồi!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy mới hiểu thì ra Trần Tứ muốn hắn chữa trị hộ anh ta đôi mắt, nhưng nhà của Trần Tứ đúng là quá nghèo, nghèo đến độ không mời nổi thầy thuốc thật, nghĩ vậy bèn nói: “Mắt thì ta sẽ chữa cho người, còn rượu thịt thì ngươi khỏi phải lo lắng làm gì, ta thật sự không cần!”
Vợ của Trần Tứ lúc này liền nói chen vào: “Chúng tôi cũng làm gì có tiền mà mua thịt, chẳng qua là đi mua nợ của người ta, chờ đến khi thu hoạch có tiền rồi mới trả cho người ta thôi!”
Trần Tứ nghe vậy tức giận quát: “Ngươi ăn nói kiểu gì thế hả? Không nói ra không ai bảo ngươi là câm cả!”
Vợ của Trần Tứ nghe vậy không dám nói gì nữa, chỉ biết cong môi lên tủi thân cúi gằm đầu xuống.
Trần Tứ nói: “Ta cũng đâu cần ngươi cứ phải dìu ta đi thế này, ngươi mau sang nhà thím Lý đi nhanh lên, ngươi bị điếc hả?”
Mấy người liền theo chân vợ của Trần Tứ đi vào trong phòng, nơi đây tối om mù mịt.
Vợ của Trần Tứ thấy vậy liền thấp giọng nói: “Thật ngại quá, trong nhà không có đèn, vốn hôm nay là Trần Tứ sẽ đi săn mấy con thú về để đổi lấy đèn dầu, nhưng ai ngờ lại xảy ra chuyện, hay các vị ngồi ngoài chờ một chút cho mát!”
Trần Tứ nghe vậy liền quát: “Ngươi, con mụ thối thây này, ngươi không biết đi sang nhà thím Lý mượn trước đèn hay sao?”
Minh Thâm đang định lên tiếng thì Đỗ Văn Hạo liền đưa mắt ra hiệu bảo hắn đưa cho vợ Trần Tứ ít bạc vụn nói: “Chị đi mua ít dầu về thắp đèn, xong rồi nấu cho chúng ta ít mỳ ăn là được rồi!”
Vợ của Trần Tứ cầm lấy đống bạc vụn không dám hé miệng nói câu nào chỉ tủm tỉm cười gật gật đầu nói: “Nô gia đi ra đầu thôn mua cho các vị thịt và dầu đèn, các vị cứ ngồi chờ ở đây, chờ nô gia đi đun ít nước cho các vị uống!”
Trần Tứ lúc này đột nhiên quát: “Con mụ kia! Có phải ngươi cầm tiền của người ta rồi không hả?”
Vợ của Trần Tứ đang định đi thì bỗng nhiên nghe Trần Tứ quát lên như vậy sợ quá đưa mắt lên nhìn Minh Thâm không dám nói gì nữa.
Trần Tứ gầm lên: “Ta đang hỏi ngươi sao ngươi không trả lời hả? Đừng có nói là không đấy nhé, ta còn không biết ngươi sao? Ngươi mà không được người ta dấm dúi cho cái gì thì còn lâu ngươi mới nói chuyện với người ta, còn không đem tiền trả lại cho ân nhân đi hả? Chúng ta vốn đã không có tiền trả cho tiên sinh khám chữa bệnh rồi, làm sao còn dám cầm tiền của tiên sinh đi mua đồ nữa hả? Ngươi mà không trả lại, ta sẽ phế bỏ ngươi luôn!”
Vợ của Trần Tứ thấy chồng mình tức giận như vậy vội nói: “Lão gia đừng giận! Mắt đã không nhìn thấy gì, chân lại bị gãy nữa, còn tức giận làm gì nữa, nô gia trả lại người ta là cùng chứ gì!” Nói xong liền dúi vào tay Minh Thâm đám bạc vụn kia.
Minh Thâm nói: “Trần đại ca! Anh quá khách khí rồi, anh cũng không thể chờ đến thu hoạch rồi mới trả nợ cho người ta được chứ? Hơn nữa đây chẳng qua là tiền mua dầu đèn mà thôi! Lão gia của chúng tôi muốn khám bệnh cho anh thì cũng không thể nào khám trong cái phòng tối tò mò thế này được đúng không?”
Trần Tứ nghe vậy im lặng không biết nói thế nào cho phải nữa.
