Bạn đang đọc Tống Tiên Hành – Chương 84: Bọ Ngựa Bắt Ve Sầu Chim Sẻ Rình Sau Lưng
Mà Kỳ Vô Cực và Âu Dương Tư Duệ thì giờ phút này sắc mặt ửng hồng, khí thế trên người như một trận cuồng phong ầm ầm phát tán ra chung quanh.
Nhất là Kỳ Vô Cực, giờ phút này hắn hai mắt lóe lên, khí tức trên người cực kỳ kinh khủng, mơ hồ đã tiếp cận đến một loại khí tức mà chỉ có ở tu sĩ Luyện Khí Cảnh mới có!
“Sư huynh, chúc mừng sư huynh, xem ra chỉ cần bế quan một chút là sư huynh đã có thể tiến vào Luyện Khí Cảnh!” Âu Dương Tư Duệ hưng phấn nói, nàng cảm nhận khí tức trên người mình, vui vẻ cười lớn.
Giờ phút này, chỉ còn hai người, nàng cũng không cần đóng kịch nữa.
“Ha ha, may là lần này có sư muội dẫn dụ, nếu không chúng ta cũng không thành công mỹ mãn như thế này.” Kỳ Vô Cực ánh mắt lóe lên quang mang, đột nhiên hướng về một phía quát:
“Là người nào?”
Tiếng quát này cực kỳ đột nhiên, khiến cho Âu Dương Tư Duệ theo bản năng sửng sốt, quay đầu lại nhìn.
Nhưng ngay khoảnh khắc này, dị biến nảy sinh!
Âu Dương Tư Duệ chỉ cảm thấy đỉnh đầu truyền đến cảm giác đau nhói, sau đó trước mắt tối sầm mất đi tri giác.
Thân hình của nàng ngã xuống, lập tức có một đôi tay đỡ lấy.
Chính là Kỳ Vô Cực trong tay còn cầm theo một viên gạch.
“Sư muội, có trách thì trách ngươi sau lưng ta âm thầm gian díu với lão đầu tử kia.
Hừ hừ, chẳng phải ngươi rất thích lẳng lơ câu dẫn người khác hay sao? Hôm nay sư huynh sẽ ngay tại đây sủng ái ngươi một lần cuối, sau đó đem tu vi ngươi hút sạch, khặc khặc….” Kỳ Vô Cực cười dữ tợn, đưa tay không chút khách khí xé toang quần áo trên người Âu Dương Tư Duệ.
Nhìn cơ thể như hoa như ngọc trước mắt, sắc mặt Kỳ Vô Cực cực kỳ dâm tiện cười lên mấy tiếng, đang định cởi thắt lưng thì bỗng nhiên sắc mặt đại biến.
Chỉ thấy sau lưng y đột nhiên lóe lên một đạo kim quang, khí thế cực kỳ hung hãn đâm tới.
Kỳ Vô Cực sắc mặt kinh biến, vội vàng mở ra hộ thể linh lực bao quanh toàn thân.
Thế nhưng đã muộn!
Kim quang này nhắm ngay lúc Kỳ Vô Cực hưng phấn nhất mà tấn công, cho nên cho dù Kỳ Vô Cực có phản ứng cực kỳ nhanh thì nó cũng đã nhanh như chớp đâm thẳng vào lưng của Kỳ Vô Cực.
‘Keng!” một tiếng thanh lãnh, một âm thanh tựa như hai mảnh kim loại va chạm vào nhau vang lên.
— QUẢNG CÁO —
Kim quang bị bắn ngược trở ra.
Đưa mắt nhìn lại, trên người Kỳ Vô Cực ngay vị trí đâm lúc này lóe lên ánh kim loại.
Nhìn kỹ, thì ra là một lớp nội giáp màu bạc được hắn mang theo trên người.
【 Đọc truyện Tống Tiên Hành bản gốc ra chương sớm nhất và đầy đủ nhất ủng hộ tác giả tại vtruyen.com 】
Sắc mặt Kỳ Vô Cực âm trầm, nhìn về một người đứng đó không xa, rít qua kẽ răng:
“Thì ra ngươi đóng kịch!”
Mà người này, không ngờ chính là đại hán khôi ngô lúc trước bị cánh cửa đá phản chấn bay về phía xa không rõ sống chết.
Nhưng lúc này, trên người y rõ ràng không có chút biểu hiện gì của trọng thương, một đôi mắt ranh mãnh nhìn Kỳ Vô Cực ôm Âu Dương Tư Duệ trần truồng trong tay quét tới quét lui, trêu chọc:
“Nói tới đóng kịch, tại hạ làm sao dám so sánh cùng hai huynh muội nhà ngươi chứ.
Hắc hắc, chỉ có điều, xem ra Kỳ công tử đây đối với sư muội mình cũng có không ít tà niệm, đành phải dùng loại thủ đoạn đê tiện này để giải quyết.
Phá Cấm Chuyên cũng có thể đem ra làm loại chuyện dâm tiện này, tại hạ thật sự bội phục, cam bái hạ phong.”
Nói xong, y cười rộ lên làm cho sắc mặt Kỳ Vô Cực lúc trắng lúc xanh, vô cùng khó coi.
“Hừ, nếu đã như vậy, các hạ cũng để mạng lại đây đi.” Kỳ Vô Cực hung ác buông ra Âu Dương Tư Duệ, khí thế trên người theo đó ầm ầm bộc phát.
“Hắc hắc, ta cũng muốn xem đệ tử Mặc lão rốt cuộc có chiêu số gì.” Đại hán khôi ngô lạnh cười, trên người thình lình cũng theo đó ầm ầm chấn động, một luồng khí thế như bị cởi bỏ phong ấn ào ào tràn ra.
