Bạn đang đọc Tổng Tài Xin Đừng Cố Chấp – Chương 56
Tạ Tú Linh thấy đến công ty không có kết quả vậy nên đến nhà riêng của anh.
Vừa đến nhà cô ta nhấn xe inh ỏi.
Tiểu Hỷ đang làm vườn nghe thấy tiếng động lớn tức giận ai lại bất lịch sự như vậy.
Khi cô ấy chạy ra, Tạ Tú Linh trông thấy liền tức giận mắng cô ấy lề mề, hống hách bắt cô ấy mở cửa.
Tiểu Hỷ mới tới đây không lâu, hiển nhiên không biết cô gái hung dữ trước mặt là ai.
Cô ấy không dám mở cửa.
Tạ Tú Linh nhìn cô ấy như kẻ hèn mọn, ánh mắt khinh thường ra vẻ nói.
– Cô còn không mở cửa! Tôi là bà chủ của căn nhà này đấy.
Là vị hôn thê của Trạch Dương.
Tiểu Hỷ không biết đúng hay không.
Nhưng nhìn khí chất “đậm mùi tiền” trên người kia mới chắc chắn cô ta không phải phường trộm cướp.
Cô ấy không dám đắc tội nên chỉ đành mở cửa.
Mặc dù cái nhân cách không tốt kia làm cô thấy khó chịu.
Tạ Tú Linh sau khi vào nhà vẫn giữ bộ dáng như bà chủ.
Cô ta sai Tiểu Hỷ làm đủ điều, không vừa lòng điều gì thì sẽ mắng té tát thẳng mặt cô ấy.
Tiểu Hỷ chịu đựng cô ta suốt cả buổi, mệt bở hơi tai.
Cô chỉ mong trời phù tiễn bà cô này ra khỏi nhà nhanh nhanh chút.
Cô sắp không chịu nổi nữa rồi!
Nhưng gần hết ngày cô ta vẫn không có ý định rời đi, thậm chí còn mặt dày đòi lên phòng Lâm Trạch Dương.
Tiểu Hỷ không muốn làm theo yêu cầu cô ta nên cố ý nói chìa khóa căn phòng này chỉ có anh mới có.
Thường ngày chỉ quét dọn khi anh có nhà.
Tạ Tú Linh hậm hực, nhưng cũng không làm được gì, đành ngúng nguẩy đi xuống nhà.
Đến tối Uyển Tình từ bệnh viện trở về.
Cô không để ý trong phòng khách có người mà đi thẳng lên lầu.
Tạ Tú Linh bất ngờ khi thấy cô ở đây.
Cô ta theo cô, thấy cô vào một căn phòng bên cạnh phòng anh một lúc mới đi ra.
Khi ra ngoài Uyển Tình đã thay một bộ quần áo ở nhà.
Lúc này cô ta mới biết thì ra cô đang sống ở đây.
Ánh mắt tức giận, hằm hằm nhìn cô như muốn nuốt sống người trước mặt.
Cô ta phát điên vì anh đưa phụ nữ khác về nhà sống cùng.
Đây là điều trước kia anh chưa từng làm với mình, kể cả cô ta có là vị hôn thê đi chăng nữa.
Uyển Tình từ trong phòng ra, vốn muốn đi xuống lầu tìm Tiểu Hỷ.
Nhưng lại bắt gặp Tạ Tú Linh ở đây.
Không những vậy, ánh mắt đó làm cho cô bất giác rùng mình.
Cô tiến đến, cất giọng nói điềm đạm hỏi.
– Tạ tiểu thư, sao cô lại ở đây?
Tạ Tú Linh trừng mắt nhìn, lớn tiếng chất vấn ngược lại cô.
– Hừ! Tại sao tôi ở đây? Ha, câu này tôi phải hỏi cô mới đúng! Sao cô lại ở ở đây? Sao hả?…
Uyển Tình cứng họng không biết giải thích thế nào.
Không lẽ bắt cô nói mình ở đây làm tình nhân của anh?
Tạ Tú Linh thấy biểu hiện ấp úng, không nói lên lời kia, cô ta càng sôi máu hơn, bắt đầu buông lời nhục mạ.
– Thảo nào, tôi thấy Trạch Dương sao lại lạnh nhạt với mình như vậy.
Thì ra là bị con hồ li tinh như cô quyến rũ! Đồ đàn bà lẳng lơ! Con thế này chắc mẹ cũng không ra gì.
Người ta bảo mẹ nào con lấy mà.
Đê tiện!…
Uyển Tình có thể chịu được cô ta sỉ nhục mình.
Cô cũng sẽ vì yên bình mà không thèm chấp.
Nhưng cô càng nhịn, cô ta càng quá đáng hơn, thậm chí lôi cả mẹ cô vào.
Đối với người dám nhục mạ mẹ mình, cô tất nhiên sẽ không nương tay.
CHÁT!!!
Cánh tay cô đánh mạnh xuống.
Một người luyện võ như cô sức lực luôn lớn hơn người bình thường, dấu vết năm ngón in lên bản mặt cô ta.
Tạ Tú Linh một tay ôm má, ánh mắt bất ngờ nhìn cô, không tin nổi chuyện mình vừa bị người ta đánh.
Cô ta như biến thành thú dữ lao về phía cô.
Nhưng Uyển Tình nhanh tay nhanh mắt đẩy cô ta ra trước.
Cô ta ngồi trên đất đau đớn, ánh mắt chuyển sang màu đỏ, dường như đã tức giận cực độ rồi.
