Bạn đang đọc Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh – Chương 64: Cuộc Đời Thật Là Thú Vị
Nhậm Xuyên là tiên là phật, đi đâu cũng phải được hầu hạ, Giang Hoàn tìm cho anh quần áo cùng đồ lót mới để thay, giục anh đi tắm: “Đều sạch sẽ, quần áo mặc tạm của anh.”
Không biết Nhậm Xuyên lấy đâu ra tự tin: “Tôi mặc quần lót của anh sẽ không nhỏ đi đúng không?”
“Không!” – Giang Hoàn thẹn quá hóa giận, “Cậu nghĩ cậu lớn lắm à!”
“Hì hì.” – Nhậm Xuyên cười cười, “Ít nhất lớn hơn anh, của anh còn héo bớt ba phân!”
Nhắc tới chuyện này, Giang Hoàn giễu cợt anh: “Vậy cũng không sánh được với cậu, lên năm phút đã muốn nghỉ rồi!”
Hai người nhìn nhau chằm chằm như gà chọi, quay phắt đầu đi, hừ một tiếng.
Nhậm Xuyên đi tắm trước.
Hứng bụi cả đêm, mùi trên người ngửi thấy có chút ngạt thở, anh đứng dưới vòi nước nóng, thả lỏng toàn thân, lúc cầm sữa tắm lên thì hơi sửng sốt, không nghĩ tới Giang Hoàn vậy mà dùng sữa tắm hương đào.
Anh nhìn kỹ hơn, là mua ở cửa hàng Watsons.
Tắm xong, anh mặc đồ ngủ của Giang Hoàn, vừa vặn, không lớn cũng không nhỏ, quần lót thì hơi tuột, nhưng đều là vấn đề nhỏ.
Giang Hoàn đợi ở phòng khách, lúc Nhậm Xuyên bước ra ngoài, trước tiên ngửi được hương đào thơm trên người anh, là mùi nơi hõm cổ Nhậm Xuyên mà hắn thường xuyên ngửi thấy.
“Ngủ đi.” – Giang Hoàn khép sách trong tay lại, đi vào phòng ngủ chính, “Muộn rồi.”
“Hả…” – Nhậm Xuyên lui về phía sau hai bước, “Tôi ngủ trong phòng cho khách là được.”
“Phòng cho khách vẫn chưa được dọn dẹp.” – Giang Hoàn dẫn anh xem phòng cho khách, chỉ có một tấm đệm trần, không có chăn ga gối đệm gì.
Nhậm Xuyên không muốn cùng Giang Hoàn chen chúc trên một cái giường: “Vậy tôi ngủ trên sô pha.”
Giang Hoàn cố ý làm đổ cốc nước trên bàn lên sô pha: “Á!”
Nhậm Xuyên: “…”
Hảo diễn xuất.
Giang Hoàn ẩn ý nhìn anh: “Cậu không muốn thử giường của anh sao?”
Hắn cố ý chớp mắt: “Kingsize.”
Nhậm Xuyên không cự cãi nữa, anh rất mệt, giờ chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, trước tiên anh cảnh cáo Giang Hoàn: “Tốt nhất anh đừng có mà làm bậy.”
Giang Hoàn cảm thấy oan ức, người đàn ông vạm vỡ xăm mình cao một mét tám sáu vào giờ phút này lại tỏ vẻ đáng yêu: “Cậu không bao giờ tìm được con cún nào ngoan hơn tôi đâu.”
Nhậm Xuyên đi vào phòng ngủ trước, vén chăn ra rồi nằm lên ngủ.
Giang Hoàn lục đục trong phòng tắm, nửa đêm còn xịt lên mình mùi nước hoa nồng nặc như bị ngâm thuốc.
Đánh răng, lại súc miệng bằng nước súc miệng, bảo đảm hơi thở thơm tho.
Ai có thể đảm bảo rằng sẽ không hôn đâu?
Ngẫm lại những gì Nhậm Xuyên đã nói ngày hôm nay: “Anh là 10086 của tôi.” ; “Gặp anh rồi, bệnh gì cũng khỏi.”
