Bạn đang đọc Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi FULL – Chương 5: Hồng Môn Yến
Từ ngày xảy ra chuyện kia cho đến nay, Tần Nhã Linh chưa từng đến CMC một lần dù đã có ý định nghỉ việc rồi.
Hôm nay cô quyết định đến đó một chuyến để làm thủ tục thôi việc.
Những tưởng sẽ bị bên phía nhân sự làm khó, thế nhưng từ đầu đến cuối lại suôn sẻ ngoài ý muốn, lương thưởng vẫn được thanh toán đầy đủ không thiếu một đồng.
Cô cười tự giễu, đây cũng được xem là bồi thường của bọn họ sao?
Ban đầu cô không thèm đếm xỉa tới nhưng nghĩ lại thì đó chính là mồ hôi công sức và chất xám của mình bỏ ra, nếu không lấy thì quá có lỗi với bản thân.
Hơn nữa hiện tại cô cũng cần tiền để thực hiện mục đích của mình, cho nên trước cứ nằm yên trong tài khoản đi, sau này sẽ có lúc cần dùng đến.
Đứng trước cửa toà nhà CMC nhìn lại một lần cuối, Tần Nhã Linh thu hết quang cảnh tráng lệ vào trong mắt, âm thầm nói: “Sẽ có một ngày tôi khiến cho toà nhà này biến mất, các người cứ đợi đấy!”
Quay lưng bước đi về phía trước, rời khỏi nơi khiến cô chán ghét, một chiếc xe sang trọng dừng lại trước mặt chắn đường đi của cô.
Cánh cửa ghế lái mở ra, một người đàn ông mặc vest đen lịch thiệp bước xuống đi đến đứng cạnh cô, bày ra dáng vẻ vô cùng trịnh trọng, sau đó mặt không biểu cảm lên tiếng: “Tần tiểu thư, phu nhân muốn gặp, phiền cô đi theo tôi một chuyến.”
Mi tâm Tần Nhã Linh nhíu chặt, sau đó lại nhếch miệng cười mỉa mai bởi vì cô biết, hai chữ “phu nhân” trong lời gã tài xế kia là ám chỉ người nào.
Cô mới vừa xuất hiện tại đây, thế mà đã có người thông báo, lại còn cử người đến tận nơi này mời đi? Nếu cô không ngoan ngoãn nghe lời, e rằng đối phương sẽ dùng biện pháp cưỡng chế cũng không chừng.
Tần Nhã Linh nhìn gã đàn ông, bày ra biểu cảm nửa hời hợt, nửa ra lệnh: “Mở cửa.”
Gã tài xế chợt nhướn mày, sau đó cũng không nói gì thêm, lập tức cúi người mở cửa xe phía sau.
Cô bước lên xe, chễm trệ ngồi thẳng lưng hệt như bản thân chính là chủ của anh ta, hiển nhiên không có ý định tự mình đóng cửa xe.
Gã tài xế thở dài thườn thượt, làm thuê cho người khác đúng là không dễ dàng.
Hắn cũng chỉ là làm theo phận sự, có đụng chạm gì đến cô đâu mà lại bị cô ghét bỏ như thế chứ? Muốn tỏ sắc mặt thì cũng nên tìm đúng người mà trút giận có được hay không?
Đóng cửa xe rồi ngồi vào ghế lái, gã liếc kính chiếu hậu nhìn người ngồi phía sau một chút, sau đó cũng cho xe rời đi.
Xe chạy tầm mười phút thì dừng lại trước một quán cafe tương đối sang trọng.
Gã tài xế phải tiếp tục làm nhiệm vụ “tiễn phật tiễn tới Tây Thiên”, mở cửa xe cho Tần Nhã Linh, lại tiếp tục làm hộ hoa sứ giả dẫn đường đưa cô đến tận nơi bà chủ của gã đang đợi.
Tầng lầu không một bóng người, hiển nhiên đã được bao trọn.
Này đối với cô cũng là có chút thụ sủng nhược kinh rồi, lại giống như lọt vào hồng môn yến.