Cô ta dùng hết sức hét lên, điên cuồng lắc đầu, chân tay vung vẩy loạn xạ.
Cô ta không cam lòng!
Tiểu Hỷ đang trong bếp chuẩn bị bữa tối nghe thấy tiếng hét dữ dội vội chạy ra.
Cô thấy tình hình không ổn lên bấm số gọi cho thiếu gia của mình.
Uyển Tình không muốn cùng cô ta làm những chuyện mất mặt này nữa.
Cô quay người đi xuống.
Tạ tú Linh ở đằng sau không cam lòng nhìn cô rời đi.
Đột nhiên ánh mắt nổi lên sát khí, cô ta đứng dậy đưa tay đẩy mạnh Uyển Tình xuống cầu thang.
Cô bị cô ta đẩy xuống lăn vài vòng sau đó ngã xuống chân cầu thang bất tỉnh.
Tiểu Hỷ bị cảnh tượng này làm cho hoảng, điện thoại trên tay rơi xuống, cô ấy thét lên thảm thiết gọi cô, chạy nhanh đến.
Đầu dây bên kia, Lâm Trạch Dương nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Tiểu Hỷ, anh đứng bật dậy, liên tục hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra nhưng không ai trả lời.
Tiểu Hỷ chạy đến bên Uyển Tình nhìn máu từ đầu cô chảy ra.
Cô ấy lo lắng khóc không thành tiếng, hai tay run run che miệng hốt hoảng.
Tạ Tú Linh nhìn việc mình vừa làm cũng không có cảm giác, một chút tội lỗi cũng không.
Thản nhiên rời đi.
Tiểu Hỷ thấy máu cô chảy ra ngày một nhiều, cô ấy lúng túng không biết làm sao, đột nhiên nhớ tới phải gọi cấp cứu.
Cô run rẩy bấm, lắp bắp nói.
– Làm… làm ơn… có người bị thương rồi… hu hu… làm ơn nhanh lên… hic…
Sau khi nói địa chỉ, cô ấy nhanh chóng tìm mảnh vải giúp cô cầm máu.
Lâm Trạch Dương trái tim lo lắng như muốn nhảy ra ngoài, không biết cô xảy ra chuyện gì rồi.
Anh nhấn ga hết mức, phóng nhanh trên đường, vượt qua bao đèn đỏ nhưng không bận tâm.
Trong đầu anh giờ chỉ toàn tiếng hét thất thanh của Tiểu Hỷ gọi Uyển Tình.
Về đến nhà anh còn không kịp tắt xe đã mở cửa vội vã chạy vào nhà.
Bước chân anh khựng lại, tầm mắt mờ dần nhìn cảnh tượng trước mắt.
Anh nhìn thấy cô nằm trong vũng máu, đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi nhợt nhạt không huyết sắc.
Tiểu Hỷ ngồi bên cạnh cô dính đầy máu, đưa mắt đẫm lệ nhìn anh, miệng nói gì đó.
Nhưng giờ phút này, anh không còn nghe thấy gì xung quanh nữa, trong mắt toàn là hình ảnh kinh hoàng.
Lâm Trạch Dương vội vàng chạy đến bên cô, thậm chí còn vấp ngã xuống sàn.
Anh lúc này không còn hình tượng tổng tài cao ngạo mà chỉ là một người đàn ông bình thường, trái tim đau đớn vì người phụ nữ mình yêu.
Anh cố gắng trấn an bản thân phải bình tĩnh, như vậy mới cứu được cô.
Giọng nói yếu ớt hỏi Tiểu Hỷ đã gọi cấp cứu chưa, sau đó cúi người ôm cô vào lòng, bàn tay vẫn giữ chặt vết thương đang chảy máu.
Lâm Trạch Dương về không lâu thì xe cấp cứu cũng nhanh chóng đến đưa cô đi bệnh viện.
Tiểu Hỷ đi qua đi lại lo lắng không yên, miệng không ngừng tự trách bản thân không chăm sóc tốt cho cô.
Còn Lâm Trạch Dương sức lực bây giờ như bị rút cạn.
Áo sơ mi trắng đẫm máu ngồi một góc trước cửa phòng cấp cứu, đáy lòng sợ hãi nhìn chằm chằm ánh đèn đang bật.
Khoảng mấy tiếng sau, đèn phòng cấp cứu tắt, một vị bác sĩ trung niên cùng y tá đi ra, hỏi ai là người nhà bệnh nhân.
Lâm Trạch Dương vội vàng từ dưới đất đứng lên, gấp gáp nói mình là bạn trai của cô, hỏi tình hình của cô thế nào?
Vị bác sĩ thở nhẹ nhõm nói.
– Anh yên tâm! Bệnh nhân đã qua khỏi nguy hiểm, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là ổn.
Nếu sau khi kiểm tra không có vấn đề gì thì có thể xuất viện.
Hiện giờ cô ấy sẽ được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt, hai người có thể thăm cô ấy.
À… đúng rồi, khi hết thuốc mê cô ấy sẽ tỉnh lại.
Các vị không cần quá lo lắng!
Nghe được cô không sao, Lâm Trạch Dương và Tiểu Hỷ mới bớt lo lắng.
Sau khi cảm ơn bác sĩ, Tiểu Hỷ nói cô ấy sẽ về giúp anh lấy bộ khác, cũng không thể để anh mặc như này được.
Lâm Trạch Dương không có ý kiến gì, đi thẳng tới phòng bệnh.
Bây giờ anh chỉ quan tâm cô mà thôi.