Minh Thâm lại quay sang vợ Trần Tứ nói: “Chị đi nhanh lên, lão gia của chúng tôi cũng đói rồi!”
Vợ của Trần Tứ thấy chồng mình không nói gì nữa liền hí hửng cầm đống bạc vụn chạy đi.
Đỗ Văn Hạo thấy nơi đây là một căn viện có tất cả sáu căn phòng ngoại trừ phòng bếp và tiền đường ra thì còn bốn căn phòng, cũng khá rộng rãi thoáng đãng.
Minh Thâm nói: “Chỗ này có nhà nghỉ không?”
Trần Tứ đáp: “Chỗ này của tiểu nhân không có nhà nghỉ nào cả, mấy vị ân nhân lẽ nào chê nhà của tiểu nhân nghèo bẩn quá, không muốn ở lại đây?”
Minh Thâm nói: “Không phải như vậy, chúng tôi có sáu người, tuy là trời nóng không cần đến chăn đệm, nhưng cũng không thể nào để sáu người chúng tôi chui vào hai căn phòng được chứ? Hơn nữa, nhà của anh cũng chắc gì đã có sáu cái giường!”
Trần Tứ nghe vậy cười đáp: “Cái này ân nhân không cần phải lo lắng! Tiểu nhân cũng là một người thợ mộc, trong nhà mấy hôm trước có người đặt làm mấy cái giường rồi, bọn họ vẫn chưa tới lấy, tiểu nhân mời mấy vị ân nhân ở lại, dĩ nhiên là biết nhà có đủ chỗ nằm cho các vị!”
Một đứa hộ viện nghe vậy liền nói: “Chúng ta mới tới đây để ý thấy xung quanh nhà của anh đồng ruộng để hoang vu hết cả, lẽ nào thuế tô cao quá nên anh không định trồng trọt?”
Trần Tứ nghe vậy liền đáp: “Không phải như vậy đâu ạ! Cũng chỉ có năm nay mới vậy, thực ra năm nay nếu mà trồng trọt thu hoạch cũng khá lắm, chỉ là gần đây bỗng nhiên có mấy người lạ tới đây ngày nào cũng tụ tập người dân trong làng lại giảng đạo lý gì gì đó, thế là trong làng có rất nhiều người đều tin lời bọn họ, thiết đãi bọn họ rất là nhiệt tình, cũng không trồng trọt gì nữa, tất cả đều cứ ngồi chờ đợi để được thành tiên!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Mấy người đó có phải mặc một bộ áo dài trắng không?”
Trần Tứ gật gật đầu đáp: “Đỗ tiên sinh đã gặp họ rồi sao?”
Đỗ Văn Hạo mỉm cười đáp: “Ta có nghe qua về họ, thế ngươi có tin họ không?”
Trần Tứ nghe vậy cười cười đáp: “Tiểu nhân làm gì có phước được thành tiên, do vậy mà tiểu nhân không tin họ! Nhưng thím Lý ở bên cạnh là một quả phụ không có con cái gì nên thím ấy rất tin họ! Thím ấy hy vọng sớm được thành tiên để sống cuộc sống tốt đẹp hơn, Thím Lý một thân một mình như vậy cũng tồi tội, tiểu nhân cũng rất thông cảm cho hoàn cảnh của thím ấy!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Không phải nghe nói là triều đình ngăn cấm những loại người này đi truyền đạo hay sao?”
Trần Tứ đáp: “Cái này thì tiểu nhân không được biết!”
Minh Thâm nói: “Mấy người đó bây giờ còn ở trong làng không?”
Trần Tứ ngạc nhiên hỏi: “Ân nhân lẽ nào lại có hứng thú với bọn họ hay sao”
Minh Thâm gật đầu đáp: “Đúng vậy tại hạ cũng thấy tò mò muốn biết họ làm cách nào mà có thể biến thành tiên được, được thành tiên thì sướng biết bao!”
Trần Tứ nghe vậy bật cười nói: “Nếu như ân nhân thật sự muốn biết thì chờ vợ của tiểu nhân về hỏi cái là biết ngay thôi!”
Mọi người đang ngồi nói chuyện thì vợ của Trần Tứ dẫn thêm một người phụ nữ trạc tầm bốn mươi tuổi xách thịt ôm rượu đi vào.
Vợ của Trần Tứ lấy dầu thắp đèn lên, sau đó còn đốt cỏ hun muỗi lên, xong xuôi đâu đấy rồi mới mời bọn người Đỗ Văn Hạo vào bên trong, còn người phụ nữ kia chắc là thím Lý thì đi thẳng luôn vào bếp làm cơm.
