Đọc truyện Tổng Tài Thật Ngọt Ngào – Chương 50
Tập trước
– Minh Minh điều tra cho tôi một người tên Chí Vương. Tôi muốn biết tất cả về anh ta.
– Chí Vương? Tại sao cô lại muốn biết về anh ta?
– Bởi vì anh ta có thể là người chúng ta đang tìm.
– Người chúng ta cần tìm?
– Đúng. Thế nên tôi mới bảo anh đi điều tra anh ta.
– Được tôi sẽ điều tra giúp cô.
Vậy là Minh Minh đã bắt đầu điều tra về Chí Vương.
Bên phía Chí Vương sau khi về đến phòng vừa bước vào anh đã cảm nhận được một bầu không khí u ám bao chùm cả căn phòng.
Chí Vương nghĩ trong đầu:
– ” Có điều gì đó không ổn ở đây. Tại sao mình lại có cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng vậy? Đáng sợ!”
Anh đi thật nhanh về bàn làm việc của mình và lại tiếp tục công việc để quên đi nỗi sợ trong anh.
Chí Vương đang làm việc bỗng nghe một tiếng ” ầm” làm anh giật bắn mình. Nhìn lại mới thấy đó là tiếng Yên Yên đóng cửa, cô cố tình làm như vậy như thể muốn Chí Vương biết rằng mình đi về chăng!?
– ” Cô ấy làm gì vậy chứ? Khó hiểu “
Còn Yên Yên trên đường đi về cô vẫn bực tức chuyện Chí Vương.
– Xớ! Mình đã làm đến thế mà anh ta vẫn bình thản vậy sao. Phải đàn ông không thế. Tức chết mình rồi.
Yên Yên trong khi vừa tức giận vừa đi bộ về nhà thì vô tình gặp Tống Thiên trên đường.
– ( Hạ kính xe) Yên Yên cậu đang về nhà sao?
– Tống Thiên!? Cậu đi đâu vậy?
– Tớ đang trên đường về nhà, lên xe đi tớ chở cậu về.
– Um.
Yên Yên mở cửa bước lên xe. Vậy là Tống Thiên lại chở Yên Yên về.
– Yên Yên, sao giờ này mới về?
– Tớ tăng ca.
Hai người đang nói chuyện, tự nhiên một tiếng ” ọc…ọc…ọc” phát ra làm bầu ko trở nên ngượng ngùng.
– Yên Yên, cậu đừng nói tớ là tối giờ cậu chưa ăn gì nha.
– Hì, tớ chưa ăn thật.
– Này sao cậu không biết tự chăm sóc bản thân vậy chứ. Không được tớ đưa cậu đi ăn rồi về.
– Được vậy thì tốt quá. Chúng ta ăn gì đây?
Thế là Tống Thiên và Yên Yên cùng nhau đi ăn tối. Một lúc sau khi Yên Yên tan làm Chí Vương cũng tan làm theo. Trên đường về nhà khi đang dừng đèn xanh đèn đỏ anh vô tình nhìn vào một quán ăn gần đó thì thấy một bóng dáng quen thuộc, anh cố nhìn kĩ hơn thì phát hiện ra đó là Yên Yên và Tống Thiên hai người đó đang ăn tối cùng nhau.
– Ha, cô hay lắm hỏi sao hôm nay lại không thèm tan làm cùng mình mà bỏ về trước, tôi còn tưởng cô giận tôi nên mới vậy ai ngờ thì ra là hẹn đi ăn tối với Tống Thiên. Cô được lắm.
Anh quyết định tới quán ăn mà Yên Yên và Tống Thiên đang cùng đi ăn với nhau.
– ” Chí Vương kéo ghế ngồi xuống”
– Chí Vương sao anh lại ở đây? ( Yên Yên ngạc nhiên hỏi)
– Đi ăn.
– Vậy thì mời anh sang bàn khác ngồi, chỗ này không hoan nghênh anh ( Tống Thiên đáp trả lại Chí Vương)
– ( Chí Vương cười khẩy một cái) Không hoan nghênh tôi vẫn ngồi. Yên Yên cô đang ăn gì vậy? Tôi ăn cùng với.
Vừa nói xong anh giựt lấy chiếc nĩa và đồ ăn của Yên Yên ăn cho đến hết.
– Anh chết đói à? ( Yên Yên hỏi)
– Um tôi chết đói đấy vì có người bỏ tôi đi ăn với người khác.
Thoáng một cái Chí Vương đã ăn hết sạch đồ ăn trên bàn.
– Xong rồi. Bữa này anh trả phải không vậy trả đi, à dù gì cũng tiện đường nên tôi đưa Yên Yên về dùm anh cho anh không cần đưa về nữa đâu.
Nói xong Chí Vương kéo tay Yên Yên đi trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người trong quán.