Đọc truyện Tổng Tài Máu Lạnh Và Cô Vợ Trên Danh Nghĩa – Chương 115: Ngoại Truyện Kim Chấn Huy Và Hồ Điệp 2
Hồ Điệp từ trên máy bay tư nhân của bang Phi Long bước xuống, cô đứng dưới ánh nắng mặt trời, gương mặt lạnh lùng nhìn thẳng vào phong cảnh quen thuộc trước mặt.
Đã một thời gian dài cô không quay lại Thành Phố S, Hồ Điệp nhắm mắt lại hít vào một hơi thật sâu, không khí của nơi này khiến cô nhớ lại những chuyện của trước đây.
Trong lúc Hồ Điệp còn đang hoài niệm những ký ức thời xa xôi, đột nhiên một chiếc xe Cadillac màu đen phanh gấp, dừng lại trước mặt cô.
“Kétttttttttttttttttttt.”
Tiếng phanh xe chói tai, khiến suy nghĩ của Hồ Điệp trở về hiện thực.
Một người đàn ông phong nhã từ trong chiếc xe cadillac màu đen bước xuống, trên người mặc quần jean áo sơ mi xanh, tay áo tùy tiện xăn đến khuỷa tay trông thật phong lưu.
Phong thái nhàn nhã bước từng bước đến trước mặt Hồ Điệp.
– Điệp Điệp, chào mừng em trở lại Thành Phố S.
Bạch Tử Long nhìn Hồ Điệp nở một nụ cười rạng rỡ nói, anh vươn tay ra trước mặt bắt lấy bàn tay lạnh lẽo của cô.
Ánh mắt sắc bén của Hồ Điệp chợt trở nên ôn hoà hơn, cô nhìn Bạch Tử Long.
– Sư huynh, đã lâu không gặp.
Sau khi hàn huyên đôi ba câu, đột nhiên Hồ Điệp nghiêm túc nói.
– Sư Huynh, em muốn đến gặp mặt chủ nhân ngay.
Từ lúc Hồ Điệp được Nam Liệt và Hàn Mạc cứu mạng, họ mang cô về Thành Phố S.
Hồ Điệp được đích thân Hàn Mạc huấn luyện và tin tưởng cho cô ở lại bên cạnh hai người.
Hồ Điệp không chỉ được Hàn Mạc
huấn luyện trở thành đệ nhất sát thủ, trách nhiệm Nam Liệt và Hàn Mạc giao cho cô, chính là cùng với Lưu Xuyên theo bên cạnh để bảo vệ sự an toàn của Nam Cường.
– Được, để anh đưa em về tổng bộ.
Bạch Tử Long nói xong, hai người ngồi vào trong chiếc xe Cadillac màu đen bên cạnh.
Chiếc xe do Bạch Tử Long tự lái, chạy ngang qua những con đường nhộn nhịp nhất của Thành Phố S, tiến vào phạm vi của bang Phi Long.
Xe vừa dừng lại trước tổng bộ của bang Phi Long, Bạch Tử Long và Hồ Điệp lập tức đi vào trong.
Gương mặt lạnh lùng của Hồ Điệp đột nhiên trở nên dịu dàng hơn, khi cô nhìn thấy người ngồi trên chiếc ghế đặt, ngay chính giữa đại sảnh rộng lớn chính là Nam Cường.
Hồ Điệp là một người với tính tình điềm tĩnh, chỉ khi ở trước mặt Nam Cường, Hồ Điệp mới buông xuống bộ mặt lạnh lùng của mình.
Hồ Điệp bước nhanh tới quỳ xuống trước mặt Nam Cường cung kính.
– Thiếu chủ.
Đối với Hồ Điệp, Nam Cường còn quan trọng hơn cả Nam Liệt và Hàn Mạc, vì cô biết đối với Nam Liệt và Hàn Mạc, Nam Cường là nhất.
– Chị Điệp.
Nam Cường vui mừng lên tiếng, cậu bé đứng bật dậy chạy tới bên cạnh của
Hồ Điệp.
Hồ Điệp vươn tay ôm Nam Cường vào lòng, cô đã rời khỏi Thành Phố S vài tháng nên rất nhớ đến thiếu chủ.
Trong lúc này từ ngoài cửa Hàn Mạc và Nam Liệt bước vào, Hàn Mạc vẫn như ngày nào gương mặt xinh đẹp tỏa ra sát khí đằng đằng, trên người cô là bộ âu phục nữ màu đen áo sơ mi trắng, mái tóc dài được cô búi lên cao càng tôn lên vẻ uy nghiêm của một thủ lĩnh.
Nam Liệt thì khác, vì đang bế Nam Hàn Băng nên gương mặt anh lúc này dịu dàng hơn bất kỳ lúc nào hết.
Qua bao năm tháng, thời gian không hề để lại dấu vết gì trên gương mặt cương nghị của Nam Liệt, ngược lại càng tăng thêm vẻ chững chạc trầm tĩnh trên người anh, khiến người đối diện cảm giác bất an vô cùng dù Nam Liệt không nói gì, chỉ đứng yên đó nhìn họ.
– A……hem……..
