Đọc truyện Tống Y – Chương 536: Trần bốn
Đỗ Văn Hạo đâm mũi kim cuối cùng, thắt nút lại sau đó hắn dùng dùng kéo cắt chỉ. Đỗ Văn Hạo đứng dậy, duỗi cái lưng mỏi của mình, không trả lời câu hỏi của Minh Sâm, hắn chỉ nói: “Thôi được rồi. Xem ra ngươi không thể đi cùng ta tới Tiêu gia trang. Ngươi cứ ở nhà yên tâm nghỉ ngơi”.
Minh Sâm nói: “Vết thương của tiểu nhân thì có tính gì. Khi Thạch quản gia đi có căn dặn tiểu nhân là nhất định không được để ngài đi một mình tới chỗ không an toàn”.
Đỗ Văn Hạo cười châm biếm nói: “Không an toàn? Ha ha, mấy câu này nghe rất kỳ quái”.
Minh Sâm hỏi: “Tại sao lão gia lại cảm thấy kỳ quái?”
Đỗ Văn Hạo nói: “Thôi bỏ đi, ta không muốn nói với ngươi. Dù sao khi đi Thạch Đầu đi hẳn cũng nói với ngươi là cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi”.
Minh Sâm thấy Đỗ Văn Hạo mở cửa phòng đi ra ngoài, Minh Sâm không nhẫn nhịn được vẫn phải lên tiếng nói: “Lão gia, ngài có việc gì cứ hỏi. Khi Thạch Đầu đi có nói nếu như ngài muốn hỏi gì tiểu nhân nhất định phải trả lời rõ ràng, tuyệt đối không thể lừa dối ngài”.
Đỗ Văn Hạo quay người lại, hắn thấy Minh Sâm đang ngồi trên giường nhìn hắn vẻ chân thành, hắn cười nói: “Ta không hỏi gì cả. Ta chỉ chờ chính ngươi và Thạch Đầu tới nói cho ta biết” Nói xong hắn đi ra ngoài cửa.
Minh Sâm lẩm bẩm: “Đại nhân nói rất đúng, Đỗ Vân Phàm này thật sự là một người vô cùng cá tính. Cũng may loại cá tính này rất lương thiện nếu không có quan hệ cùng với những người thông minh như này không phải là kiểu của Minh Sâm ta”.
Đỗ Văn Hạo gọi bốn hộ viện, hắn đang định đi ra khỏi cổng thì nghe phía sau có tiếng người gọi hắn.
Đỗ Văn Hạo quay lại thấy Mộ Dung Ngọc Lan đang vội vã chạy tới chỗ mình thì hỏi: “Sao cô nương lại tới đây?”
Mộ Dung Ngọc Lan nói: “Ta nghe nhị phu nhân nói lão gia muốn đi tới tổng đàn của Bạch Y Xã?”
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Đúng. Sao? Cô nương cũng muốn đi hả?”
Mộ Dung Ngọc Lan nói: “Hay hãy để ta đi cùng với lão gia. Lúc trước ta đi tìm Minh quản gia thì biết hắn không khoẻ nên không đi được vì vậy ta nghĩ mình nên đi cùng với lão gia”.
Đỗ Văn Hạo nói: “Cô nương không nên đi. Cô nương không biết quyền cước. Hơn nữa người của Bạch Y Xã đều dùng ám chiêu. Cô xem, ngay cả Thanh Đại và Kha Nghiêu ta cũng không cho đi cùng. Tốt hơn hết cô cứ ở nhà, đi tới Ngũ Vị đường là được. Gần đây ta không có thời gian đi thăm lão Trương. Cô hãy nhớ tới châm cứu cho ông ấy”.
Mộ Dung Ngọc Lan thấy Đỗ Văn Hạo nói xong đi ra ngoài cửa thì liền đuổi theo. Nàng chỉ vào bốn hộ vệ nói nhỏ: “Lão gia, tốt hơn hết ngài nên mang theo ta. Không dấu gì lão gia, người của Bạch Y Xã không biết dùng cái gì gọi là ám chiêu đâu. Tuy ta không biết công phu quyền cước gì cả nhưng vẫn hiểu bí mật của những người đó, kể cả những thủ đoạn hại người”.
