Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi

Chương 6: Trịnh Ân Về Nước


Bạn đang đọc Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi FULL – Chương 6: Trịnh Ân Về Nước


Rời khỏi quán cafe, Tần Nhã Linh ôm lấy túi xách và thùng giấy nhỏ đựng vật dụng cá nhân, bắt một chiếc taxi đi về nhà của mình mà không ngồi vào chiếc xe đã đưa cô đến, mặc cho gã tài xế kia vẫn còn đang đợi bên ngoài.
Ngồi trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời lúc này đã lên đến đỉnh chiếu tia nắng ấm áp những ngày cuối thu khiến cho lòng của cô cũng vơi bớt phần nào sự cô đơn lạnh lẽo.
Từ hôm nay trở đi, cô đã không còn bị những thứ bên ngoài tác động, không còn phải tiếp tục những tháng ngày chốn công sở, nào là tăng ca, nào là công tác.
Cô sẽ sống vì bản thân nhiều hơn, còn có gia đình cần phải chiếu cố.
Sắp tới cô cũng sẽ có rất nhiều việc để làm, ví như giúp anh trai mở rộng công ty chẳng hạn.
Tần Trọng Khang cùng với Lương Gia Huy – anh rể của cô cùng nhau hợp tác thành lập công ty Trang trí nội thất Khang Huy, hiện tại mới chỉ là một công ty có quy mô nhỏ mà thôi.
Tương lai một năm tới thị trường bất động sản trong nước sẽ xuất hiện các lối kiến trúc của phương Tây du nhập về, tạo thành biến động khá lớn đối với các công ty chuyên về thiết kế và trang trí nội ngoại thất.
Cô trọng sinh quay lại thời điểm trước đó hơn một năm, cô sẽ vận dụng lợi thế này để giúp anh trai tiên phong trong lĩnh vực này, tạo thành xu thế mới đi trước thời đại.
Bằng cách này, Khang Huy sẽ nhanh chóng có chỗ đứng trong ngành, hiển nhiên sẽ càng ngày càng khuếch trương lớn mạnh.
Để làm được điều đó, cô cần phải bỏ chút thời gian để vẽ ra những ý tưởng của “tương lai”, sau đó dùng chính số tiền mà cô vừa lấy được từ chỗ người nào đó để thực hiện.
Nếu may mắn được ông trời chiếu cố, Khang Huy sẽ rất nhanh sánh được với CMC, tuy khác ngành nhưng cũng sẽ khiến đối phương phải kính nể, chỉ là phụ thuộc thời gian mà thôi.
Tiếp đến là thương hiệu trang phục dạ hội của nhãn hàng LAmour của Tần Thu Ngọc.
Cô trước đây vẫn phụ trách là nhà thiết kế của thương hiệu này, cũng là nghề tay trái của cô.

Khi đó cô lấy tên là LiLy và có lẽ từ giờ trở đi, thiết kế trang phục sẽ là nghề chính của cô.
Cô vô cùng chờ mong biểu cảm của Tần Thu Ngọc khi biết cháu gái của mình sẽ chính thức về đầu quân cho mình.


Hẳn là sẽ vô cùng vui vẻ, ngạc nhiên và háo hức chăng?
Bộ sưu tập mới của cô cũng vừa hoàn thành, chỉ là còn chưa có cơ hội đưa cho bác ấy xem thì cô đã từ giã cõi đời.
Nếu đã như vậy thì chi bằng cho ra mắt sớm hơn, khiến cho bộ sưu tập này của cô trở thành tiên phong trong ngành áo cưới.

