Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 9: Giày Vò


Đọc truyện Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ – Chương 9: Giày Vò


“Ừm, mong là như vậy.” Hứa Tiểu Tình gật đầu đáp, sau đó cô cũng không tiếp tục nói về chủ đề này nữa.


Sau khi Hứa Hiểu Tinh và Lý Vũ Hân ăn xong cơm chiều thì cũng đi khỏi, hôm sau cả hai cô đều phải đi làm nên cũng chẳng có hứng để mà đi chơi tiếp.

Diệp Lăng Thiên lên xe với Lý Vũ Hân, ngay khi anh đang định khởi động xe thì Lý Vũ Hân đột nhiên lên tiếng: “Diệp Lăng Thiên này, anh thấy như vầy có được không, đối diện khu dân cư chúng ta ở có một tòa chung cư, tôi sắp xếp cho anh một căn phòng tốt ở đó, đảm bảo từ phòng của anh có thể thấy rõ chỗ tôi ở, vậy thì nếu như tôi lỡ có gặp chuyện gì thật thì anh cũng có thể phát hiện ra ngay lập tức, anh thấy ý này thế nào?”
Diệp Lăng Thiên nghe xong đề nghị của Lý Vũ Hân, mặt anh vẫn lạnh tanh như tiền, tay vẫn tiếp tục khởi động xe hơi rồi lái đi.


Đợi một lúc lâu mà vẫn không nghe thấy Diệp Lăng Thiên ừ hử gì, Lý Vũ Hân cảm thấy hơi bực mình, cô hỏi: “Vậy rốt cuộc có được hay không thì anh cũng phải nói một lời chứ.”
“Cô Lý, những câu hỏi tương tự như vầy tôi cũng đã trả lời cô vài lần rồi, tôi xin nhắc lại, người thuê tôi tới để bảo vệ cô là ba của cô, việc tôi nên làm gì thì cũng là do ba cô sắp xếp, quan hệ giữa tôi và ba cô là chủ thuê và người được thuê, những việc cần làm cũng chẳng phải do tôi quyết định đâu, cho nên dù cô có hỏi một trăm lần đi nữa thì cũng là công cốc thôi.” Diệp Lăng Thiên điềm nhiên trả lời.

“Diệp Lăng Thiên, chuyện lần trước trong thang máy tôi thật sự rất cảm ơn anh, cho dù chuyện đó rốt cuộc là như thế nào thì anh cũng đã giúp tôi rồi, Lý Vũ Hân tôi đây đâu phải kiểu người vắt chanh bỏ vỏ đâu.

Nhưng mà chuyện gì ra chuyện nấy, chúng ta bàn kĩ lại xem, anh cảm thấy tôi có cần người bảo vệ không chứ? Anh có cảm thấy tôi có cần anh bảo vệ không?”
“Tôi năm nay cũng hai mươi bảy tuổi rồi, trong suốt hai mươi bảy năm qua tôi đâu cần ai theo kè kè bên mình mọi lúc mọi nơi để bảo vệ đâu, tôi vẫn cứ sống đến giờ đấy thôi, vả lại tôi cũng đâu còn là một đứa con nít nữa.

Tôi là một con người bình thường mà, tôi cũng cần được tự do, cần có không gian riêng của mình chứ, dù anh nói anh có thể không nghe không thấy gì hết nhưng dẫu sao thì anh vẫn là một con người chứ có phải tảng đá đâu, anh cứ đi theo tôi suốt ngày vậy anh không phiền nhưng tôi thì có đấy.

Nguyên cả ngày cứ bị theo dõi như vậy bộ anh thấy tôi còn có thể sống vui sống khỏe được sao?”
“Mà thôi, mấy chuyện đó tôi không nói nữa, dù sao thì đó cũng là do ba tôi sắp xếp, ông ấy cũng chỉ là vì quan tâm tôi thôi, tôi có thể chịu đựng những việc đó.

Nhưng mà anh nói thử coi tôi làm sao có thể chấp nhận ở chung phòng với một người đàn ông xa lạ được chứ?”
“Không phải là tôi không tin anh… Biết nói sao đây, mà thôi để thật lòng thì tôi cũng không tin tưởng anh lắm, tôi với anh mới biết nhau một ngày, còn chưa tới sáu tiếng đồng hồ, nói chuyện với nhau còn chưa quá hai mươi câu, hơn nữa, thứ cho tôi nói thẳng nha, ấn tượng của tôi với anh cũng không được tốt lắm, anh kêu tôi cho anh vào ở trong nhà mình thì thật có đánh chết tôi cũng không đồng ý được, mà không phải chỉ mình tôi đâu, tôi chắc chắn bất kì cô gái nào cũng sẽ như thế thôi.”
Cuối cùng thì Lý Vũ Hân cũng phát bực lên, chuyện này cô đã bàn bạc với Diệp Lăng Thiên không biết bao nhiêu lần, thậm chí trong lúc đó cô còn hạ giọng xin xỏ anh ta nữa, vậy mà đối với Diệp Lăng Thiên thì cứ như nước đổ lá môn vậy, việc đó khiến Lý Vũ Hân tức mình hết sức.


Diệp Lăng Thiên dường như chẳng thèm hay biết đến cơn phẫn nộ của Lý Vũ Hân, anh làm như không nghe thấy gì, vẫn cứ chăm chú nhìn đường, không quay đầu lại và biểu cảm khuôn mặt cũng chẳng mảy may thay đổi gì.