Nhìn quý phu nhân danh giá đang ngồi một mình tại chiếc bàn gần cửa sổ, bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, nhàn nhã thưởng trà mới chói mắt làm sao?
Nhớ ngày đầu tiên Trần Trung Đức đưa cô về nhà ra mắt mẹ hắn – Lưu Tuệ Hinh, chính là quý bà đang ngồi đây, bà ta tỏ ra không hài lòng với cô chút nào.
Chỉ là khi đó cô đối với hắn tình cảm mặn nồng nên khi đối mặt với bà ta cũng luôn thận trọng và khách sáo, bởi vì bà ta chính là mẹ chồng tương lai của cô.
Nhưng hiện tại tình cảnh đã khác, cô chẳng cần phải nể nang hay khách sáo làm gì.
Nếu như có thể, cô còn muốn tiến lên tát cho bà ta một cái, không thì đổ cafe lên đầu bà ta cũng được, bù đắp cho những tháng ngày cô phải chịu đựng sự miệt thị, hơn cả là lấy lại công đạo cho chính mình vì bị con trai bà ta khinh nhục, còn bà ta thì dùng tiền tài địa vị chèn ép gia đình cô.
Cuối cùng thì nghĩ cũng chỉ là nghĩ, cô vẫn không có can đảm làm điều đó.
Chậm rãi đi đến trước mặt Lưu Tuệ Hinh, Tần Nhã Linh không lên tiếng mà chỉ nhìn bà ta bằng nửa con mắt, giống như sợ ở quá gần bà ta sẽ bị nhiễm bức xạ vậy.
Thấy cô không có ý định ngồi xuống, bà ta lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô, cất giọng lạnh nhạt: “Ngồi đi.”
Tần Nhã Linh mặt không biểu cảm nói: “Không cần, bà đưa tôi đến nơi này không phải chỉ để uống trà tâm sự đâu nhỉ? Tôi rất bận, không có thời gian cùng bà dây dưa.
Có chuyện gì thì nói nhanh, không chuyện thì xin kiếu.”
Lưu Tuệ Hinh tỏ ra bất mãn: “Dù gì tôi cũng từng là mẹ chồng tương lai của cô, so với cô cũng là trưởng bối, vậy mà cô lại ăn nói như vậy à? Đúng là không có gia giáo.”
Tần Nhã Linh tức giận quát lên: “Bà câm miệng! Tôi không có gia giáo nhưng ít nhất cũng biết cách làm người.
Bà ở đây mắng tôi thì không bằng về nhà dạy lại thằng con trai quý tử của bà đi!”
Giống như bị nói trúng tử huyệt, Lưu Tuệ Hinh có muốn phản bác cũng không tìm được lời nào có lý, chỉ có thể âm thầm mắng trong lòng, ánh mắt sắc bén nhìn cô không có lấy nửa điểm hài lòng.
Nắm tay bà ta khẽ siết chặt, cố gắng kiềm chế để bản thân không tức giận mà thất thố, làm hỏng mất hình tượng quý phu nhân danh giá của chính mình.
“Trước cô ngồi xuống đi, chúng ta từ từ nói chuyện.”
“Không cần, có chuyện gì mời nói thẳng.”
Lưu Tuệ Hinh lấy trong ví một tờ chi phiếu đưa đến trước mặt cô, từ tốn nói: “Đây xem như bồi thường cho cô, so với giá trị bồi thường mà toà án đưa ra đã gấp ba lần.
Điều kiện là cô an phận một chút, không tiếp tục lật lại án kiện nữa.”
Tần Nhã Linh khoé miệng khẽ nhếch lên nở nụ cười trào phúng.
Cô đã không muốn kiện nữa rồi vậy mà đám người này lại tự mình tìm đến dây dưa.
Ha, nếu như đã muốn dâng tiền đến trước mặt, vậy tôi đây liền giúp bà thành toàn.
Cô cầm lấy chi phiếu, ấy vậy mà lại là chi phiếu có mộc của CMC mà không phải chi phiếu cá nhân.