Khi đó cả nước Mỹ sẽ chỉ có một mình thương hiệu LAmour là độc quyền, trở thành tâm điểm của thời trang thịnh hành nhất nước Mỹ và hơn thế nữa.
Tần Nhã Linh mải mê suy nghĩ về kế hoạch của mình những ngày sắp tới mà không nhận ra xe đã dừng lại trước cổng nhà được một lúc, phải chờ bác tài xế lên tiếng gọi cô mới hồi thần.
Nở nụ cười hoà ái với ông ta như thể đó là một lời xin lỗi, cô trả tiền rồi bước xuống xe đi vào nhà.
Ba mẹ cô ở nhà chờ đợi mà đứng ngồi không yên, sợ con gái đi đến công ty kia lại bị bắt nạt.

Đến khi nhìn thấy cô bình an trở về, hai người mới thở phào một hơi.
Chỉ là lúc này trong phòng khách nhiều hơn một người, anh họ của cô Trịnh Ân – con trai của Tần Thu Ngọc mới từ Mỹ trở về.
Có lẽ trong khoảng thời gian một buổi sáng cô vắng mặt, Trịnh Ân đã biết hết tất cả những sự việc mà mấy tháng nay gia đình cô đã phải trải qua.
Trịnh Ân so với Tần Nhã Linh lớn hơn chín tuổi nhưng trong số anh chị em họ, cô thân thiết với anh ta nhất.
Gia đình của Tiêu Thục Quyên, vợ Trịnh Ân vẫn còn ở trong nước nên thỉnh thoảng anh đưa vợ con trở về thăm.

Một phần, công ty mà anh đang làm có công ty con ở đây nên đôi khi anh sẽ về nước công tác một thời gian.


Chính vì vậy anh thân thiết với gia đình cô hơn cả.
Nhìn đứa em gái mà mình thương yêu đã gầy đi trông thấy, Trịnh Ân không nén nổi cảm xúc của bản thân, ngay tức khắc đứng lên tiến về phía cô, dang tay ôm cô vào lòng, vỗ về an ủi: “Nhã Nhã, để em phải chịu khổ rồi!”
Tần Nhã Linh giây trước còn sững sờ, giây sau đã nước mắt lưng tròng ôm chặt lấy anh ta, trúc trắc lắc đầu: “Em ổn, anh đừng lo.”
Buông cô ra, anh ta lên tiếng trách móc: “Vì sao gặp chuyện như vậy lại không nói cho anh? Xem anh là người ngoài sao? Nếu anh không đến đây, có phải tất cả mọi người sẽ giấu đến cùng hay không?”
Cô cười gượng gạo: “Là em không cho ba mẹ nói, anh đừng trách họ.

Em không muốn bác và anh lo lắng mà thôi.

Hơn nữa mọi chuyện đều đã giải quyết xong rồi, em hiện tại cũng rất tốt.”
“Nhưng mà…!”
Trịnh Ân còn chưa nói xong, Tần Nhã Linh đã ôm chặt lấy cánh tay anh ta, lên tiếng cắt ngang: “Mọi chuyện đều đã qua rồi, em cũng không muốn nhắc lại nữa.

Hay là anh muốn em phải tiếp tục nhớ đến, khóc lóc buồn bã cả ngày?”
Trịnh Ân nhíu mày, tỏ vẻ không đồng tình: “Nhưng ít nhất em cũng phải cho anh biết để anh giúp em trong việc kiện tụng chứ?”
Cô lắc đầu: “Em hiểu nhưng ở thành phố này, chúng ta không thể vượt qua gia thế của bọn họ, dù có cố gắng thêm nữa cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi.”
Gia đình cô chỉ thuộc hạng trung lưu bình thường, và sự chênh lệch đã được chứng minh, cô thua kiện và còn bị đàn áp đến thảm thương.

Nếu như cô cứ cố chấp cắn mãi không buông, gia đình cô chắc chắn sẽ bị đẩy vào thảm cảnh trắng tay, không chừng còn nợ nần nữa.

Và cô sẽ trở thành tội nhân thiên cổ khiến gia đình cô phải khốn đốn.
Những lời mà Lưu Tuệ Hinh đã nói chắc chắn không phải chỉ để hù doạ, bà ta có đủ khả năng để làm được điều đó.
Cô chấp nhận thua cuộc, nhận bồi thường cũng không quá đáng.

