Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh

Chương 63: Giang Tổng Lại Làm Bộ Làm Tịch!


Bạn đang đọc Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh – Chương 63: Giang Tổng Lại Làm Bộ Làm Tịch!


Nhậm Xuyên còn chưa kịp ăn sáng đã vội vã đến công ty, rảo bước vào văn phòng pháp lý.
Người phụ trách phòng pháp lý đã giải quyết xong việc này, nhưng tính chất nghiêm trọng và phạm vi ảnh hưởng rộng nên phải thông báo cho Nhậm Xuyên.
Nguồn gốc của vấn đề cũng rất đơn giản, bộ phận quảng cáo cho chạy quảng cáo mà không có kiểm tra kỹ, có một hình ảnh đã có bản quyền được đưa vào, lượng người xem lên đến hàng chục triệu.
Họa sĩ của bức tranh đó dưới cơn nóng giận đã đăng một bài dài trên Weibo phàn nàn về việc vi phạm bản quyền, còn tăng ca thêm giờ tìm ra hơn ba mươi nơi khác cũng vi phạm bản quyền, cho cư dân mạng xem thông báo đã khởi tố.
Trước đây không lâu, tình cờ có một họa sĩ bị kiện vì vi phạm bản quyền và đạo nhái, bài viết dài này có thể nói là đã làm bùng cháy toàn bộ mạng xã hội, một số người có sức ảnh hưởng lớn đã ra mặt chia sẻ lại bài viết và tán dương sự cứng rắn của họa sĩ.
Phòng pháp lý đau đầu: “Đây rõ ràng là một vụ kiện ác ý.

Họa sĩ kia nói rằng chúng ta vi phạm bản quyền, nhưng người kiện chúng ta ra tòa là công ty hình ảnh.

Bắt đầu từ tháng hai năm ngoái, công ty này đã nhắm vào các công ty lớn, tiến hành tố cáo hơn ba mươi đơn vị vi phạm bản quyền.”
“Một vụ kiện như này dễ xử lý, nhưng khó ở chỗ bài viết kia đã được chia sẻ hơn hai triệu lần, phạm vi ảnh hưởng quá rộng.

Các tác giả mà chúng ta mời hợp tác trên ứng dụng đã bắt đầu tẩy chay diện rộng, dồn dập hủy tài khoản, và một lượng lớn người hâm mộ cũng mất hút.”
Nhậm Xuyên lắng nghe hết toàn bộ vấn đề, thì cà phê đã nguội.
Nhậm Xuyên nhấp một ngụm cà phê nguội, nói: “Bộ phận vận hành lẫn bộ phận quảng cáo đều phải chịu trách nhiệm, nhưng bây giờ không phải là lúc để trách móc.

Trước tiên liên hệ với họa sĩ xem có thể giải quyết được không, xóa bài viết đi, giảm bớt ảnh hưởng.”
“Đè hot search xuống, phòng tài chính bật đèn xanh, gỡ bỏ tất cả các nội dung vi phạm bản quyền, phòng quảng cáo tự kiểm tra để đảm bảo rằng sẽ không phát sinh hiệu ứng dây chuyền.”
Nhậm Xuyên cho rằng mọi chuyện không đến nỗi quá tệ, anh nhìn người của phòng pháp lý: “Đối chiếu bằng chứng về việc kiện tụng ác ý của công ty hình ảnh đó.

Họ dám kiện thì cũng rõ rằng chúng ta biết sơ hở của việc này.

Vi phạm bản quyền là hành vi tồi tệ, nhưng trục lợi từ nó còn tồi tệ hơn.”
Anh vỗ tay để cho mọi người đi làm việc, cũng không quá trách cứ bộ phận quảng cáo: “Đi làm việc đi, bộ phận quảng cáo sau này nhớ chú ý tới, phải kiểm tra bản quyền của những hình ảnh và văn bản nhận được để đảm bảo tính nguyên bản.”