Minh Thâm nói: “Trong nhà có bao nhiêu đèn dầu thì cứ dùng hết đi, lát nữa ta sẽ đưa tiền cho chị đi mua dầu!”
Vợ của Trần Tứ nghe vậy liền vội đi tìm thêm hai cây đèn dầu nữa thắp sáng lên, căn phòng lúc này bỗng nhiên sáng hẳn lên.
Trần Tứ nói: “Đỗ tiên sinh, hay là tiên sinh chờ thím Lý đi ra rồi hỏi chuyện mấy người kia có được không?”
Đỗ Văn Hạo cười đáp: “Cũng không gấp, để ta xem mắt của ngươi ra sao đã!”
Trần Tứ nghe vậy liền gật gật đầu, Đỗ Văn Hạo liền tiến tới bên anh ta ngồi xuống, còn Minh Thâm thì thắp cây đèn dầu đặt gần đến chỗ hắn, sau đó liền lấy hộp thuốc ra đưa cho Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo hỏi: “Ngày trước có xuất hiện hiện tượng không nhìn thấy gì không?”
Trần Tứ lắc lắc đầu đáp: “Chưa có bao giờ ạ!”
Đỗ Văn Hạo liền đưa tay bắt mạch nói: “Hiện tượng này xuất hiện như thế nào?”
Trần Tứ đáp: “Lúc đó tiểu nhân đang đuổi theo một con hươu ở trong rừng, hai mắt đang dõi theo nó thì đột nhiên tối sầm lại, tiểu nhân vội ngồi xuống cứ tưởng là mình bị cảm nắng. Nghĩ vậy nên tiểu nhân vội nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, nhưng ai ngờ khi tiểu nhân mở mắt ra thì tất cả mọi thứ đều trở nên mờ ảo, tiểu nhân cố gắng dụi mắt mình thì thấy mình không còn nhìn thấy vật gì trước mắt nữa!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi le lưỡi ra ta xem nào!”
Trần Tứ nghe vậy vội le lưỡi ra, Đỗ Văn Hạo đưa cây đèn lên nhìn cho rõ hơn, chỉ thấy màng lưỡi của Trần Tứ ít, lưỡi lại có màu hồng nhạt.
Vợ của Trần Tứ lúc này liền nói: “Khi nãy thím Lý có nói rồi, đó là vì tướng công của nô gia không tin thánh giáo do vậy mà phạm vào giáo chủ, vì thế mà hai mắt của tướng công mới không nhìn thấy vật gì nữa!”
Trần Tứ không biết từ lúc nào vợ mình lại nói chen vào như thế, chỉ biết hướng về phía phát ra tiếng nói kia gằn giọng quát: “Vớ vẩn! Trong làng còn có bao nhiêu người không tin vào mấy cái lời lẽ vớ vẩn kia, sao họ không bị mù giống như ta hả?”
Vợ của Trần Tứ thấy vậy chỉ lèm bèm thêm hai câu rồi đi luôn ra ngoài.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy cười nói: “Có lẽ thím Lý nói cũng đúng thì sao?”
Trần Tứ đáp: “Tiểu nhân chẳng bao giờ tin vào mấy cái vớ vẩn đó cả, phàm trên đời này đều có nhân và quả, tiên sinh cứ việc xem bệnh cho tiểu nhân! Tiểu nhân không tin mấy cái giáo đường giang hồ lừa đảo đó, xem chúng làm được gì tiểu nhân!”
Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền nói: “Được rồi, ta cũng là người không mê tín mấy thứ đó lắm, hôm nay gặp đúng tri âm rồi ha ha!”
Trần Tứ nghe vậy cũng bật cười.
Đỗ Văn Hạo nói: “Bây giờ ngươi mở mắt ra xem!”
Trần Tứ nghe vậy liền từ từ mở hai mắt ra, Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi vẫn không nhìn thấy gì đúng không?”
Trần Tứ gật gật đầu đáp lại.
Đỗ Văn Hạo nói: “Ngày trước đi săn ngươi có bị ngã ở đâu không?”
Trần Tứ nghe vậy cười đáp: “Đó là chuyện thường như cơm bữa, hôm nay cũng chỉ vì không nhìn thấy gì mà tiểu nhân mới ngã xuống như vậy!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Khi ngã xuống có phải đầu đập xuống đất không?”