Này còn không phải là nỗi lòng thầm kín, thổn thức trong tim sao?!
Nói không chừng hôm nay Nhậm Xuyên còn cố ý làm mất chìa khóa.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Giang Hoàn bước vào phòng ngủ, chậm rãi cởi áo khoác thay đồ ngủ, cẩn thận từng li từng tí mở góc chăn ra rồi nằm vào, giường nệm nảy lên thực khiến lòng run rẩy.
Nhậm Xuyên đã ngủ rồi, quay lưng về phía Giang Hoàn, trong bóng tối chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng thân hình anh, chỉ là hô hấp có chút nặng nề, cũng không biết là có tâm sự gì khó nói không.
Giang Hoàn động đậy, mỗi một tấc nhích lại, giường nệm cọt kẹt một tiếng, hắn nhích từng chút một, cuối cùng kề sát lưng Nhậm Xuyên, chỉ để lại một khe hở chỗ bụng, ngay cả rung động hô hấp của nhau đều có thể cảm nhận được.
Giang Hoàn vươn tay ôm lấy eo Nhậm Xuyên, cơ thể của hai người càng gần nhau hơn, hắn như đi ăn trộm, tim đập thình thịch vào xương sườn.
Bị ôm, thấy hơi không thoải mái, Nhậm Xuyên cựa quậy một chút, bật ra một tiếng nói mớ: “Anh…”
Giang Hoàn hơi sững sờ, sát lại gần, cọ cọ tóc trên trán: “Cái gì?”
Không biết Nhậm Xuyên đang mơ thấy cái gì, lông mày nhíu lại, như thể phải chịu đựng một nỗi oan to bằng trời, liền kêu một tiếng: “Anh…”
“Cục cưng.” – Giang Hoàn siết tay ôm chặt lấy anh, bộ đồ ngủ trơn trượt, xuyên qua tơ lụa có thể cảm nhận được nhiệt độ động lòng người, Giang Hoàn ghé vào tai Nhậm Xuyên thì thầm, “Cục cưng của anh…”
Thân thể khăng khít lấy nhau, một chút ma sát cũng bị khuếch đại vô hạn.
Giang Hoàn ôm quá chặt, Nhậm Xuyên có chút thở không nổi, bắt đầu hơi giãy giụa, ngực áp vào lưng, cọ tới cọ lui cọ ra lửa nóng.
Giang Hoàn đột ngột kêu lên một tiếng, trở mình ngăn Nhậm Xuyên lại: “Đừng lộn xộn.”
Giọng trầm này giống như pháo nổ, Nhậm Xuyên lập tức tỉnh dậy.
Sau đó, anh cảm thấy một cái gì đó cứng và nóng sát trên người mình.
Nhậm Xuyên: “…”
Ba phút sau, Giang Hoàn cùng gối của hắn bị ném ra ngoài.
Giang Hoàn ôm gối oan cmn ức, có cứng cũng đâu phải lỗi của hắn: “Đừng có vậy mà!”
Nhậm Xuyên đóng cửa phòng ngủ, lạnh lùng nói: “Cút!”
Giang Hoàn tủi thân nói thêm: “Tốt xấu gì cũng cho anh cái chăn!”
Một lời này của hắn đánh thức hai con vẹt, Juliet ôm Romeo, nhìn hắn chế giễu và nói: “Ngươi không xứng.”
Giang Hoàn: “…”
Không ai làm phiền, Nhậm Xuyên chiếm toàn bộ giường, ngủ thoải mái.
Đêm qua có gió thổi mạnh, tờ mờ sáng mới ngừng, lá rơi phủ đầy mặt đất, một thảm vàng rực rỡ.
Nhậm Xuyên lạ giường, cảm giác không được chân thật lắm, mở mắt suy tư hai giây mới nhớ ra mình đang ở nhà Giang Hoàn.
Anh rời giường, thay quần áo rồi đi ra ngoài, định xem Giang Hoàn còn sống hay đã chết.