Số tiền kia chẳng thể đổi lại được những tủi nhục mà cô đã chịu nhưng ít nhất có thể khiến cho gia đình cô vượt qua được thảm cảnh hiện tại.
Cô lại cười, nói tiếp: “Được rồi mà, em hiện tại như vầy không phải rất tốt sao? Khi nào anh trở về Mỹ nhớ chuẩn bị phòng cho em, mấy tháng nữa em sẽ qua nhà anh ăn bám đấy!”
Trịnh Ân xoa đầu cô, cất giọng cưng chiều: “Anh nuôi em cả đời còn được nữa là.”
Anh búng trán cô một cái, nheo mắt ra bộ không tin tưởng: “Đây là lần thứ mấy rồi? Sẽ không gạt anh nữa chứ?”
Tần Nhã Linh giơ tay làm ra bộ thề thốt: “Lần này nhất định không gạt anh.

Mấy lần trước là vì công việc quá bận rộn.

Hôm nay em đã thôi việc rồi, từ nay về sau hai mươi tư trên bảy đều vô cùng rảnh rỗi.”
“Vậy chi bằng mấy ngày nữa anh trở về, em liền đi cùng anh luôn?”
“Em còn một số việc chưa hoàn thành, em cần thêm hai, ba tháng nữa.

Chắc khoảng đầu tháng hai là em sẽ qua chỗ anh.


Lần này anh về là đưa Trọng Hải đi có phải không?”
Em trai cô – Tần Trọng Hải mấy tháng trước đã trải qua kỳ thi mỗi năm một lần do tổng bộ SLC bên Mỹ tổ chức, cũng là công ty mà Trịnh Ân đang làm việc và cậu nhóc may mắn đạt được quán quân, ngoài khen thưởng còn được tổng bộ đặc cách cho qua Mỹ đào tạo chuyên sâu.
Nếu tính đến thời điểm hiện tại hình như có chút không khớp so với kiếp trước.
Hiện tại đã là tháng mười một, lý ra thì đầu tháng chín là đã phải đi rồi mới đúng chứ?
Cô cứ mãi lo việc kiện tụng của mình mà không quan tâm gì đến đứa em trai này, bây giờ mới nhớ ra thì hình như có chút thất trách.
Thằng nhóc đó sẽ không vì chuyện của cô mà từ bỏ cơ hội này đấy chứ?
Trịnh Ân liếc mắt nhìn vợ chồng cậu mợ mình rồi mới trả lời: “Trọng Hải đã từ bỏ cơ hội đi đào tạo rồi.”
Tần Nhã Linh nghe anh ta nói vậy thì chợt sững người khi điều cô nghĩ chính là sự thật.

Dẫu biết tính tình Tần Trọng Hải nóng nảy lại bốc đồng, không ngờ nó lại tự mình quyết định một việc hệ trọng liên quan đến cả tương lai mà không hề nói cho cô biết nửa lời.
Cha mẹ, anh trai, bây giờ lại đến cả em trai cũng vì cô mà chịu hệ lụy, cô thật sự không thể tha thứ cho chính mình, cô không xứng làm chị của nó!
Nhìn biểu cảm tự trách của cô, Trịnh Ân lặng lẽ thở dài, sau đó nhẹ giọng an ủi: “Cơ hội tuy không nhiều nhưng vẫn còn cơ hội mà.

Nếu như lần tới Trọng Hải tiếp tục phát huy bản lĩnh của mình, anh tin nó sẽ lại được trao cho cơ hội lần nữa.

Công ty bọn anh rất xem trọng nhân tài, anh chắc chắn Trọng Hải sẽ khiến em nở mặt nở mày.”
Nghe Trịnh Ân nói vậy, Tần Nhã Linh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Tối nay đợi thằng nhóc đó trở về, cô nhất định phải giáo huấn một phen mới được..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.