Trần Tứ ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Dạ không có! Không phải đầu đập đất mà chân ngã xuống rồi bị vẹo một cái!”
Đỗ Văn Hạo nhìn vào chân Trần Tứ nói: “Cái này không đáng ngại lắm, ta bảo quản gia của ta nắn xương vào cho ngươi là xong thôi!”
Minh Thâm nghe vậy sững người đáp: “Lão gia! Tiểu nhân đâu có biết nắn xương đâu ạ?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy cười nói: “Mấy người biết võ công như các ngươi lẽ nào lại không biết nắn hay sao?”
Một đứa hộ viện đứng cạnh đó nói: “Ha ha! Minh quản gia hôm nay sức khỏe không được tốt nên mới từ chối đấy ạ, hay là cứ để cho tiểu nhân thử xem sao!”
Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: “Vậy cũng được, ta quên mất là ngươi không tiện ra tay cho lắm!”
Minh Thâm nghe vậy chỉ mỉm cười không nói gì nữa cả.
Đỗ Văn Hạo nói: “Đúng rồi, trước kia ngươi có thấy trên người ngươi có gì khác lạ không?”
Trần Tứ ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Mấy hôm trước có một nhóm người tới đây, bọn họ cứ như bọn điên ca hát nhảy múa ở đây cả ngày liền, tiểu nhân thấy thế tức quá đêm nằm ngủ cũng không yên nên dậy uống mấy lần nước mới ngủ ngon được!”
Đỗ Văn Hạo cẩn thận banh mắt Trần Tứ ra kiểm tra lại kỹ càng, nhưng thời này không phải thời hiện đại có thể dùng máy móc để kiểm tra chụp cắt lớp để tìm ra nguyên nhân làm người ta bỗng nhiên bị mù như thế này, do vậy mà hắn phải quan sát con ngươi của Trần Tứ một cách kỹ càng. Bây giờ trời cũng tối, ánh sáng lại không đủ nên hắn chỉ mập mờ trông thấy trong mắt của Trần Tứ có một lớp màng gì đó, dưới mí mắt có một ít máu chẩy ra.
Mạch của Trương Tứ yếu, khí ngưng trệ đây là hiện tượng của nội âm hỏa vượng, nóng trong máu làm tổn thương kinh mạch do vậy mà máu mới chảy ra mắt, làm cho trong mắt có lớp màng mỏng làm cho tầm nhìn bị hạn chế sau đó dần dần sẽ làm cho người bệnh không nhìn thấy gì nữa.
Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi dạo gần đây có thấy chóng mặt, tai điếc không?”
Trần Tứ gật đầu đáp: “Dạ có, tiểu nhân thường xuyên bị vậy!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Không sao đâu, bệnh của ngươi chẳng qua là âm hư hỏa vượng, chỉ cần kê vài đơn thuốc làm mát, cầm máu hóa đờm uống vào là khỏi thôi!”
Trần Tứ nói: “Âm hư? Tiểu nhân là đàn ông, sao lại bị âm hư được?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy bật cười nói: “Âm hư thì không thể áp chế được dương, do vậy mới dẫn tới âm hư hỏa vượng! Âm hư hỏa vượng thường phát sinh ở các vùng nội tạng, chủ yếu là tim, phổi, gan, thận!”
Trần Tứ nói: “Tiên sinh nói vậy tiểu nhân cũng chẳng hiểu gì cả!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Không gấp! Ta kê cho ngươi thuốc trước cái đã!”
Minh Thâm thấy vậy vội chuẩn bị giấy bút bưng đến cho Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo vừa viết vừa nói: “Âm hư thông thường ngoại trừ làm cho người ta khó ở, khó ngủ, tai điếc, chóng mặt ra, còn có thể làm cho người ta dễ nổi nóng, ta thấy ngươi động một cái là nổi cáu với vợ của mình như vậy, cũng là chứng của âm hư đó!”
Trần Tứ kinh ngạc nói: “Hả? Thì ra là vậy sao?”
Đỗ Văn Hạo gật gật đầu nói: “Vợ chồng ngươi lấy nhau bao năm rồi? Đã con cái gì chưa?”
Trần Tứ đáp: “Dạ lấy nhau được bốn năm rồi, vợ của tiểu nhân cũng vừa mới có thai, mụ vợ của tiểu nhân đúng là kém quá, mãi nó mới chịu to lên, tiểu nhân sốt ruột lắm!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy bật cười nói: “Cái này cũng không thể trách vợ ngươi được, vì ngươi cũng có vấn đề nữa!”