Nhìn tới nhìn lui trong phòng khách không thấy ai, nhưng trong phòng bếp lại có tiếng động, Nhậm Xuyên lần theo âm thanh, nhìn thấy Giang Hoàn đang đeo tạp dề đứng trước bếp nấu gì đó.
Mặt Nhậm Xuyên lập tức xanh mét: “…”
Mới sáng sớm đã muốn đầu độc rồi.
Giang Hoàn nghe thấy tiếng bước chân, đặt hai bát cháo để lên bàn, như một người vợ người mẹ tốt, mỉm cười nói: “Chờ chút, cơm nước xong rồi.”
Không để bụng chuyện đêm qua chút nào.
Nhậm Xuyên thầm nghĩ ăn hết bát cháo của anh, chắc gì tôi còn sống, liền cầm cặp táp lên, miệng lưỡi hơi vấp: “À ờ, sắp trễ rồi, tôi không ăn đâu…”
Giang Hoàn đã sớm chuẩn bị, lấy từ trong máy nướng bánh ra một cái bánh sandwich nóng hổi, cho vào túi giấy kraft rồi đưa cho Nhậm Xuyên: “Vậy thì cầm cái này ăn trên đường đi.”
Sợ Nhậm Xuyên không ăn, Giang Hoàn còn cố ý nói: “Anh dậy làm từ năm rưỡi sáng đấy.”
Rốt cuộc Nhậm Xuyên cũng không ném cái bánh sandwich này vào thùng rác.
Lúc chờ đèn đỏ, anh liếc nhìn chiếc bánh sandwich bị mình ném ở ghế phó lái, nghĩ thầm, làm một thứ đơn giản như sandwich sẽ không xảy ra sai sót gì đi.
Anh cầm chiếc bánh sandwich lên, run rẩy cắn một miếng.
Một miếng này khiến anh trực tiếp thăng thiên, thân thể co giật, đạp mạnh chân ga, suýt chút nữa va chạm với một chiếc xe đang đi qua, đe dọa tính mạng này.
Cảnh sát giao thông xử lý vụ tai nạn thắc mắc: “Anh không phải đang dừng lại sao? Tăng ga làm gì?”
Nhậm Xuyên nhìn cảnh sát giao thông với vẻ mặt thành khẩn: “Tôi nói cái này các anh có thể không tin, nhưng tôi thực sự-“
“…Bị một cái bánh sandwich làm hại.”
Bởi vì tai nạn giao thông, Nhậm tổng đi làm trễ một tiếng so với thường lệ, bằng lái xe còn bị trừ năm điểm.
Khó chịu, vô cùng cực kỳ khó chịu.
Ngồi xuống xử lý công việc, Nhậm Xuyên nhấp một ngụm cà phê, nhớ tới tài chính quý trước còn chưa duyệt qua, nhắn tin nội bộ: “Gọi giám đốc tài chính đến phòng làm việc của tôi.”
Hai phút sau, nhưng là Mạnh Xuân bước vào: “Sếp, giám đốc tài chính hôm nay không đến.”
“Không đến?” – Nhậm Xuyên hơi bực bội, “Tại sao?”
“Trước đó giám đốc tài chính đã xin nghỉ một tuần, đến giờ vẫn chưa giải thích với bên nhân sự.” – Mạnh Xuân cho anh xem điểm danh nhân sự, “Hiện tại bên nhân sự không thể liên lạc với hắn.”
Nhậm Xuyên cau mày: “Không có ai đến nhà hắn xem thử sao?”
“Tới rồi.” – Mạnh Xuân lắc đầu, “Nhưng không có ai.”
Nhậm Xuyên lờ mờ cảm thấy không đúng: “Vậy gọi phó giám đốc tài chính qua, mang báo cáo tài chính quý trước đến.”
Mạnh Xuân ra ngoài dặn dò, mười phút sau phó giám đốc tài chính vội vàng chạy tới, rõ ràng là cuối thu nhưng mồ hôi đầm đìa.
Nhậm Xuyên thấy hai tay hắn trống trơn, nhíu mày: “Báo cáo tài chính đâu?”
