Đọc truyện Tổng Tài Thật Ngọt Ngào – Chương 48
Tập trước:
Thế là Hạ Vy ngồi ngay xuống bên cạnh Chí Vương. Yên Yên thì không ưa gì Hạ Vy cho lắm, ai cũng thấy sự thảo mai của cô ta trước mặt Chí Vương.
– Chí Vương lâu quá không gặp anh.
– Ha, cũng phải ( Trong đầu Chí Vương nghĩ: ” Mới ba ngày không gặp mà bảo lâu, cô ta có biết xác định thời gian không thế.)
– Nhưng mà từ hôm gặp anh tôi vẫn luôn thắc mắc anh làm nghề gì vậy chứ? Chắc giàu lắm nhỉ? Còn có cô trợ lý dễ thương như vậy nữa.
– Ồ, tôi đáng để cô chú ý vậy sao?
– Đúng vậy, vì anh đã giúp tôi mà. Vậy chắc anh phải là giám đốc của một công ty nào đó hay là con trai của một chủ tịch tập đoàn nào đó chăng vì nhìn anh rất ra dáng người giàu có đó.
– Vậy sao. Cô đoán đúng một phần rồi đó nhưng tôi không phải là giám đốc hay con của chủ tịch tập đoàn gì cả.
– Mà anh ấy là chủ tịch của một tập đoàn. ( Yên Yên xen vào)
– Ồ! Vậy sao, thất lễ quá tôi không biết anh lại là ông lớn như vậy.
– Không sao. Còn cô thì sao? Tôi thấy cô cũng không phải là một người tầm thường.
– Anh lại giỡn rồi. Tôi thì có gì được chứ, tôi còn phải ở nhờ bạn kia mà. Chỉ là nhà tôi có một công ty nhỏ nhưng chắc không so được với anh rồi.
– Nhưng ít nhất cô vẫn còn là thiên kim tiểu thư nhà giàu.
– Hahaha cứ cho là vậy đi.
Cuộc nói chuyện vẫn cứ tiếp tục cho đến khi đồ ăn ra. Chí Vương và Hạ Vy luôn nói chuyện không ngừng mà không hề để ý đến một con người đang ngồi đó như bức tượng từ nãy tới giờ. Vừa ăn hai người đó vừa trò chuyện vui vẻ còn Yên Yên thì vừa chán nản vừa bực tức khi bị coi như không khí.
Yên Yên suy nghĩ: ” hai người này làm như là quen nhau từ bao giờ vậy á, nói chuyện mà không để ý đến người xung quanh mình là sao. Còn Chí Vương, anh ta có bao giờ nói chuyện mà vui vẻ như vậy với mình đâu chứ thế mà với cô gái khác thì lại nói chuyện vui vẻ, cởi mở như vậy. Xí đồ hai mặt. Rủ mình đi ăn mà giờ đi nói chuyện với gái. Nhìn hai người thật chướng mắt. Hây…không biết bao giờ bữa ăn này mới kết thúc đây.”
Suốt cả bữa ăn Yên Yên cũng chỉ ngồi nhìn hai người mà không ăn gì bất cứ thứ gì trên bàn ăn vì nhìn hai người đấy nói chuyện vui vẻ Yên Yên cũng đã no rồi.
Mãi thì bữa ăn cũng kết thúc cuối cùng Yên Yên cũng thoát khỏi cảnh ngồi nhìn hai người kia nói chuyện.
– Bữa này tôi mời cô.
– Vậy thì cảm ơn anh Chí Vương. Chúng ta có thể hẹn nhau một bữa nào đó và bữa đó sẽ là tôi mời được không?
– Được.
– Hôm nay rất vui vì được nói chuyện với anh. Anh đúng là am hiểu về lĩnh vực kinh doanh tôi còn phải học hỏi anh nhiều hơn.
– Tôi cũng cần học hỏi ở cô nhiều điều đấy.
– Hahaha vậy sao. Cảm ơn anh vì bữa ăn còn giờ tôi xin phép đi trước. Hẹn gặp anh một ngày nào đó không xa.
– Tôi cũng vậy.
– Tạm biệt Chí Vương, tạm biệt Yên Yên.
– Tạm biệt cô.( Yên Yên cười miễn cưỡng chào lại Hạ Vy)
Yên Yên và Chí Vương đứng đấy nhìn Hạ Vy rời đi.
– Hây…cuối cùng cũng xong.
– Mệt mỏi vậy sao? Tôi thấy lúc nãy anh vui vẻ lắm mà.
– Vì tương lai của công ty tôi phải làm vậy thôi. Nhưng cô ta cũng thú vị đấy, nhìn vẻ ngoài cởi mở, vui vẻ như vậy nhưng lại rất đề phòng trong cách nói chuyện và rất biết cách dò hỏi người khác.
– Tôi thấy cô ta thảo mai thì có.
– Thảo mai? ( Chí Vương không hiểu Yên Yên đang nói gì) Mà này vừa nãy hình như cô không ăn gì thì phải.
– Anh vẫn còn quan tâm tôi cơ à? Tưởng anh nói chuyện quên mất luôn là tôi đang ngồi đấy rồi.
– Tôi không vô tâm đến thế chỉ là quá nhập tâm vào câu chuyện nên không nhắc nhở cô ăn uống đàng hoàng thôi.
– Vậy à.