Bạn đang đọc Tống Tiên Hành – Chương 85: Thêm Người Thêm Sức Mạnh Thêm Ngươi Thêm Phiền Phức
Nhìn chung quanh la liệt xác chết, Tống Phong lắc nhẹ đầu, có chút cảm thán.
Vừa rồi, những cảnh tượng diễn ra ở đây chính là một tu tiên giới thu nhỏ, xảo trá lừa lọc, ngươi chết ta sống… đều hiện rõ mồn một.
Nếu như một ngày nào đó, Tống Phong mềm lòng, vậy thì hắn chắc chắn sẽ là một xác chết lạnh tanh như những người ở đây.
【 Đọc truyện Tống Tiên Hành bản gốc ra chương sớm nhất và đầy đủ nhất ủng hộ tác giả tại vtruyen.com 】
Tống Phong thầm chúc những người này lên đường bình an, sau đó thân ảnh nhanh như chớp đem tất cả túi trữ vật lẫn những đồ vật có giá trị ở nơi này toàn bộ thu lại.
Thu xong tất cả đồ vật, Tống Phong vung tay đánh mở ra một cái một cái hố lớn, đem tất cả người nơi này đẩy vào, coi như vì bọn họ tiễn đưa một đoạn cuối.
Dọn dẹp xong đâu đó, Tống Phong mới cẩn thận xoay người đi vào bên trong cánh cửa đá.
Nhưng vừa xoay người đi vào, Tống Phong liền nghe có tiếng bước chân đang ào ào đi vào nơi này.
Hơn nữa còn không phải chỉ của một người mà là một nhóm người.
“Sư tỷ, chính là nơi này!” Tiêu Hàm Hàm cùng một nhóm đệ tử Vạn Hoa Cốc sau khi vào thạch thất liền chỉ vào cánh cửa đá.
Mà giờ phút này, Tiêu Hàm Hàm sắc mặt tái nhợt, trên trán nàng có một đồ án màu tím chậm rãi lưu chuyển.
Đám người của Vạn Hoa Cốc sau khi bước vào thạch thất thì dừng lại bước chân.
Một thiếu nữ dường như là người dẫn đầu trong mấy người đứng lại thản nhiên dùng thần thức cảm nhận một thoáng, trong đôi mắt đẹp lướt qua một tia nghi hoặc.
Thế nhưng khi nhìn thấy cửa đá kia đã mở ra thì sắc mặt có chút khó coi:
“Đi thôi.”
Nàng trầm giọng, sau đó dẫn đầu nhóm người bước vào cửa đá đi vào bên trong.
Nàng này sau khi đi vào phía sau cửa đá, lập tức nhìn thấy một lối đi tối đen như mực.
Nàng vung tay một cái, lập tức trong lòng bàn tay xuất hiện một viên ngọc thạch trong suốt, sau khi truyền linh lực vào lập tức xuất hiện một đóa hoa hư ảo phát ra ánh sáng chiếu rọi lối đi.
— QUẢNG CÁO —
Lúc này, toàn cảnh lối đi này mới hiện rõ trước mắt bọn họ.
Đây là một thông đạo khá nhỏ, bề mặt thô ráp, lối đi khá chật hẹp khiến cho nhóm người di chuyển khá khó khăn.
Càng đi sâu vào, một mùi ẩm mốc theo không khí lan tỏa làm cho nàng nhăn mũi lại.
Đột nhiên, thân ảnh nàng dừng lại, làm cho những người đi sau cũng không thể tiến lên tiếp.
“Sư tỷ, có chuyện gì vậy?” Chu Linh đi ở phía sau, cẩn thận hỏi.
Trải qua mấy lần kinh biến từ khi tiến vào Cổ Chiến Trường, tâm lý của nàng có chút bất ổn như chim sợ cành cong, nhìn đâu cũng thấy nguy hiểm.
“Nơi này có đến rất nhiều lối đi.
Hàm Hàm, muội thử cảm ứng xem chúng ta nên đi đâu.” Vị sư tỷ đi đầu tiên lên tiếng.
Tiêu Hàm Hàm nghe vậy, chậm rãi nhắm mắt lại, đồ án màu tím trên trán sáng lên một chút sau đó tắt lịm.
“Sư tỷ, trong này lực lượng rất hỗn tạp, ta không cảm nhận được.” Tiêu Hàm Hàm thở dốc, mệt mỏi nói.
Vị sư tỷ kia thấy vậy liền an ủi:
“Thôi được rồi, muội đã mệt thì đừng sử dụng thần thông đó nữa.
Tạm thời chúng ta cứ tùy theo cảm giác mà chọn lấy một đường.
Nơi này có mấy bộ Tử mẫu phù.
Các muội mỗi người một lá Tử phù, Mẫu phù do ta giữ lấy.
Nếu là có chuyện gì, chỉ cần bóp nát Tử phù tự ta sẽ cảm ứng được mà quay lại ứng cứu.”
“Tuân lệnh sư tỷ.” Những người khác liền chắp tay đồng ý nhận lấy Tử phù.
Sau đó riêng mình chọn lấy một hướng mà rời đi.
“Hàm Hàm, muội pháp lực yếu nhất, tạm thời đừng đi đâu cả, hãy ở lại chỗ này tranh thủ khôi phục linh lực.
Nếu có chuyện gì nguy hiểm, hãy chạy theo lối đi này ta sẽ có thể ứng cứu muội.” Vị sư tỷ kia cẩn trọng dặn dò Tiêu Hàm Hàm, đồng thời đưa đóa hoa phát sáng nọ cho Tiêu Hàm Hàm.