Đỗ Văn Hạo thấy Mộ Dung Ngọc Lan kiên trì như vậy nhưng hắn lại không muốn mang theo một nữ tử đi cùng, huống chi đây lại là một nữ tử khá xinh đẹp nên bèn nói: “Cô nương đi cũng được nhưng không thể đi như này.
Lập tức Mộ Dung Ngọc Lan hiểu ý, nàng vui mừng nói: “Cũng đơn giản thôi. Hay là cải trang thành Minh Sâm?”
Đỗ Văn Hạo cười gật đầu nói: “Vóc dáng của hai người không giống nhau. Một người yêu kiều, một người cao lớn. Xem ra không được rồi”.
Mộ Dung Ngọc Lan cười nói: “Lão gia hãy yên tâm. Đương nhiên ta sẽ không để bọn họ nhìn ra mánh khoé của mình. Không phải chỉ là một Minh Sâm sao? Không có chuyện gì lớn. Lão gia cứ chờ xem đi”.
Đỗ Văn Hạo vô cùng tò mò. Chẳng lẽ nha đầu này lại có bản lĩnh biến thần thể của mình cao lên sao? Nghĩ vậy nên hắn nói: “Thôi được rồi. Thời gian không còn sớm nữa. Cô hãy mau đi đi. Thế nhưng đừng để người khác nhìn ra mánh lới của mình. Trước khi đi hãy nói với Kha Nghiêu một tiếng. Có ai hỏi cô nương, Kha Nghiêu có thể nói đỡ cho cô một tiếng”.
Mộ Dung Ngọc Lan vui mừng chạy đi.
Một hộ viện nói: “Lão gia, khi nào chúng ta lên đường? Ngài hãy xem trời có ráng đỏ, có vẻ trời sắp mưa đó”.
Đỗ Văn Hạo ngẩng đầu nhìn bầu trời. Lúc này bầu trời giống như bị vật gì đó thiêu đốt vậy. Trên gương mặt của mỗi người cũng giống như bị bôi một lớp son đỉ vậy.
Đỗ Văn Hạo nói: “Không cần nóng vội. Minh quản gia cũng muốn đi. chúng ta chờ hắn một lát”.
Tên hộ viện vừa nói đó liếc mắt nhìn ba hộ viện còn lại đầy vẻ nghi ngờ nhưng hắn không nói gì nữa.
Hành động đó không thể thoát khỏi ánh mắt của Đỗ Văn Hạo. Xem ra những hộ viện này đều biết chuyện Minh Sâm bị thương. Nếu vậy những hộ viện này đều là người do Thạch Đầu tuyển. Nhất định đều là cấm quân.
Đỗ Văn Hạo cười cười, thầm nghĩ. Bản thân mình đúng là có địa vị rất cao, không khác gì với Hoàng đế Đại Lý. Chỉ là một chưởng quỹ nhỏ nhoi của Ngũ Vị đường mà trong nhà có ba mươi mốt cấm quân làm hộ viện. Chỉ nghĩ tới thôi đã thật sự thấy thoải mái rồi.
“Lão gia, Minh quản gia ra rồi” Một hộ viện nói.
Đỗ Văn Hạo quay đầu nhìn, hắn thấy Minh Sâm từ trong tiểu viện chậm rãi đi ra, bước đi rất chậm chạp. Một tay hắn còn làm ra vẻ vô tình thỉnh thoảng vuốt bụng. Dáng người rất giống, gương mặt hoàn toàn không có điểm gì khác.
Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ: Tại sao Mộ Dung Ngọc Lan lại biết chuyện Minh Sâm bị thương? Hơn nữa nàng trang điểm rất giống, vóc người cũng giống luôn, không thể nhận ra.
Một hộ viện nói: “Lão gia, hình như Minh quản gia không được khoẻ. Hay chỉ cần mấy người tiểu nhân đi cùng với lão gia thôi?”
Minh Sâm bước tới trừng mắt nhìn tên hộ viện đó rồi nói: “Lão gia để cho người nào đi còn cần tới ngươi phải nói sao? Không biết lớn nhỏ gì cả”.
Đỗ Văn Hạo nghe thấy giọng nói cũng rất giống, hắn liếc nhìn Minh Sâm. Minh Sâm nói: “Lão gia, tiểu nhân đã suy nghĩ kỹ rồi. tiểu nhân quyết định đi cùng với lão gia. Tiểu nhân muốn có thêm một người đi cùng với lão gia”.