Hàn Mạc nhìn cảnh trước mặt hắng giọng không vui, Nam Cường là đứa con Hàn Mạc yêu thương nhất, cô đã đặt hết tâm huyết của mình lên người Nam Cường.
Hàn Mạc muốn huấn luyện Nam Cường trở thành một thủ lĩnh xuất sắc, sau này sẽ thay cô và Nam Liệt tiếp nhận cả bang Phi Long và Bang Con Rồng Vàng.
Nam Cường nhìn thấy ánh mắt không vui của Hàn Mạc, cậu bé liền buông Hồ Điệp ra quay trở về vị trí của mình.
Hàn Mạc từng nói với cậu bé rằng;
“Nam Cường, con là chủ nhân nên đối với bọn thuộc hạ con phải luôn giữ khoảng cách, lúc nào cũng nên tỏ ra nghiêm túc.
Chỉ có như vậy, con mới có thể khiến bọn thuộc hạ nể phục con.”
Mặc dù Nam Cường vừa mới lên 6 tuổi, nhưng đối với Nam Cường, Hàn Mạc luôn tỏ ra nghiêm khắc, vì cô nghĩ, “dạy con từ thuở còn thơ”.
Hồ Điệp lập tức cúi đầu nhìn Nam Liệt và Hàn Mạc cung kính nói.
– Chủ nhân.
Nam Liệt vẫy ta ra hiệu cho Hồ Điệp đứng lên, anh bế Nam Hàn Băng ngồi xuống ghế bên cạnh Hàn Mạc cất giọng trầm khàn.
– Hồ Điệp lần này ta gọi ngươi trở về Thành Phố S, là để giúp Lãnh Tuấn một tay.
Bốn năm trước Nam Liệt và Hàn Mạc đã đưa ra quyết định, để Lãnh Tuấn thay Nam Liệt tống lĩnh tổ chức Kim Long.
Hồ Điệp tuy là người của tổ chức Kim Long, nhưng cô chỉ nghe theo mệnh lệnh của Hàn Mạc và Nam Liệt.
– Chủ nhân, ngài muốn thuộc hạ làm gì?
Hồ Điệp cúi đầu thận trọng nói, lần này người lên tiếng không phải là Nam Liệt mà là Hàn Mạc.
– Trong một lần thi hành nhiệm vụ, Chiêu Dương đột nhiên mất tích.
Lãnh Tuấn đã cho người tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn chưa có tung tích gì.
Trong tổ chức Kim Long Hồ Điệp và Chiêu Dương là hai người bạn thân nhất, cô thật không ngờ lần này Nam Liệt triệu cô về Thành Phố S là vì chuyện của Chiêu Dương.
Nghe Hàn Mạc nói vậy trong lòng Hồ Điệp hiện lên nỗi lo âu, Chiêu Dương và cô là hai sát thủ đứng đầu tổ chức.
Từ trước đến giờ khi Chiêu Dương chấp hành nhiệm vụ, chưa một lần thất bại.
– Chủ nhân, vì sao Chiêu Dương lại mất tích?
Hồ Điệp nhìn Nam Liệt và Hàn Mạc cung kính nói.
Hàn Mạc hơi nhíu mày, gương mặt thanh tú chợt biến sắc, cất giọng lạnh lùng.
– Chiêu Dương đang chấp hành nhiệm vụ tại Pháp, truy sát một cảnh sát cấp cao ăn hối lộ và tiếp tay với băng đảng xã hội đen làm ra những chuyện thương tâm hại lý.
Nhưng thật không ngờ giữa chừng gặp sự cố, chiếc xe do Chiêu Dương lái đuổi theo tên cảnh sát, mất khống chế đâm thẳng xuống vực thẳm.
Hồ Điệp nghe Hàn Mạc nói vậy, liền sa sầm mặt.
Đâm thẳng xuống vực sâu!
– Chủ nhân, vậy người đâu?
Không tìm thấy người, cũng phải tìm thấy xác.
Hồ Điệp biết với năng lực của tổ chức Kim Long, thì họ nhất định phải tìm ra Chiêu Dương cho bằng được.
Lúc này Bạch Tử Long đang đứng yên bên cạnh từ nãy giờ, đột nhiên lên tiếng.
– Hồ Điệp, Lãnh Tuấn đã cho người tìm khắp nơi tại hiện trường.
Cái họ tìm thấy chỉ là những mảnh vụng của chiếc xe thể thao đắt tiền, còn về phần Chiêu Dương, cô ấy như không khí đột nhiên biến mất bặt vô âm tín.
Sắc mặt của Hồ Điệp càng lúc càng khó coi hơn, việc này là sao?
Theo quy luật của tổ chức Kim Long, dù nhiệm vụ có thất bại, nhưng chỉ cần còn lại chút ít hơi thở cuối cùng, cũng phải liên lạc về tổng bộ phục mệnh với thủ lĩnh.
– Chủ nhân yên tâm, thuộc hạ sẽ qua Pháp ngay, tìm cho bằng được tung tích của Chiêu Dương.
Hồ Điệp cung kính nói, dù Nam Liệt và Hàn Mạc không bảo cô đi tìm Chiêu Dương, nhưng với giao tình giữa hai người, dù biết đó là con đường chết Hồ Điệp cũng sẽ không khước từ.