Đọc truyện Tổng Tài Máu Lạnh Và Cô Vợ Trên Danh Nghĩa – Chương 114: Ngoại truyện Kim Chấn Huy và Hồ Điệp 1
Sau khi từ quán bar Night Angel trở về Kim Chấn Huy không nói gì, nhìn thấy Thần Phong và Chung Hân, Trần Siêu và Thiết Sang Sang hạnh phúc bên nhau, tuy ngoài miệng anh nói không quan tâm nhưng trên thực tế trong lòng anh khao khát có được gia đình riêng của mình.
Kim Chấn Huy luôn trấn an Hồ Điệp, luôn bảo rằng mình thích cuộc sống độc thân không có sự ràng buộc bởi hai từ hôn nhân, nhưng tận sâu trong đáy lòng của anh, lại hâm mộ bọn họ.
Anh cũng là đàn ông, cũng muốn có một người vợ dịu dàng yêu thương chồng, một đứa con trắng trẻo mập mạp dễ thương.
Đứng ngoài ban công, Kim Chấn Huy trên tay cầm ly rượu đỏ nhâm nhi một chút, ánh mắt thâm thuý nhìn ra ngoài trời xa xăm.
Lúc này ngoài trời tối đen như mực, chỉ còn lại ánh sáng từ những toà cao ốc và đèn đường tô điểm cho cảnh tượng đẹp đẽ trước mắt.
Hồ Điệp vừa mới tắm xong, trên người cô chỉ khoác cái áo choàng tắm satan mỏng manh.
Mái tóc dài còn ướt đẫm rũ xuống bờ vai nhỏ nhắn, từng giọt từng giọt nước trong suốt nhỏ xuống thấm ướt một phần áo ngủ trước ngực cô.
Hồ Điệp nhìn thấy Kim Chấn Huy đứng ngoài ban công, dáng người phong nhã tuy không mạnh mẽ vạm vỡ, với những cơ bắp rắn chắc như Thần Phong, Nam Liệt nhưng trên người anh lại toát ra sự chững chạc trầm tĩnh, khiến con tim sắt đá của Hồ Điệp vô thức vì anh mà tan chảy.
Không biết từ lúc nào Hồ Điệp đã bước ra ngoài ban công, đứng ngay bên cạnh Kim Chấn Huy.
Hai người đứng yên đó không nói gì, trong lòng mỗi người đều có tâm sự riêng.
Đột nhiên giọng nói lạnh lùng của Hồ Điệp vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh đã khiến hai người cảm giác ngạt thở.
– Chấn Huy, mai em có chuyện cần phải trở về Thành Phố S một chuyến.
Nói đến đây Hồ Điệp chợt dừng lại, ngẫm nghĩ một chút cô nói tiếp.
– Khi nào anh mới quay trở về Thành Phố S?
Khi hỏi Kim Chấn Huy điều này, trong lòng Hồ Điệp mong sao anh sẽ vì cô mà trở về Thành Phố S.
Kim Chấn Huy không biết trong lòng Hồ Điệp đang nghĩ gì, anh thật lòng đáp.
– Chuyện ở đây cũng đã kết thúc, tuần tới anh phải quay trở về New York.
Bên ngân hàng Mạnh Thị đã xảy ra vấn đề, cần đích thân anh giải quyết.
Hồ Điệp nghe Kim Chấn Huy nói vậy chút ít hy vọng trong lòng cũng tiêu tan, gương mặt lạnh lùng của Hồ Điệp chợt nghiêm túc hẳn lên, cô xoay mặt nhìn thẳng vào mắt của Kim Chấn Huy.
– Chấn Huy, chúng ta chia tay đi!
Lời nói của Hồ Điệp khiến Kim Chấn Huy bất ngờ, anh đặt ly rượu trong tay mình xuống thành lan can, nhìn Hồ Điệp.
– Chia tay, đang tốt lành vì sao em lại muốn chia tay?
Kim Chấn Huy nghiêm mặt nói, anh đã làm sai điều gì?
Thật ra trong lòng cô đang nghĩ gì?
Hồ Điệp nhìn thấy ánh mắt tức giận của Kim Chấn Huy, cô liền giải thích.
– Chấn Huy, em không phải là loại phụ nữ trong lòng anh.
Cái anh cần em không thể nào cho anh được.
Hồ Điệp xoay mặt sang chỗ khác khi nói ra những lời này, ánh mắt đau lòng không dám nhìn thẳng vào mắt của Kim Chấn Huy.
– Điệp Điệp!
Anh chưa từng yêu cầu em, phải vì anh làm bất cứ chuyện gì.
Giọng nói trầm khàn của Kim Chấn Huy vang lên, trong không gian yên tĩnh khiến lòng của Hồ Điệp tê tái.
Cô phải cố gắng lắm mới có thể đưa ra quyết định này.
– Em biết, nhưng anh không nói ra miệng cũng không có nghĩa là trong lòng anh không nghĩ đến.
Cái mạng này của em đã không thuộc về em từ năm năm về trước, em không thể hứa hẹn gì với anh.