Đỗ Văn Hạo cảm thấy có gì không đúng lắm. Chẳng lẽ đây chính là Minh Sâm thật sự, hắn nghĩ ngờ nhìn vào trong cổng. Minh Sâm nói: “Lão gia, ngài nhìn cái gì? Chúng ta cần phải đi rồi. Đừng lo lắng cho tiểu nhân. Tiểu nhân không việc gì”.
Đỗ Văn Hạo thầm suy nghĩ. Hắn càng nghe càng thấy có gì đó bất thường, hắn đành nói: “Vậy ngươi đi thì Trương lão tam thế nào bây giờ?”
Minh Sâm hả” một tiếng như là không nghe rõ câu hỏi của Đỗ Văn Hạo. Lần này Đỗ Văn Hạo đã thực sự hiểu. Xem ra đây chính là Minh Sâm thật. Đỗ Văn Hạo lo lắng khi Mộ Dung Ngọc Lan đi ra, hai người sẽ chạm mặt nhau nên hắn cười nói: “Vậy là tốt rồi. Đi thôi” Nói xong Đỗ Văn Hạo nhảy lên ngựa trước tiên.
Minh Sâm vốn là người luyện võ nên cũng xoay người nhảy lên ngựa nhưng có thể vì do vết thương nên khi nhảy lên ngựa khá vất vả. Một tên hộ viện vội bước tới hỗ trợ nhưng Minh Sâm lạnh lùng nói: “Không cần ai tới giúp ta”.
Tên hộ viện đó vội vàng rụt tay lại rồi nhảy lên ngựa của mình.
Đỗ Văn Hạo lo lắng Mộ Dung Ngọc Lan sẽ từ trong tiểu viện đi ra vì vậy hắn giơ roi, giục ngựa chạy trước tiên. Minh Sâm và bốn hộ viện cũng vội vàng giục ngựa chạy theo sau Đỗ Văn Hạo.
Hai canh giờ sau, bầu trời tối dần. từ phía chân trời mơ hồ vang lên tiếng sấm ầm ầm.
Minh Sâm giục ngựa đuổi theo Đỗ Văn Hạo nói: “Lão gia, hôm nay đã muộn rồi. Dù thế nào đi nữa cũng không thể tới được Tiêu gia trang. Hay chúng ta hãy ở Trần gia trang cách đây năm dặm. Sáng sớm ngày mai hãy tiếp tục lên đường”.
Đỗ Văn Hạo nhìn bầu trời. Hắn thầm nghĩ nhất định trời sắp đổ mưa. Đường đi nhất định còn dài, nhất định Minh Sâm sẽ gặp phiền toái với vết thương của mình, hắn bèn nói: “Miệng vết thương của ngươi thế nào?”
Minh Sâm nói: “Lão gia không nên lo lắng. Chỉ là một vết thương nhỏ”.
Đỗ Văn Hạo nói: “Vậy cũng tốt. Dù sao cũng chỉ còn năm dặm nữa. Chúng ta không cần nôn nóng đi nhanh, cứ đi chậm chậm là được”.
Minh Sâm nói: “Dạ lão gia”.
Mấy người giục ngựa chạy chậm lại. Bốn hộ viện bíêt Minh Sâm mang thương thế trong người, không tiện hoạt động cường độ cao nên cũng giục ngựa chạy chậm lại ở phía sau. Lúc này trời đã bắt đầu nổi gió, lá cây hai bên đường đã bắt đầu xào xạc.
Đỗ Văn Hạo không biết sau khi Mộ Dung Ngọc Lan đi ra phát hiện hắn đã lên đường thì có đuổi theo hắn hay không? Không biết nàng có nghe thấy câu chuyện của hắn và Minh Sâm hay không? Đột nhiên Đỗ Văn Hạo nhìn thấy Minh Sâm dừng lại.
Đỗ Văn Hạo hỏi: “Thế nào? Là do vết thương không tốt hả? Hãy để ta xem nào?”
Minh Sâm trả lời: “Không phải. Tiểu nhân nghe hình như có người đang rên la, không biết là kêu la vì cái gì? Lão gia, ngài hãy nghe xem nào”.
