Đọc truyện Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ – Chương 8: Vệ Sĩ
“Vệ sĩ đều là những người rất biết đánh nhau, có phải anh cũng luyện võ không? Luyện võ thuật hay đấm bốc?” Hứa Hiểu Tinh bắt đầu dồn sự chú ý vào Diệp Lăng Thiên, cố gắng hỏi anh, như muốn đào được tin tức gì đó có giá trị mà khiến cô thấy hứng thú.
“Vệ sĩ chỉ là một nghề nghiệp, tôi cũng chỉ là người bình thường.” Diệp Lăng Thiên ngược lại không cảm thấy Hứa Hiểu Tinh phiền, ngẩng đầu lên trả lời cô.
“Cậu nói như thế này khác gì không nói đâu.
Tôi nói này anh Diệp, anh có thể đừng lúc nào cũng lạnh lùng như vậy không? Dù sao thì đối diện anh cũng là hai người đẹp, anh không thể cười với chúng tôi một cái à?” Hứa Hiểu Tinh có chút bất mãn nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên sững người, cười sao? Từ “cười” này đối với anh mà nói thật sự rất lạ lẫm.
Anh quả thật rất ít cười, cũng gần như quên mất cách cười thế nào rồi.
“Con người tôi có chút khô khan, hai người tha thứ cho tôi nhé.” Diệp Lăng Thiên nhẹ nhàng đáp.
“Được rồi, con người anh thật chẳng có gì thú vị cả.
Người khác nhìn thấy gái xinh thì dù không có cơ hội cũng phải cố tạo ra cơ hội để làm quen.
Gái xinh đã chủ động tìm anh nói chuyện mà anh lại lạnh nhạt như vậy.
Anh làm tổn thương hoàn toàn sự tự tin của tôi rồi đấy.” Hứa Hiểu Tinh ảo não nói.
Phụ nữ trong thế giới của Diệp Lăng Thiên quả thực là một sinh vật xa lạ.
Đối với anh, hai người phụ nữ quen thuộc duy nhất chính là mẹ anh và cô em gái Diệp Sương.
Cả đời này của anh dường như chưa từng có mối quan hệ nào quá thân thiết với những cô gái khác.
Cho nên, đối với phụ nữ, anh thật sự không hiểu biết nhiều.
“Được rồi, Hiểu Tinh, cậu đừng trêu anh ấy nữa, anh ấy không phải giống mấy người ngày ngày khua môi múa mép bên cạnh cậu đâu.
Anh ấy chính là một khúc gỗ.” Lý Vũ Hân trừng mắt nhìn Hiểu Tinh nói.
Lúc này, phục vụ đem đồ ăn lên, ba người bắt đầu ăn.
“Hiểu Tinh, anh giáo sư mà gần đây theo đuổi cậu thế nào rồi?” Lỹ Vũ Hân vừa ăn vừa hỏi Hứa Hiểu Tinh.
“Còn có thể thế nào? Tớ không để ý đến anh ta.
Cũng không biết tự nhìn lại bản thân, chưa đến 40 tuổi đã hói, tóc trên đầu không còn mấy sợi.
Hơn nữa, dù cho tớ tìm người yêu cũng phải tìm người trẻ tuổi đẹp trai như anh Diệp đây, có đúng không.
Anh Diệp, anh có người yêu chưa? Nếu như chưa thì anh có thể cân nhắc tôi.” Sau khi tỏ vẻ khó chịu về vị giáo sư kia với Lý Vũ Hân thì Hứa Hiểu Tinh liền chuyển chủ đề đến chỗ Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên đơ người, sau đó lạnh nhạt đáp: “Tôi là quân nhân xuất ngũ, không có nghề nghiệp.
Tiền trong túi cộng lại còn không đến ba trăm.
Tôi thấy cô Hứa tốt nhất là đừng cân nhắc tôi.”
“Không có tiền cũng không sao, tôi có thể nuôi anh, thật đó.
Tuy rằng lương của tôi cũng không tính là rất cao, nhưng nuôi anh thì không thành vấn đề.” Hứa Hiểu Tinh nói có vẻ rất nghiêm túc.
Diệp Lăng Thiên cuối cùng không nhịn được mà bật cười, nhưng không nói gì mà tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Lý Vũ Hân luôn cảm thấy kỳ quái mà nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó hỏi: “Diệp Lăng Thiên, có phải anh thường xuyên ăn đồ Tây không?”
Diệp Lăng Thiên lại một lần nữa đơ người, sau đó nói: “Thi thoảng có ăn.”
“Không thể nào, tôi thấy trình độ dùng dao nĩa của anh so với người từng ở nước B mấy năm như tôi còn tốt hơn.
Anh bảo rằng chỉ thi thoảng ăn thì có đánh chết tôi cũng không tin.” Lý Vũ Hân cảm thấy vô cùng kỳ lạ hỏi.