Trần Tứ nghe vậy không hiểu.
Đỗ Văn Hạo liền giải thích: “Âm hư hỏa vượng còn có một triệu chứng khác đó là tinh khí trong người của ngươi không được tốt, do vậy mà vợ của ngươi cũng khó mà thụ thai được!”
Trần Tư nghe vậy kinh hãi nói: “Tiên sinh quả là thần y, tiểu nhân khâm phục vô cùng, tiểu nhân chưa nói cho tiên sinh mà tiên sinh đã biết rồi, thật thần kỳ quá!”
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Thần y cái gì! Ta chẳng qua là dựa vào các triệu chứng của ngươi mà đoán vậy thôi!” Nói xong Đỗ Văn Hạo liền đưa đơn thuốc cho Trần Tứ.
Trần Tứ nói: “Tiên sinh! Cái thuốc này thì bao giờ mới chữa khỏi đôi mắt cho tiểu nhân! Tiểu nhân một ngày không trông thấy gì thì không thể làm ăn gì được, tiểu nhân cũng sốt ruột lắm!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Không đáng ngại đâu, ban ngày thì không nên nhìn ra ánh sáng! Ba ngày sau ta sẽ quay lại đây xem xét! Đến lúc đó mắt của ngươi chắc cũng có thể nhìn được rồi, nhưng ngươi nên nhớ tuyệt đối không được nóng giận và mệt mỏi quá độ!”
Trần Tứ nghe vậy vội đáp: “Ý của tiên sinh là chỉ cần ba ngày sau là mắt của tiểu nhân có thể nhìn lại như thường rồi sao?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy gật đầu đáp: “Ừ, đúng vậy!”
Lúc này vợ Trần Tứ bước vào trong nói: “Cơm nước đã xong rồi ạ! Mời mấy vị ân nhân cùng ra ngoài phòng bếp dùng cơm!”
Trần Tứ nói: “Bưng hết vào đây đi, phòng bếp không đủ ghế để ngồi!”
Vợ Trần Tứ nghe vậy mỉm cười lui xuống, không lâu sau chị ta cùng với thím Lý mỗi người bưng một cái khay vào trong đưa cho mọi người ở đây mỗi người một bát mỳ, còn có ba món ăn và một bình rượu nữa.
Thím Lý nói: “Nơi này quê mùa không có gì quý giá để tiếp đãi khách quý cả! Mong các vị đừng chê cười!”
Đỗ Văn Hạo thấy thím Lý ăn nói rất biết điều liền nói: “Nghe nói thím Lý gần đây tin đạo của một thánh giáo, nói là có thể làm cho người ta tu luyện thành tiên, không biết có phải không?”
Thím Lý nghe vậy cười thân thiện đáp: “Đúng vậy! Nghe nói tiên sinh cũng là người có tiếng tại cái quận Tú Sơn này, tiên sinh mà cũng biết tới tin này sao? Này vợ Trần Tứ, ta nói cho chị biết chị còn không tin ta, đến cả người có tiếng như tiên sinh đây còn biết nữa là……….!”
Vợ của Trần Tứ nghe vậy vội nói: “Cũng có phải là cháu không tin đâu! Chỉ là Trần Tứ nhà cháu không cho cháu tin đấy!”
Thím Lý nghe vậy cười nói: “Ta có lời này muốn nói, xin tiên sinh đừng giận nhé!”
Đỗ Văn Hạo vừa ăn mỳ vừa gật đầu nói: “Thím cứ việc nói!”
Thím Lý nói: “Không phải là ta không tin vào đại phu, hơn nữa sau khi thấy tiên sinh chữa bệnh cho Trần Tứ xong thì cũng phải chờ tới mấy ngày mới được đúng không? Mà tiên sinh chữa trị xong cũng chưa chắc là chữa khỏi được, tiên sinh có biết tại sao không? Bởi vì giáo chủ của ta đang trừng phạt Trần Tứ vì tội bất kính đó, ai bảo nó suốt ngày đi rêu rao bảo giáo chủ của ta là kẻ lừa đảo, chính vì thế mà giáo chủ mới trừng phạt nó! Tiên sinh đã trông thấy chưa? Mắt của nó bị mù rồi, biết tại sao không? Vì nó có mắt mà như mù!”