Thế nhưng Nhậm Xuyên tuyệt đối không ngờ rằng, họa vô đơn chí.
Năm 2020 Cục Quản lý Không gian mạng Nhà nước Trung Quốc đã thúc đẩy chiến dịch đặc biệt – “Trong sạch”, hợp tác với Bộ Giáo dục để thực hiện việc cải chính đặc biệt các nền tảng liên quan đến trẻ vị thành niên.
Nhậm Xuyên nghe phong thanh, còn chưa tìm hiểu đã bị giết mà trở tay không kịp.
Trong ứng dụng của Công nghệ Blackstone, có 3,2 triệu tài khoản bất hợp pháp và trái quy định đã bị khóa, một ứng dụng viết lách khác dành cho học sinh sinh viên bị phát hiện có chứa nội dung tiểu thuyết khiêu dâm thô tục, “theo đuổi thần tượng”, “game online”, “hút thuốc”, và “yêu sớm”.
Nhậm Xuyên được phỏng vấn với tư cách là đại diện pháp lý, tất cả các ứng dụng bất hợp pháp bị gỡ bỏ và được yêu cầu khắc phục trong kỳ hạn.
Kể từ khi bắt đầu gây dựng sự nghiệp tới nay, Nhậm Xuyên lần đầu tiên gặp phải đả kích lớn như thế này.
Cuộc họp hội đồng quản trị kéo dài đến nửa đêm, Nhậm Xuyên thậm chí còn quên ăn ba bữa, vốn trước đó anh bị bệnh dạ dày, vì đột ngột bỏ bữa nên lại tái phát.
Nhưng anh không có thời gian để chăm sóc bản thân.
Anh ngồi tại bàn làm việc, trên bàn là một đống kế hoạch chỉnh đốn, bụng anh quặn lên từng cơn, rõ ràng đã bật điều hòa đến mức tối đa nhưng mồ hôi vẫn không ngừng tuôn ra trên trán.
Mạnh Xuân gõ cửa, bước vào: “Sếp.”
“Cậu hết giờ làm rồi.” – Nhậm Xuyên không thể để Mạnh Xuân cùng mình như thế này, “Đi đi, về nhà đi.”
“Tôi đưa anh về.” – Mạnh Xuân lo lắng cho anh, “Lần này chúng ta nhất định có thể vượt qua.”
“Ừm, tôi không sao.” – Nhậm Xuyên còn đang cậy mạnh, “Cậu đi đi, không cần lo cho tôi đâu.”
Mạnh Xuân rời đi, những người thức khuya tăng ca cũng rời đi, toàn bộ công ty chỉ còn lại một mình Nhậm Xuyên.

Ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình máy tính phản chiếu vào khuôn mặt khiến anh đột ngột nhớ lại khi anh vừa mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp.
Khi đó, anh mới học năm hai đại học, cầm khoản đầu tư đầu tiên của bố mình, anh thành lập văn phòng Hắc Thạch cùng với Tống Kỳ Văn, phát triển ứng dụng trò chuyện, tập trung vào các video ngắn tự truyền thông (self-media).
Bởi vì đang ở đỉnh cao của thời đại, ứng dụng còn cố định người dùng mục tiêu ở độ tuổi từ mười lăm đến hai mươi lăm, trẻ trung và phong cách, đánh trúng tâm lý, hơn nữa thiết kế đơn giản, liền nhanh chóng thu hút một lượng lớn người dùng.
Thống kê cho thấy 40% người dùng dưới mười tám tuổi.

Lúc đó Nhậm Xuyên không để ý lắm, nhưng bây giờ điều này lại trở thành một vết thương trí mạng với anh.
Về sau phải thay đổi như thế nào? Hắc Thạch phải đi theo hướng nào đây?
Đối mặt với vực sâu như bóng đêm, Nhậm Xuyên hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, anh có một dự cảm rằng sự phát triển của công ty Hắc Thạch đã đến ngưỡng rồi, nhưng không ngờ nó lại nhanh và khốc liệt đến vậy.
Chuông điện thoại vang lên: “What a wonderful world? What a wonderful world!”
Nhậm Xuyên liếc qua xem tên người gọi, 10086.

Nửa đêm nửa hôm còn gọi điện đến hỏi xem có mua gói không, rất chuyên nghiệp.
Nhậm Xuyên cúp điện thoại, không đến hai giây sau, tiếng chuông lại vang lên, lại cúp máy, lại vang lên, rất kiên trì.
Nhậm Xuyên có chút tức giận, gắt gỏng hét lên trả lời điện thoại: “Đã bảo không dùng mà! Không dùng!”
Đầu dây bên kia vang lên giọng của Giang Hoàn: “Cậu đặt tên anh là cái gì vậy?”
Nhậm Xuyên cứng người trong giây lát.
Giang Hoàn tự nghĩ ra: “10086 hả?”
“Ờ thì…” – Nhậm Xuyên vội vàng kiếm cớ, “Đây là một loại biểu hiện của tình yêu, không phải có câu nói là nếu không ai nhắn tin cho bạn thì còn có 10086 ở bên bạn sao.”
Nhậm Xuyên vì để khỏi bị đánh thì cái gì cũng dám nói: “Anh chính là 10086 của tôi.”
Trong lòng Giang Hoàn lúc này tràn đầy mật ngọt, cả người rơi vào một loại cảm xúc mừng như điên.