Nghe vậy Đỗ Văn Hạo dừng ngựa lại, chăm chú lắng nghe nhưng hắn lại chỉ nghe thấy tiếng gió, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác nên cười nói: “Ngươi nghe lầm rồi. Làm gì có tiếng kêu la, chỉ là…”.
“Lão gia, ngài hãy cẩn thận lắng nghe đi. Thật sự là có” Minh Sâm nói tiếp.
Đỗ Văn Hạo lại chăm chú lắng nghe. Lần này quả thật hắn nghe thấy tiếng kêu yếu ớt từ trong khu rừng bên đường vọng ra.
Đỗ Văn Hạo quay người nói với bốn hộ viện: “Các ngươi hãy vào trong rừng cây kiểm tra. Hình như ta và Minh quản gia nghe thấy có tiếng người gọi”.
Bốn hộ viện xuống ngựa, buộc ngựa vào cành cây. Đỗ Văn Hạo và Minh Sâm ngồi trên ngựa chờ. Chỉ một lát sau bốn hộ viện từ trong rừng cây đi ra, mang theo một người khác. Bốn hộ viện đặt người đó nằm dưới một gốc cây. Đỗ Văn Hạo liếc mắt nhìn thì thấy đó là một nam tử khoảng hai, ba mươi tuổi. Người này mồm rên tủ, ở mắt cá chân có vết máu chảy. Hai mắt người đó nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt.
Đỗ Văn Hạo đang định xuống ngựa, Minh Sâm đã nói: “Lão gia, trước tiên ngài không nên vội vàng xuống ngựa. Hãy để tiểu nhân xuống trước xem thế nào. Nơi này không một bóng người, tiểu nhân sợ là sơn tặc tác oai tác quái. Chúng ta cần cẩn thận một chút. Không có vấn đề gì thì mới tính”.
Minh Sâm xuống ngựa, đi tới trước mặt người đó nhìn kỹ rồi hỏi: “Ngươi là người ở đâu, tên gọi là gì. Vì sao ngươi lại kêu cứu ở trong rừng?”
“Tiểu nhân là Trần Bốn, sống ở Trần thôn cách đây không xa. Tiểu nhân muốn vào rừng săn bắn thú rừng. Vợ của tiểu nhân có thai, muốn ăn thịt thỏ hoang. Không ngờ khi tiểu nhân đi tới đây thì không nhìn thấy bất kỳ cái gì, trước mặt đen kịt một mảnh, tiểu nhân lảo đảo ngã xuống một nơi xa lạ. Tiểu nhân giãy giụa, tìm đường, tiểu nhân chỉ lo lắng khi trời tối sẽ có thú hoang, khi đó nhất định tiểu nhân sẽ mất mạng. Đa tạ mấy vị ân nhân cứu giúp”.
Minh Sâm nói: “Săn thú? Vậy khí giới săn thú của ngươi đâu?”
Trần Bốn nói: “Khi tiểu nhân té ngã không biết đã rơi đâu mất”.
Minh Sâm quay đầu nhìn Đỗ Văn Hạo rồi đột nhiên hắn rút cây trường kiếm ở bên hông ra, đâm thẳng vào đầu Trần Bốn, khi còn cách cổ Trần Bốn khoảng một tấc, trường kiếm của Minh Sâm dừng lại. Khi nhìn thấy Trần Bốn không có bất kỳ phản ứng nào, Đỗ Văn Hạo biết coi như người này không phải là đang giả bộ. Bất kỳ ai chỉ cần học qua một chút quyền cước, chỉ cần nghe thấy tiếng gió là có phản ứng. Đây chính là bản năng của con người, cho dù là khoé mắt, lông mày cũng có phản ứng thế nhưng Trần Bốn lại không có bất kỳ phản ứng nào, chứng tỏ hắn thật sự không biết công phu.
Minh Sâm thu trường kiếm, đi tới bên Đỗ Văn Hạo nói: “Lão gia, ngài nói xem bây giờ cần phải làm gì?”
Đỗ Văn Hạo nói: “Nếu như chúng ta cũng đi tới Trần thôn, chúng ta sẽ đưa hắn về. Hơn nữa bây giờ trời sắp mưa rồi, chỗ này không thể ở lâu được”.
“Dạ, lão gia. Bốn người các ngươi hãy mang hắn đi về Trần thôn”.