Trần Tứ nghe vậy liền đanh nét mặt lại, hắng giọng nói: “Con mụ vợ kia còn không đưa thím Lý đi sang phòng bên cạnh sắp xếp giường chiếu cho ân nhân sao?”
Thím Lý nhìn thấy Trần Tứ đang rất không vui liền vội đứng dậy hứ lên một tiếng, rồi nhìn vào đơn thuốc trên tay Trần Tứ khinh khinh đi ra ngoài cổng nói: “Ta nghĩ ngươi ngày mai nên đi xin lỗi giáo chủ của ta một tiếng thì may ra mắt của ngươi mới khỏi được! Còn mấy cái thuốc gì mà Tiên Hạc Thảo, Bách Cấp gì gì đó còn lâu mới chữa khỏi bệnh cho ngươi!”
Đỗ Văn Hạo thấy thím Lý đi rồi liền cười nói: “Thật không ngờ thím Lý còn biết chữ nữa cơ đấy!”
Trần Tứ đáp: “Ngày trước chồng của thím là thầy dạy học trong trường làng, sau đó vì bị dính phong hàn mà chết, do vậy mà thím ấy cũng biết chút ít! Xin tiên sinh đừng trách thím Lý, người nhà quê cứ thẳng tính như vậy, nghĩ gì nói đấy!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Ta hiểu mà, không sao đâu! Nhưng ta cũng muốn nhờ thím Lý giới thiệu cho ta gặp mấy vị trong thánh giáo đó xem thành tiên nó ra sao!”
Trần Tứ nói: “Tiên sinh chính là tiên ông giáng thế rồi, cần gì phải đi gặp bọn lừa đảo kia làm gì?”
Đỗ Văn Hạo nói: “Ta muốn xem xem pháp lực của họ ra sao!”
Trần Tứ nghe vậy chỉ biết lắc lắc đầu rồi bỗng nhiên gọi lớn: “Mụ vợ đâu rồi? Ra đây nhanh lên!”
Vợ của Trần Tứ rất nhanh đã xuất hiện.
Trần Tứ nói: “Mau đi ra nói với thím Lý rằng tiên sinh muốn gặp mấy người trong thán giáo kia, nhờ thím giới thiệu dùm!”
Vợ của Trần Tứ nghe vậy liền đi ra ngoài, rất nhanh Thím Lý đã mặt mày hớn hở đi vào trong.
Đỗ Văn Hạo nói: “Không biết thím Lý có tiện đường giới thiệu cho ta biết mấy vị cao nhân đắc đạo thành tiên được không?”
Thím Lý nghe vậy cười nói: “Không được, những người không có duyên số gia nhập thánh giáo, thì giáo chủ sẽ không gặp đâu!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Giáo chủ không gặp ta, sao biết được ta có duyên số hay không?”
Thím Lý nghe vậy ngẫm nghĩ một lúc, vợ của Trần Tứ vội nói: “Thím Lý, thím để mấy vị ân nhân này đi gặp giáo chủ đi, vạn nhất có người có duyên nhập giáo thì chẳng phải giáo chủ sẽ khen ngợi thím hay sao?”
Thím Lý nghe cũng có lý bèn nói: “Được rồi! Vậy ta sẽ dẫn tiên sinh cùng mọi người đi gặp giáo chủ! Nhưng ta cảnh cáo trước là các người không được phép vô lễ với giáo chủ của ta đâu đấy!”
Đỗ Văn Hạo cười gật đầu đồng ý, hắn đứng dậy nói với Trần Tứ: “Ngươi cứ nằm nghỉ trước đi, không cần chờ chúng ta đâu, chúng ta đi cái là về ngay thôi!”
Trần Tứ nghe vậy vội nói: “Tiểu nhân không yên tâm cho lắm, cứ để tiểu nhân ngồi chờ tiên sinh, nếu như tiên sinh không về được tiểu nhân sẽ tụ tập tất cả các thợ săn ở đây lại chạy tới cứu tiên sinh!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy vô cùng bất đắc dĩ, hắn biết Trần Tứ là người cương trực thẳng tính, tâm địa lương thiện không sợ cường quyền liền nói: “Nếu trong làng có thầy thuốc thì ngươi nên đi cắt thuốc cho xong đi!”
Trần Tứ đáp: “Tiên sinh cứ đi trước đi, không cần phải quan tâm tới tiểu nhân đâu ạ!”
Đoàn người của Đỗ Văn Hạo cũng đã ăn xong rồi, nên cả đoàn liền đi theo thím Lý lên đường đi tìm thánh giáo.