Kỳ Vô Cực cảm nhận một chút, ánh mắt co rút lại, thất thanh:
“Luyện…Luyện Khí Cảnh.
Sao ngươi có thể vào nơi này!?!”
Kỳ Vô Cực vừa nói tới đây, lập tức cảm giác có một loại hàn khí từ phía đỉnh đầu đang vô thanh vô tức đâm xuống.
Kỳ Vô Cực vừa sợ vừa giận, không kịp suy nghĩ gì nữa điều động Phá Cấm Chuyên hướng về đỉnh đầu che lại, một tầng quang mang theo đó lập tức đem thân hình hắn che chắn lại.
— QUẢNG CÁO —
“Vô sỉ, ngươi đường đường là tu sĩ Luyện Khí Cảnh lại dùng thủ đoạn hèn hạ đánh lén như thế này.” Kỳ Vô Cực mắng lớn.
Thế nhưng đại hán khôi ngô không chút để ý, thấy một kích tấn công bất ngờ không thành thì sắc mặt lóe lên một tia tàn nhẫn:
“Tốt, quả nhiên là bảo vật nhiều, phòng ngự đủ tốt.
Bất quá, không biết đối với thứ này không biết các hạ có đỡ nổi hay không đây.”
Nói xong, y vung tay ném ra một một thanh tiểu kiếm, nhanh như chớp bay đến trước người Kỳ Vô Cực hung hăng đâm tới.
Kỳ Vô Cực ánh mắt đảo qua, sắc mặt đại biến:
“Pháp bảo!”
Nhưng lời này vừa thốt ra, Kỳ Vô Cực liền hét thảm một tiếng, phòng ngự do Phá Cấm Chuyên tạo ra vậy mà tựa như một tờ giấy bị tiểu kiếm xé toang, đâm thẳng vào ngực của Kỳ Vô Cực.
Ngay cả lớp nội giáp cũng tựa như đậu hũ bị dễ dàng đâm phá.
“Phập!”
Mũi kiếm xuyên thẳng ra sau lưng Kỳ Vô Cực.
Kỳ Vô Cực há mồm muốn nói gì đó, nhưng máu tươi theo đó phun ra, mũi kiếm lại xoay tròn một cái, hàn quang ứa ra, Kỳ Vô Cực thân hình liền đổ ập xuống.
Đại hán thấy vậy thì cười lạnh, vung chân đạp một cái đem đầu Kỳ Vô Cực giẫm nát mới hài lòng.
Âm hiểm xảo trá, đuổi tận giết tuyệt, đây chính là châm ngôn sống của y.
Đột nhiên, sắc mặt y đỏ lên, cổ họng ngòn ngọt, liền há mồm phun liên tiếp ba ngụm máu, thân hình lắc lư.
Sau khi lấy ra vài viên đan dược mới ổn định thân hình.
Mà khí tức trên người của y cũng theo đó từ Luyện Khí Cảnh tuột xuống Luyện Tinh Cảnh Hậu kỳ đỉnh phong, sau đó chậm rãi một đường hạ xuống.
Cho đến khi lực lượng trên người y chỉ dừng lại ở Luyện Tinh Cảnh trung kỳ thì mới dừng lại.
— QUẢNG CÁO —
Theo khí tức trên người hạ xuống, sắc mặt y cũng ngày càng xanh xám.
“Mẹ nó, họ Uông chết bầm, ngươi nói đan này có thể giúp ta đạt tới trạng thái Luyện Khí Cảnh trong vòng mười nhịp thở, hiện tại mới qua năm nhịp thở đã mất tác dụng.
Đồ hỗn trướng!”
Y lầm bầm mắng, sau đó nhìn tới cánh cửa đá lẫn Âu Dương Tư Duệ nằm nơi đó, hơi thở mỏng manh, hiển nhiên bị trúng một kích bất ngờ của Phá Cấm Chuyên đã khiến nàng hôn mê bất tỉnh, hơn nữa có lẽ còn bị thương không nhẹ.
Đỉnh đầu nàng liên tục chảy máu, sắc mặt xanh xao.
“Hừ, tiện nhân, không ngờ ngay cả Mặc lão sư phụ mình cũng câu dẫn.
Mà Mặc lão kia bề ngoài nhìn cũng già nua, mẹ nó, không ngờ ngay cả đệ tử mình cũng không tha.
Tán tận lương tâm a.
”
Đại hán khôi ngô ngồi xuống tại chỗ, vừa vận công tiêu hóa dược lực trong đan dược để chữa thương, vừa lẩm bẩm suy tính.
Đột nhiên, đại hán hai mắt trừng lớn, cổ họng ngòn ngọt phun ra máu bọt, cả người run rẩy mấy lần, sau đó cả người đổ ập về phía trước.
Trong khoảnh khắc ấy, hai mắt hắn vẫn mở to, sau đó nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc bị chia năm xẻ bảy máu thịt be bét.
Vậy mà chính là cơ thể của y!
Đây cũng là cảnh tượng cuối cùng mà y nhìn thấy trên đời.
Từ trong không gian trống rỗng, một thân ảnh chậm rãi hiện ra, chính là Tống Phong.
Mà bàn tay phải của Tống Phong dường như vẫn còn dấu vết của Diệt Tuyệt Kiếm Khí vừa được xuất sử.
Nhìn Âu Dương Tư Duệ nằm đó, Tống Phong thở dài, vung tay một cái, nữ tử này lập tức đầu lìa khỏi cổ, tử vong ngay lập tức.
Dù cho Tống Phong không ra tay, với việc bị Kỳ Vô Cực đánh lén ở khoảng cách gần, nàng này sớm muộn cũng đã không còn cơ hội sống sót.
Coi như cho nàng một cái chết thống khoái..