Cô tự hỏi không biết Trần Minh Vĩ có biết vợ mình sử dụng chi phiếu của công ty vào mục đích cá nhân không nhỉ? Sự tình càng ngày càng thú vị rồi đây.
Phẩy phẩy tấm chi phiếu trong tay, Tần Nhã Linh cười như không cười: “Hai nghìn vạn?”
Lưu Tuệ Hinh nở nụ cười giương giương tự đắc: “Chỉ cần cô ký vào văn kiện này, không tiếp tục kiện con trai tôi nữa, số tiền này sẽ là của cô.”
Vừa nói bà ta vừa đem tập văn kiện đặt trên bàn.
Cô cũng vô cùng tự nhiên nhận lấy, mở ra vài trang xem xét.
Có lẽ cảm thấy quá nhàm chán, cô buông tập tài liệu xuống, nhìn bà ta bằng ánh mắt khinh miệt không hề che giấu.
“Trần phu nhân, con trai bà cũng chỉ đáng giá hai nghìn vạn thôi sao? Bà có biết để lật lại án kiện, gia đình tôi đã tiêu tốn hết bao nhiêu không?”
Lưu Tuệ Hinh cũng không chịu thua kém, bày ra dáng vẻ lắm tiền nhiều của: “Đó là do các người ngoan cố muốn lật án kiện, bây giờ lại đổ trách nhiệm cho tôi?”
Tần Nhã Linh hai tay nắm chặt thành quyền, tức giận hét lên: “Tôi không kiện chẳng lẽ cam chịu để cho con trai bà lăng nhục?”
“Vậy cô muốn bao nhiêu? Nói ra con số đi!”
“Mười nghìn vạn.” Cô kiên định nói.
Lưu Tuệ Hinh nghiến răng ken két: “Cô cũng nên một vừa hai phải thôi, nếu không đừng trách tôi sử dụng thủ đoạn, khiến công ty anh trai cô phá sản.”
Tần Nhã Linh cười lớn: “Ha…!Bà có thể thử, dù sao chúng tôi cũng chẳng còn gì, sẽ cùng các người sống mái một phen.
Bà đừng quên vì án kiện này mà công ty các người tổn thất không ít, so với con số tôi đưa ra chẳng đáng là gì.
Nếu bà muốn ngày mai CMC lại lên trang nhất, tôi sẽ theo hầu bà đến cùng.”
Dường như nghe đến vấn đề này, Lưu Tuệ Hinh liền bất an.
Bà ta suốt ngày chỉ biết chưng diện cho bản thân, cùng các phu nhân danh giá khác cả ngày mua sắm rồi trà chiều, nào có biết tình hình kinh tế biến động ra sao?
Cô cũng vì biết được điều đó nên mới cùng bà ta đánh cược một phen, để xem bà ta có chịu nhả ra không.
Quả nhiên cô đã thắng, Lưu Tuệ Hinh xuống nước thoả hiệp: “Được, mười nghìn thì mười nghìn.
Ngày mai tôi sẽ chuyển chi phiếu cho cô.”
Tần Nhã Linh lắc đầu: “Không cần, chuyển khoản trực tiếp là được.
Ngay lập tức, sau đó tôi sẽ ký tập văn kiện này.”
Bà ta nhìn cô bằng ánh mắt rét lạnh chưa từng có, sau đó lấy điện thoại gọi cho người nào đó phân phó.
Chừng hai phút sau, âm báo tin nhắn điện thoại Tần Nhã Linh vang lên.
Cô mở ra xem, tài khoản ngân hàng của cô đã có thêm mười nghìn vạn.
Hài lòng vì mục đích đã đạt được, cô liền cầm lấy bút ký tên vào văn kiện và không cần xem lại một chữ.
“Nếu không còn việc gì thì tôi đi được rồi chứ?”
“Cô đi đi.”
Bà ta hạ lệnh đuổi khách.
Nếu cô còn ở đây thêm nữa, biết đâu có người nào đó phải vào nằm viện cũng không chừng..