Sau khi nghe Minh Sâm nói, Trần Bốn cuống quít cám ơn. Bốn người hộ viện dìu hắn ngồi dậy
Trần Bốn nói: “Đa tạ các vị ân nhân cứu giúp. Các vị cũng đi tới Trần thôn sao?”
Một hộ viện nói: “Chúng ta chỉ đi ngang qua Trần thôn, thuận tiện thì đưa ngươi về. Trước tiên ngươi hãy nói cho chúng ta biết nhà ngươi ở chỗ nào trong Trần thôn”.
Trần Bốn nói: “Ngay khi vào Trần thôn, các vị cứ hỏi là biết liền. Vấn đề khó khăn cho các vị là chỉ vì tiểu nhân mà phải đi tới Trần thôn. Không biết bây giờ là giờ nào?”
Hộ viện nói: “Sắp tới giờ thân rồi”.
Trần Bốn nói: “Chẳng lẽ các vị muốn đi tới Tiêu gia trang hay huyện Viễn Sơn sao? Nếu các vị hông chê thì hãy ở trong nhà tiểu nhân một đêm. Sáng sớm ngày mai hãy đi không phải là sẽ tốt hơn sao?”
Minh Sâm nói: “Ngươi không lo chúng ta là sơn tặc. Ngươi dẫn chúng ta vào trong nhà, chính là dẫn sói vào nhà hả?”
Nghe vậy Trần Bốn tái mặt, Đỗ Văn Hạo cười nói: “Ngươi không nên hù doạ hắn. Ta thấy mắt cá chân của hắn bị thương. Sau khi tới Trần thôn hãy băng bó lại cho hắn”.
Trần Bốn cười chất phác nói: “Vị ân nhân này là đại phu sao?”
Minh Sâm nói: “Ngươi có biết tới Ngũ Vị đường ở Tú Sơn không? Đây chính là chưởng quỹ, lão gia của chúng ta”.
Trần Bốn nghe vậy, hắn ngồi thẳng dậy, chắp tay hướng về phía Đỗ Văn Hạo nói: “Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu. Tiểu nhân sớm đã nghe nói về uy danh của tiên sinh. Nếu là như vậy hôm nay tiểu nhân thực sự được gặp cao nhân rồi, nhất định phải mời tiên sinh ở trong nhà tiểu nhân một đêm”.
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Được rồi. Đi thôi. Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện. Trời sắp tối rồi”.
Mấy người không dám trì hoãn nữa, vội vàng lên đường, giục ngựa tăng tốc chạy về hướng Trần thôn.
Sau nửa canh giờ, bảy người đã tới Trần thôn. Lúc này mưa bắt đầu rả rích.
Một người hộ viện gọi một người dân trong thôn lại, chỉ vào Trần Bốn hỏi: “Có biết hắn không?”
Người nọ vội vàng nhìn rồi nói: “Ngươi này không phải là Trần Bốn sao? Ngươi làm sao vậy?”
Hộ viện thấy người của Trần thôn nhận ra Trần Bốn thì tin tưởng Trần Bốn nói thật, hắn liền nói: “Làm phiền huynh đài hãy dẫn chúng ta tới nhà Trần Bốn”.
Người nọ rất nhiệt tình, hắn dẫn mấy người Đỗ Văn Hạo đi vào trong thôn, chỉ đi chưa tới một trăm thước thì tới một ngôi nhà nhỏ, người đó gọi to: “Vợ của Trần Bốn, chồng ngươi đã quay về. Hình như hắn bị thương ở chân. Hãy mau ra ngoài đón đi”.
Ngay lập tức từ trong nhà có một nông phụ ngoài hai mươi tuổi bước ra, bụng người đó chửa to. Khi nông phụ thấy chồng mình đang cưỡi trên một con ngựa đỏ, bên cạnh còn có sáu người đàn ông khác thì e dè đứng lại.
Minh Sâm hỏi: “Ngươi là vợ của Trần Bốn?”
Nông phụ gật đầu hỏi: “Phu quân của ta thế nào rồi?”
Trần Bốn nghe giọng nói của vợ mình thì vội vàng nói: “Hãy đỡ ta xuống ngựa. Mưa càng lúc càng to. Còn không mau mời mấy vị ân nhân vào trong nhà. Nếu không có bọn họ, hôm nay ta đã chết ở trong rừng rồi”.