Hiển nhiên, đối với vị sư muội mới có tu vi Luyện Tinh Cảnh Trung kỳ này cũng có rất nhiều quan tâm lo lắng.
“Sư tỷ, muội biết rồi.” Tiêu Hàm Hàm gật mạnh đầu, vỗ túi trữ vật lấy ra đan dược bỏ vào miệng rồi đến một bên ngồi xuống chậm rãi đả tọa.
Vị sư tỷ kia bấy giờ mới gật nhẹ đầu, liếc qua Tiêu Hàm Hàm lần nữa rồi nhanh chóng chạy về một hướng mà nàng cảm giác mạnh mẽ nhất.
— QUẢNG CÁO —
Theo thân ảnh vị sư tỷ kia rời đi, nơi này chẳng mấy chốc trở nên cực kỳ vắng lặng, chỉ có âm thanh hít thở đều đều của Tiêu Hàm Hàm là thứ âm thanh duy nhất ở nơi này.
Đột nhiên, Tiêu Hàm Hàm mở mắt ra, ánh mắt lóe lên một tia màu tím, nhỏ giọng nói:
“Tống đại ca, mọi người đã đi hết rồi, sao ngươi còn chưa hiện thân?”
Nói xong, nàng nghiêng đầu nghi hoặc nhìn chung quanh hồi lâu.
Không gian chung quanh cực kỳ vắng lặng, không có bất cứ ai đáp lại lời của nàng.
Lại qua một lát, nàng đột nhiên rùng mình một cái, nuốt nước miếng, hơi sợ hãi nhìn vào bóng tối:
“Tống…Tống đại ca, ta sợ…sợ ma.
Có một con rồng nhìn ta, nó đang gọi ta…..ta….sợ.
Ngươi mau hiện thân a, nếu không ta sẽ la lên cho các vị sư tỷ quay trở lại nơi này.”
“Khục, Tiêu cô nương, có chuyện gì từ từ nói.”
Một thân ảnh từ trong bóng tối dần dần ngưng thực, chính là Tống Phong.
Lúc này, sắc mặt Tống Phong tràn đầy cười khổ.
Vị cô nương Tiêu Hàm Hàm này không biết dùng thủ đoạn gì mà lại nhìn thấu thân hình của hắn.
Cũng may nàng vừa rồi nàng không có bại lộ ra thân ảnh của Tống Phong ngay trước mặt các vị sư tỷ của nàng, nếu không Tống Phong chắc chắn không nhẹ nhõm như lúc này.
“Tiêu cô nương gì cơ, muội mới mười sáu tuổi.
Mọi người đều gọi muội là Hàm Hàm.”
Tiêu Hàm Hàm nhìn thấy Tống Phong vậy mà thực sự xuất hiện, liền vui vẻ hoan hô một tiếng, nỗi sợ hãi vừa rồi nhanh chóng tan biến.
“Được rồi, Hàm Hàm, vừa rồi muội nói có một con rồng đang kêu gọi, chuyện là thế nào?” Tống Phong cười khan, miễn cưỡng tránh né cánh tay của Tiêu Hàm Hàm đang muốn ôm lấy cánh tay của hắn rồi hỏi.
Tiêu Hàm Hàm ôm hụt cánh tay của Tống Phong thì gương mặt lộ rõ vẻ thất vọng, phụng phịu nói:
“Muội sợ hãi, mỗi khi sợ hãi cái gì muội cũng đều quên hết…” vừa nói, ánh mắt nàng vừa nhìn vào cánh tay của Tống Phong.
Ý đồ ôm cánh tay thể hiện rõ trên nét mặt.
— QUẢNG CÁO —
Tống Phong trong lòng cười khổ, trên mặt lại thở dài giả vờ tiếc nuối nói:
“Thôi vậy, ta đi trước.”
Nói xong, liền muốn xoay người rời đi.
“Hứ, đồ đầu đất, nhiều người muốn ta còn không thèm ôm cánh tay đây.” Tiêu Hàm Hàm lí nhí oán thầm.
“Muội nói gì cơ?” Tống Phong tu vi cao hơn Tiêu Hàm Hàm một bậc, dĩ nhiên mấy từ lí nhí này không thoát khỏi lỗ tai của hắn, liền làm bộ lạnh mặt hỏi lại.
Tiêu Hàm Hàm liền bối rối xua tay:
“Không, muội có nói gì đâu.
Thôi được rồi, vừa rồi là muội nói dối.
Muội cảm ứng được nơi có một luồng khí tức rất mạnh, nhưng nếu nói ra cho huynh biết cũng được, nhưng phải đáp ứng dẫn muội đi theo.
Nếu không thì muội không nói.”
“Dẫn muội đi theo?” Tống Phong chau mài.
“Thế nào, sư tôn muội dạy thêm người là thêm sức mạnh.
Chẳng lẽ không đúng?” Tiêu Hàm Hàm phụng phịu.
“Thêm người là thêm sức mạnh thì đúng, nhưng có ngươi thì liền thêm rắc rối a!” Tống Phong thầm nghĩ.
“Thôi được rồi, nhưng với điều kiện muội phải hoàn toàn nghe lời ta, không được tự mình quyết định làm bất cứ chuyện gì nếu ta chưa cho phép.” Tống Phong suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Mà Tiêu Hàm Hàm thấy vậy thì vỗ tay vui vẻ, sau đó chỉ tay về một nơi, nói:
“Lối này.”.