“Thật sao? Có thể đây là thiên bẩm.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói, sau đó tiếp tục dùng bữa, một lát sau liền ăn xong, đứng dậy nói: “Hai người từ từ ăn nhé.” Sau đó thì rời đi.
“Tớ quan sát kĩ rồi, người này trời sinh phản ứng chậm, ngốc nghếch, hiếm khi nói vài câu, hơn nữa còn vô cùng cứng nhắc.” Lý Vũ Hân tức giận nhìn Diệp Lăng Thiên rời đi, nói với Hứa Hiểu Tinh.
“Cậu hiểu cái gì, đây gọi là trưởng
“Cậu hiểu cái gì, đây gọi là trưởng thành, là lạnh lùng.
Người ta không phải phản ứng chậm, mà là không muốn nói mấy chuyện xàm xí với một đứa ngây thơ, trẻ con như cậu hiểu chưa.” Hứa Hiểu Tinh nhìn về phía Diệp Lăng Thiên ở nơi xa nói với Lý Vũ Hân.
“Tớ phát hiện hôm nay cậu có gì đó không đúng.
Trong mắt cứ tràn ngập hình bóng của anh chàng họ Diệp, đừng nói với tớ là cậu thật sự nhìn trúng anh ấy rồi đấy?” Lý Vũ Hân nghiêm túc nhìn Hứa Hiểu Tinh, kinh ngạc hỏi.
“Bổn cô nương năm nay đã 27 rồi, vài năm nữa là 30 rồi, sắp đến đuổi rục rịch kết hôn rồi.
Tớ nhìn trúng đàn ông không đến mức khiến cậu kinh ngạc như vậy chứ?” Hứa Hiểu Tinh không vui nói.
“Cái này tớ biết, điều làm cho tớ cảm thấy kỳ quái là, người theo đuổi cậu nhiều như vậy, bên trên thì có con cháu nhà giàu, dưới lại có học sinh của cậu.
Người có quyền có thế, có sắc đẹp, có tiền nhiều như vậy mà cậu cũng không thích ai.
Tại sao lại nhìn trúng một người làm ở công ty vệ sỹ? Mắt cậu có vấn đề rồi à?” Lý Vũ Hân tiếp tục hỏi.
“Cậu mới có vấn đề ấy, làm ở công ty vệ sỹ thì sao? Đừng nói là làm vệ sĩ, dù cho có làm bảo vệ thì chỉ cần tớ thích, tớ cũng sẽ không chê.
Cái Hứa Hiểu Tinh tớ tìm là tình yêu chứ không phải tiền bạc.
Hơn nữa, tớ có tay có chân, tiền tớ kiếm đủ sức nuôi được bản thân.
Cho nên, người tớ tìm dù có tiền hay không thì đối với tớ đâu có gì khác biệt? Tớ cũng chẳng muốn anh ấy nuôi tớ.”
“Mấy tên nhà giàu kia mới là những kẻ đáng ghét nhất.
lấy tiền của ba mẹ mà còn tưởng rằng bản thân giỏi giang.
Nói thật, dù cho tớ nhìn trúng một bảo vệ vẫn hơn là nhìn trúng một cậu ấm kém cỏi.
Một người bảo vệ một tháng kiếm được ba triệu thì cũng là số tiền người ta tự kiếm được.”
Hứa Hiểu Tinh nói một bài luận dài, thấy ánh mắt kỳ quái của Lý Vũ Hân lại nói: “Đương nhiên, tớ chỉ có hứng thú với người vệ sĩ kia, cậu không cảm thấy sao? Trên người anh ấy rất có sức hút.
Chính là sự quyến rũ của người đàn ông trưởng thành.
Tớ dám cam đoan, anh ấy là người đàn ông có nhiều tâm sự.”
“Sức hút? Sao tớ không nhìn ra nhỉ? Có điều, tớ thừa nhận, ngoại hình anh ấy quả thực ổn.” Lý Vũ Hân nhìn về Diệp Lăng Thiên ở phía xa đầy nghi ngờ, sau đó nói.
“Hứ, ánh nhìn cậu khác ánh nhìn của tớ? Trong mắt cậu chỉ có Tuấn Tuấn của cậu thôi, làm gì có chỗ cho người khác.
Nhắc mới nhớ, không phải cậu bảo Tuấn Tuấn nhà cậu ở bên đó làm 1, 2 năm rồi sẽ về nước à? Bây giờ cậu đã về nước 3 năm rồi, sao anh ta vẫn chưa về? Không phải anh ta lừa cậu chứ?” Hứa Hiểu Tinh vừa ăn vừa hỏi Lý Vũ Hân.
“Sẽ không đâu, anh ấy sẽ không lừa tớ, về điểm này thì tớ tuyệt đối tin anh ấy.
Anh ấy nói là phải hoàn thành hạng mục đầu tư mới có thể trở về, có thể là cuối năm nay sẽ về.” Lý Vũ Hân kiên định nói.