Bạn đang đọc Tổng Tài Xin Đừng Cố Chấp – Chương 57
Trong lúc Uyển Tình vẫn còn hôn mê, anh luôn túc trực bên cạnh đến sáng mới rời đi.
Anh còn chuyện cần giải quyết.
Sáng hôm sau khi cô tỉnh dậy, đầu đau nhức, mắt nhìn một lượt xung quanh.
Cô thấy cách bày trí không giống với phòng mình, cô còn ngửi thấy mùi khử trùng đặc trưng của bệnh viện.
Cô muốn cử động nhưng cả người yếu ớt, không gượng dậy được.
Tiểu Hỷ vừa ra ngoài trở về thấy cô đã tỉnh.
Cô ấy vui mừng chạy đến nói.
– Ôi! Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.
Thật may quá! Cô làm tôi lo lắng quá…
Nói rồi cô ấy nhấn chuông báo đầu giường gọi bác sĩ vào.
Rất nhanh đã có một tốp người đi vào bắt đầu kiểm tra, hỏi cô một số vấn đề.
Sau khi xác nhận cô không còn nguy hiểm mới dặn dò một chút rồi đi.
Từ lúc tỉnh lại chỉ có một mình Tiểu Hỷ bên cạnh chăm sóc.
Cô không thấy bóng dáng anh đâu, đáy lòng nổi lên sự hụt hẫng cùng thất vọng.
Cô nghĩ xảy ra chuyện như vậy chắc chắn Tiểu Hỷ phải nói với anh.
Cô không biết anh sẽ xử lí chuyện này ra sao.
Giữa vị hôn thê của mình và một tình nhân nhỏ bé chỉ trong năm tháng như cô, anh… sẽ chọn ai?
Tuy vậy cô cũng không có hi vọng anh sẽ đứng ra bảo vệ mình mà vứt bỏ người phụ nữ kia.
Kể từ lúc anh bắt cô uống thuốc tránh thai, cô đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Trái tim đã vỡ nứt không thể hàn gắn!
Dưới sự chăm sóc tận tâm của Tiểu Hỷ, cô đã đỡ hơn nhiều.
Cơ thể mệt mỏi, đầu còn rất đau, cô không muốn nghĩ đến chuyện gì nữa.
Việc cần làm bây giờ là tịnh dưỡng thật tốt, còn chuẩn bị cho ca phẫu thuật của em gái.
…
Tạ Tú Linh sau khi trở về, cô ta vẫn còn tâm trạng đi spa tuốt lại nhan sắc.
Tối đến đánh một giấc thật ngon đến tận khi cảnh sát tới nhà hỏi thăm mới dậy.
Cảnh sát mời cô ta đến sở uống trà.
Trong quá trình thẩm vấn, cô ta nhất quyết không thừa nhận việc mình đã làm với Uyển Tình.
Cô ta nói là do cô tự đi đứng không cẩn thận mới ngã, không liên quan tới mình.
Cảnh sát còn gọi cả Tiểu Hỷ đến làm chứng nhưng không thu được kết quả gì.
Bởi vì lúc đó cô ấy đang gọi điện cho Lâm Trạch Dương.
Cảnh tượng cô ấy nhìn thấy chỉ là Uyển Tình lăn từ trên cầu thang xuống chứ không tận mắt chứng kiến cô có thật là đã bị đẩy hay không.
Hết cách cảnh sát đành tìm đến nạn nhân còn đang dưỡng thương trong bệnh viện.
Nhưng kết quả không ngờ được rằng đến cả nạn nhân cũng nói là do cô tự ngã xuống, không liên quan người khác.
Cảnh sát chỉ bất lực rời đi.
Tạ Tú Linh vì không đủ chứng cứ được thả ra.
Nhưng họ không thể ngờ được… họ đã chậm một bước.
Trước khi cảnh sát tới Tạ gia đã đưa người cải trang thành bác sĩ vượt qua vệ sĩ bên ngoài tới đe dọa cô.
Nếu cô không nghe lời thì cuộc sống sau này của gia đình cô họ không dám đảm bảo có được yên ổn không.
Vì muốn bảo vệ những người mình thương yêu, cô chấp nhận che giấu sự thật.
Đối với cô gia đình mới là tất cả! Cô dù có phải liều mạng cũng phải bảo vệ họ!
…
Trong phòng tổng giám đốc.
Tiểu Bạch báo cáo tội cố ý giết người của Tạ Tú Linh vì không đủ chứng cứ, cả nạn nhân cũng đã nói nên tội danh không thành lập.
Cô ta được tại ngoại.
Nghe xong, tâm trạng anh không kìm được tức giận.
Hai tay nắm chặt thành nắm đấm đạp mạnh xuống bàn, tất cả mọi thứ đều bị anh “cho” xuống đất.
Tiểu Bạch ở bên cạnh bất giác run rẩy! Đây là lần đầu tiên anh ta thấy tổng giám đốc của mình tức giận như vậy.
Lâm Trạch Dương biết chắc chuyện cô té cầu thang suýt mất mạng không thể không liên quan đến cô ta.
Nhưng anh không biết tại sao cô lại bao che cho kẻ muốn giết mình chứ? Tại sao?
Lúc này anh chỉ nghĩ đến khả năng cô bị người Tạ gia đe dọa.
Nhưng cô lại không nói với anh.
Cô không tin anh!
Đúng vậy.
Cô không thể tin anh, cũng không muốn tin anh.
Tin vào một người tàn nhẫn, vô tình như anh thì thà cô tin vào những kẻ muốn hại mình kia thì hơn.
So với nỗi đau mà họ gây ra cho cô làm sao lớn bằng những tổn thương anh gây ra cho cô!
Lâm Trạch Dương thật không biết làm sao với cô.
Không biết cách nào làm cô tin anh, yêu anh.
Tiểu Bạch ở bên cạnh cảm thán.
Thiếu gia của anh đã không còn như trước nữa.
Mọi buồn vui, tức giận đều phụ thuộc vào một người phụ nữ.
Anh trở thành người đàn ông như bao người bình thương, biết yêu, biết đau, thậm chí là ghen tuông – một loại cảm xúc trước nay chưa từng tồn tại trong con người vị tổng giám cao ngạo, lạnh lùng này.
Lâm Trạch Dương tuy giận cô không tin mình nhưng anh vẫn không tha cho kẻ đã làm hại cô.
Nhưng Tạ gia cũng là chỗ thân quen với bố mẹ anh, anh không thể ra tay quá trực tiếp.
Anh sẽ từ từ chơi với họ đến khi họ suy yếu rồi mới đánh một đòn thật mạnh khiến họ muốn dậy cũng không dậy nổi.