Hồ Điệp nói xong cô xoay người lại bước vào trong phòng, ngày nào thiếu chủ còn chưa tiếp nhận chức vị thủ lĩnh, thì ngày đó cô vẫn là đệ nhất sát thủ của tổ chức Kim Long.
Hồ Điệp bước đi nặng trĩu vào trong, trong lòng tan nát vì lời nói của mình.
Trong lúc này đột nhiên Kim Chấn Huy từ phía sau bước tới, ôm Hồ Điệp vào lòng.
Anh siết chặt vòng eo nhỏ nhắn của Hồ Điệp, không cho cô nhúc nhích.
Nghe những gì Hồ Điệp nói, lúc này Kim Chấn Huy mới hiểu, những phiền muộn Hồ Điệp luôn ấp ủ trong lòng.
– Điệp Điệp, nhìn thấy gia đình Thần Phong và Trần Siêu hạnh phúc anh rất hâm mộ, nhưng đó không có nghĩa là anh muốn có được như họ.
Hiện tại anh rất vui rất hạnh phúc, anh không cần lời hứa hẹn của em, anh không cần em phải sinh em bé cho anh.
Anh chỉ cần em ở lại bên cạnh anh là đủ.
Hồ Điệp ngây người trong giây lát, lời nói của Kim Chấn Huy như ngàn mũi kim đâm thẳng vào trái tim cô.
Anh có thể vì cô mà không cần gì cả, nhưng cảm xúc hiện tại trong lòng anh chỉ vì sự kích động nhất thời, chỉ vì tình yêu của hai người còn đang trong giai đoạn nóng bỏng, nhưng đến khi anh muốn dừng chân của mình lại, đến lúc đó anh sẽ hối hận vì lời nói hôm nay của mình.
Hồ Điệp xoay lại nhìn anh, cô không nói gì khom tới đặt lên môi của Kim Chấn Huy một nụ hôn say đắm.
Một nụ hôn khởi đầu thật nhẹ nhàng, từ từ chuyển sang cuồng nhiệt hẳn lên, Kim Chấn Huy cầm lấy sợi dây buộc ở thắc lưng của Hồ Điệp kéo một cái, tay thản nhiên hất nhẹ áo choàng tắm về phía sau.
Thân thể tuyệt mỹ của Hồ Điệp hiện ra trước mắt anh, bờ môi mỏng từ từ di chuyển xuống, lần mò theo từng nơi mẫn cảm trên cơ thể Hồ Điệp, dừng lại tại cặp ngực căng tròn của cô.
Vào giờ phút này chỉ cần nghĩ đến Hồ Điệp muốn rời khỏi anh, Kim Chấn Huy đã không kèm lòng được muốn ăn sạch cô, muốn hoà lẫn thân mình vào trong cơ thể của Hồ Điệp.
Kim Chấn Huy bế Hồ Điệp lên, cô thuận theo tự nhiên kẹp thân thể của Kim Chấn Huy giữa hai chân mình.
Kim Chấn Huy bước nhanh vào trong đặt Hồ Điệp xuống cái giường lớn trong phòng, anh mau chóng cởi bỏ quần áo trên người mình.
Hai người yêu nhau hết lần này đến lần khác, chắc có lẽ vì khi trong lòng hai người chợt hiện lên ý nghĩ rời xa đối phương, họ lại càng quyến luyến nhau nhiều hơn.
Sáng ngày hôm sau, ánh sáng ngoài cửa sổ vô tình rọi thẳng vào mặt của Kim Chấn Huy.
Khiến anh khó chịu nhíu mày thức giác, bàn tay rộng lớn bất giác nâng lên xoè ra trước mặt, che lại tia sáng chói mắt.
Kim Chấn Huy duỗi tay, xoay người qua ôm Hồ Điệp, nhưng cái anh chạm phải chỉ là một mảnh trống không lạnh lẽo.
Kim Chấn Huy ngồi bật dậy, trong lòng không biết vì sao lại hiện lên cảm giác bất an.
Anh đảo mắt một vòng không nhìn thấy Hồ Điệp đâu, Kim Chấn Huy liền bước xuống giường, thân hình nhã nhặn chỉ mặc một cái quần sọt đi khắp căn hộ tìm kiếm Hồ Điệp.
Bước vào phòng ăn, Kim Chấn Huy nhìn thấy một tờ giấy đặt trên bàn, bên cạnh một đĩa thức ăn sáng cùng một ly nước cam tươi.
Kim Chấn Huy bước nhanh tới, cầm tờ giấy lên xem.
– Chấn Huy, em xin lỗi.
Anh xem như em ích kỷ cũng được, em vô tình cũng không sao.
Em cảm thấy mình thật sự không xứng với anh.
Anh đừng đến tìm em nữa, hãy vì em mà sống thật tốt.
Em chúc anh tìm được, phân nửa kia của đời anh.
Hồ Điệp.
Kim Chấn Huy đọc xong những gì Hồ Điệp viết, anh giận dữ vò nát tờ giấy trong tay.
Kim Chấn Huy tức giận quơ một cái, đĩa thức ăn cùng với ly nước cam rơi xuống mặt đất văng ra tứ tung.