Phó giám đốc tài chính ấp úng nói: “Dạ…!chưa có làm…”
“Chưa làm?” – Nhậm Xuyên đột nhiên tức giận, đập mạnh tập văn kiện xuống bàn, “Đã mấy tháng rồi, cậu nói với tôi báo cáo tài chính quý trước còn chưa làm xong? Toàn bộ mấy người các cậu làm ăn kiểu gì vậy?”
“Không phải chúng tôi không muốn…!Chỉ là…” – Phó giám đốc tài chính thú nhận, “Không có cách nào làm được.”
Nhậm Xuyên yêu cầu toàn bộ phòng tài chính cầm máy tính đến gặp anh, hạch toán tài khoản ngay tại chỗ, mỗi một bút toán đều phải tính cho rõ ràng.
Cả phòng cùng nhau lâm trận, máy vi tính, máy tính, bàn tính tay, không ăn không uống, mãi đến sáu giờ chiều thì bút toán cuối cùng cũng làm xong.
Tài khoản của công ty bốc hơi 60 triệu tệ.
(~210 tỷ đồng)
Thậm chí còn có sáu khoản vay có bảo đảm, sáu công ty kia Nhậm Xuyên chưa bao giờ nghe tới, tìm hiểu kĩ một chút, mẹ nó toàn là công ty ma.
Cộng lại vượt quá 30 triệu đô la Mỹ.
(~690 tỷ đồng)
Phó giám đốc tài chính chỉ mới nhậm chức trong tháng này, vốn dĩ không biết gì về tình hình tài sản trước đó, thiếu chút nữa tự lấy dao mổ bụng trước mặt Nhậm Xuyên để chứng minh mình vô tội.
Hơn nữa, số lượng lớn biển thủ công quỹ xảy ra khi Nhậm Xuyên đang giả bệnh nằm viện, khi đó anh ký cái gì đều là tiện tay ký, như vậy chính Nhậm Xuyên cũng có trách nhiệm.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Nhậm Xuyên, nín thở, muốn biết phản ứng của ông chủ như thế nào.
Nhậm Xuyên đối với 30 triệu đô la Mỹ thâm hụt, choáng váng mười phút.
Các khoản vay từ các ngân hàng và quỹ lớn vẫn chưa được hoàn trả, vốn đang hy vọng năm nay có thể được niêm yết.
Ông trời chơi anh như vậy sao?
Nhậm Xuyên hít một hơi thật sâu, hỏi phó giám đốc tài chính: “Vốn lưu động của công ty là bao nhiêu?”
Phó giám đốc tài chính gõ máy tính một chốc rồi nói với anh: “Sáu trăm sáu mươi sáu nghìn sáu trăm sáu mươi sáu phẩy sáu mươi sáu.” (666666,66 tệ ~ 230 triệu đồng)
Nhậm Xuyên trợn mắt, ngã sấp xuống.
Mạnh Xuân nhanh chóng chạy tới đỡ anh lên, bóp nhân trung: “Mau! Gọi xe cấp cứu!”
Gọi xe cấp cứu tốn tiền, Nhậm Xuyên lập tức tỉnh dậy, thở hổn hển nói: “Dừng! Đừng gọi!”
Các nhân viên sợ hãi nhìn anh: “Tổng tài…”
“Ra ngoài hết đi.” – Nhậm Xuyên lúc này rất cần một chút không gian riêng, anh giả vờ bình tĩnh, “Đóng cửa lại cho tôi.”
Mạnh Xuân lo lắng cho anh nhất, lỡ nhảy lầu thì làm sao bây giờ, trước hết khóa cửa sổ lại, đảm bảo rằng trong phòng không có đồ vật nguy hiểm nào mới dẫn một nhóm nhân viên đóng cửa ra ngoài.
Nhậm Xuyên run rẩy châm một điếu thuốc, lẳng lặng nhìn nó cháy hết.
Hắc Thạch là do anh từ tay trắng xây dựng nên, bây giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn nó sụp đổ.
Cuộc đời, quả thực là thú vị..