Hắn kiềm chế dục vọng của mình lại, nhớ tới ý định thực hiện cuộc gọi này: “Juliet và Romeo đều đã ngủ rồi, khi nào cậu mới về nhà?”
Lời này giống như cuộc trò chuyện của một cặp vợ chồng mới cưới, Nhậm Xuyên liếc nhìn đồng hồ, đã hai giờ sáng.
“Tôi vẫn còn bận.” – Nhậm Xuyên muốn đứng dậy đi lấy một cốc nước nóng, vừa đứng lên thì bụng quặn một cái khiến anh đau đến kêu thành tiếng, “Á-“
Giang Hoàn lập tức hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” – Nhậm Xuyên chậm rãi thở ra, áp lòng bàn tay lên bụng chậm rãi xoa xoa, “Hơi đau bụng.”
“Cho anh địa chỉ.” – Giang Huyên không cho phép từ chối, “Anh đón cậu đến bệnh viện.”
Nhậm Xuyên không muốn làm phiền hắn: “Không cần, đây là bệnh cũ, tôi…”
Giang Hoàn ngắt lời anh: “Anh nói cho anh địa chỉ.”
“Tháp đôi, tôi đang ở tòa nhà phía tây.” – Nhậm Xuyên không còn cách nào khác, chỉ có thể nói cho hắn biết, “Nhưng có bảo vệ nên anh không lên được, tới lúc đó tôi xuống đón anh.”
Giang Hoàn ừ một tiếng: “Chờ anh.”
Cúp điện thoại, trong đêm dài bỗng nhiên có thêm cảm giác chờ đợi, Nhậm Xuyên không tập trung được, đọc kế hoạch một chút lại cầm điện thoại lên, trong lòng luôn nghĩ đến người đang tới kia.
Nửa giờ sau, bên ngoài phòng làm việc vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó cửa bị đẩy ra, Giang Hoàn phong trần mệt mỏi, trong tay mang theo một chiếc hộp giữ nhiệt cùng một túi thuốc dạ dày.
Nhậm Xuyên nhìn thấy hắn thì nhất thời kinh ngạc: “Sao anh lên được? Không phải tôi bảo anh gọi điện cho tôi rồi tôi xuống đón à? Hơn nửa đêm không có người, ai cho anh ra vào?”
Giang Hoàn cười cười, lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ vào cửa: “Anh đi từ tòa phía đông tới.”

Giữa tòa phía đông và tòa phía tây có một hành lang dài, quả nhiên có thể đi qua được, Nhậm Xuyên bỗng nhiên hơi nghẹt thở: “Sao anh lại có của tòa phía đông…”
Giang Hoàn ung dung nhìn anh: “Bởi vì công ty anh ở tòa đông.”
Nhậm Xuyên: “…”
Giang Hoàn đặt hộp giữ nhiệt trong tay lên trên bàn làm việc: “Sắp gọn tài liệu lại, tránh bị đổ lên.”
Nhậm Xuyên đưa tay thu gom lại đống văn kiện tán loạn trên bàn, vẫn còn hơi chưa thông cái sự thật này: “Hai chúng ta sống ở nhà đối diện, sao công ty cũng ở cạnh nhau vậy?
Giang Hoàn ám chỉ với Nhậm Xuyên: “Có lẽ đây là duyên phận.”
Hắn lấy cháo yến mạch táo tàu tốt cho dạ dày đã hầm nhừ từ trong hộp giữ nhiệt ra: “Anh đã ngâm gạo từ hồi trưa, vốn định giữ cậu lại ăn tối, ai ngờ muộn vậy rồi cậu vẫn chưa về, liền mang đến cho cậu.”
Nhậm Xuyên đói bụng cồn cào, đã một ngày không ăn uống gì, ngửi thấy mùi gạo thơm phức thì không nhịn được nữa.
Anh cầm thìa lên, vừa ăn một miếng, mặt liền tái xanh.
Vô cùng cực kỳ kinh khủng.
Giang Hoàn chờ mong nhìn anh: “Thế nào?”
Hơn nửa đêm, đến cũng đến rồi, Nhậm Xuyên miễn cưỡng tự an ủi mình, miễn cưỡng cười với Giang Hoàn: “Ngon.”
“Vậy cậu ăn thêm đi!” – Giang Hoàn nhiệt tình, “Ở nhà vẫn còn!”
Vậy thì không cần, giữ gìn thể diện cho Giang Hoàn không cần phải đánh đổi đến tính mạng, Nhậm Xuyên viện cớ: “Bệnh dạ dày của tôi khá đặc biệt, không thể ăn cháo.”
Giang Hoàn cầm cốc nước của Nhậm Xuyên lên: “Anh pha cho cậu một cốc thuốc dạ dày.”
Thuốc pha sẵn thì không thể làm sai được, Nhậm Xuyên nói cho hắn biết phòng uống nước ở đâu, an tầm ngồi yên tại chỗ.
Giang Hoàn bưng cốc nước trở lại, hiểu chuyện vô cùng: “Cậu tranh thủ uống lúc còn ấm, không nóng lắm đâu.”
Nhậm Xuyên mới vừa uống một ngụm liền phun ra ngoài: “Phụt-!”
Anh ngẩn người nhìn Giang Hoàn: “Sao lại ngọt như vậy!”
Giang Hoàn nói như chuyện đương nhiên: “Thuốc pha nước thường đắng, anh thấy trong tủ có mật ong thì bỏ thêm cho cậu một chút.”
Mùi tanh tưởi khó nuốt, Nhậm Xuyên do dự, không muốn bỏ mạng ngay bây giờ.
“Uống đi.” – Giang Hoàn hoàn toàn không nhận thức được khả năng độc được của mình, “Anh đã hỏi bạn anh làm bác sĩ ở Mỹ, thuốc này là hắn đề xuất, là thuốc nhập khẩu, nếu không vì đi mua thì anh đã tới sớm hơn.”
Từng chữ từng câu này đánh thẳng vào trái tim Nhậm Xuyên, hóa ra đằng sau một cốc thuốc dạ dày lại cất giữ tâm tư vô cùng quý giá như vậy.
Anh thấy chết không sờn nhìn cốc nước trong tay, ngửa đầu uống hết.
Giang Hoàn bị điệu bộ của anh làm cho hoảng sợ: “Cần…!nữa không?”
Không cần!
Nhậm Xuyên nắm lấy hắn: “Tôi nghĩ tôi không sao rồi!”
Giang Hoàn không tin: “Dược hiệu sao có thể nhanh như vậy?”
“Nhìn thấy anh, bệnh gì cũng khỏi.” – Nhậm Xuyên chân thành nhìn hắn, “Thật đấy.”