“Tôi biết anh sắp nói gì rồi, anh định nói mấy việc này chẳng liên quan gì tới anh, chỉ cần tôi thuyết phục được ba tôi thì anh cũng sẽ nghe theo đúng không? Nhưng mà tôi thật sự không muốn nói chuyện này với ba, ông ấy rất cứng nhắc, một khi đã quyết định chuyện gì thì chẳng ai có thể thay đổi được, tôi cũng không muốn cứ vì một chuyện nhỏ như này mà khiến ông phải khó chịu, vì trước kia có lần tôi muốn ra nước ngoài nhưng ông ấy lại không cho, cuối cùng thì tôi tự đi một mình luôn khiến ông ấy rất là đau lòng.

Sau này ông hay sắp xếp cho tôi đi xem mắt, lần nào tôi cũng chối đây đẩy, việc đó làm ông rất là tức giận, tôi biết là tôi đã quá buông thả mà không để ý đến cảm nhận của ông, cho nên tôi không muốn vì chuyện một chuyện nhỏ như vậy mà lại khiến ông phải buồn lòng, anh hiểu chứ?”
“Tôi cũng đâu yêu cầu anh làm gì nhiều đâu, chỉ là muốn anh buổi tối đừng ở lại nhà tôi thôi mà, thực tế thì tôi cũng đã nhượng bộ rất nhiều rồi đó chứ, tôi không đuổi anh đi cũng không cố ý gây sự hay cắt đuôi anh, tại sao anh không lui một bước đi chứ? Sao anh lại cứng đầu như thế chứ?”

“Cho dù buổi tối anh không ở lại thì ba tôi cũng chẳng biết đâu mà, cho dù có một ngày ba tôi biết chuyện thì anh cũng có thể nói thật cho ông ấy biết, tôi tin chắc rằng ba tôi sẽ không trách gì anh đâu.

Anh là một người đàn ông chẳng nhẽ anh lại không cảm thấy việc một cô gái phải ngủ cùng nhà với một người đàn ông hết sức xa lạ là một việc rất đáng sợ sao? Tôi nói thẳng với anh luôn, như vậy tôi chẳng thể nào mà ngủ được đâu.”
Diệp Lăng Thiên vẫn im lặng, phải qua một hồi lâu sau thì anh mới lên tiếng: “Tôi đồng ý, lát nữa đưa cô về nhà tôi sẽ không đi vào trong, cô có thể yên tâm ngủ ngon rồi.”
Câu nói nhẹ nhàng bâng quơ của Diệp Lăng Thiên khiến Lý Vũ Hân ngơ người, cô không ngờ một người cứng đầu cứng cổ như Diệp Lăng Thiên mà lại thay đổi ý định mà đồng ý với cô, cô thậm chí còn tưởng là bản thân đã nghe nhầm rồi, phải một lúc lâu sau mới đáp lại: “Cảm ơn anh, xin lỗi, lúc nãy tôi đã nói nhiều lời làm anh tổn thương, xin anh đừng để ý, tôi… tôi chỉ là vì tức quá nên mới nói như vậy thôi.”
“Không sao cả.” Diệp Lăng Thiên điềm nhiên nói, anh vẫn cứ tiếp tục lái xe, thậm chí từ nãy đến giờ anh còn chẳng quay đầu lại.


Xe chạy vào trong một khu chung cư cao cấp, bảo vệ trông thấy chiếc xe và biển số quen thuộc thì cũng chẳng hỏi thêm gì mà để cho xe đi thẳng vào trong.

Diệp Lăng Thiên dựa theo sự chỉ dẫn của Lý Vũ Hân thì cũng thuận lợi lái xe vào sân một căn biệt thự, sau khi Lý Vũ Hân xuống xe thì anh lại lái xe vào trong ga-ra.


“Tôi sẽ không đi vào, nhưng tôi muốn hỏi cô cái này, trong nhà cô còn có ai khác đang ở không? Ví dụ như người giúp việc chẳng hạn.” Sau khi Diệp Lăng Thiên xuống xe thì anh đưa chìa khóa cho Lý Vũ Hân rồi hỏi cô.

“Không có, trong nhà chỉ có một mình tôi thôi, tôi thích độc lập, không muốn để ai chăm sóc mình, thế nên trong nhà cũng không có người giúp việc.

Vừa nãy anh cũng thấy rồi đó, an ninh khu này rất đảm bảo, người ngoài vốn chẳng thể nào vào được, hơn nữa chỗ tôi ở còn có hàng rào, cổng sắt nữa, buổi tối tôi đóng cổng lại thì chẳng ai có thể đi vào được, anh cứ yên tâm đi.

Cảm ơn anh, Diệp Lăng Thiên, với lại tôi cũng mong anh đừng nói chuyện này với ba tôi, tôi không muốn ông ấy vì cho rằng tôi buông thả, không nghe lời mà đau lòng, cũng không muốn ông ấy phải lo lắng cho tôi nữa.”
“Được rồi, cô vào nhà đi, nhớ phải khóa kĩ cửa, đây là số điện thoại của tôi, nếu có chuyện gì thì cô cứ gọi cho tôi hoặc nhắn tin thôi cũng được.

Cổng sắt ngoài kia để tôi đóng cho, cô không cần bận tâm.

Sáng mai tôi sẽ đến đón cô đúng giờ.” Diệp Lăng Thiên gật đầu điềm nhiên nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.