Nhất thời Giang Hoàn như mở cờ trong bụng, rõ ràng đã là cuối thu, nhưng hắn lại có cảm giác như gió xuân ấm áp, hận không thể đi ra ngoài chạy mười mấy hai mươi vòng.
Nhậm Xuyên lúc đầu tâm trạng không tốt, nhưng bị Giang Hoàn chen vào như thế cũng không mảy may khó chịu.

Anh tắt máy tính: “Thôi, về nhà đi.”
Giang Hoàn cam tâm tình nguyện làm tài xế: “Lên xe anh.”
Nhậm Xuyên vẫn còn đau bụng, cũng không có sức lái xe, liền ngồi ghế phó lái.

Giang Hoàn đắp cho anh một cái chăn mỏng: “Đắp đi, buổi tối hơi lạnh.”
Anh đã từng trải qua sự chăm sóc cẩn thận này.

Nhậm Xuyên nhìn Giang Hoàn nhiều hơn một cái, dưới ánh đèn đêm phức tạp huyền ảo của thành phố, anh thất thần nhìn nửa bên mặt của hắn, cảnh tượng trước đó trôi qua như mây.
Trái tim Nhậm Xuyên lỡ nửa nhịp.
Đến bãi đậu xe, hai người cùng nhau đi vào thang máy, rồi đến trước cửa nhà mỗi người.
Nhậm Xuyên không muốn cứ như vậy cách xa Giang Hoàn, lưu luyến chút dịu dàng kia, nhất là khi buồn bực, nó giống như muội than rơi trên tuyết, dễ dàng làm tan chảy anh.
Nhưng mà có muốn rời xa cũng không được, Nhậm Xuyên với tay lần mò tìm chìa khóa, lục tung lên nhưng không tìm thấy gì cả.
Nhậm Xuyên: “…”
Giang Hoàn muốn nhìn Nhậm Xuyên vào nhà, như vậy mới an tâm, nhưng Nhậm Xuyên vẫn đứng mò mẫm ở cửa, “Sao vậy?”
“Ừm…” – Nhậm Xuyên hơi ngượng ngùng thừa nhận, “Hình như tôi…!quên chìa khóa rồi.”
Anh quay đầu đi vào thang máy: “Tôi đi gặp quản gia lấy chìa khóa dự phòng.”
“Chờ đã.” – Giang Hoàn kéo anh lại, “Khuya rồi, không ổn lắm.”
Nhậm Xuyên ngượng ngùng xấu hổ, không dám nhìn Giang Hoàn: “Tôi…”
Kỳ thực trong lòng Giang Hoàn vui đến nở hoa, nhưng trên mặt lại cố ý bình tĩnh: “Sao cậu lại bất cẩn như vậy?”
Nhậm Xuyên không muốn nhờ vả Giang Hoàn: “Tôi đi khách sạn.”
“Chờ đã.” – Giang Hoàn vội vã ngăn cản anh, “Anh cho cậu ở ké?”
“Chỉ tối nay thôi.” – Hắn nói ra rồi, “Vào đi.”
Nhậm Xuyên không biết ai cho hắn lá gan này: “Hả?”
Giang Hoàn lúng túng một giây, rụt rè mở cửa, làm động tác mời Nhậm Xuyên vào: “Nhậm tổng, mời.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.