Đọc truyện Tổng Tài Là Người Yêu Cũ – Chương 19: Ngài Hoắc Có Thể Đáp Ứng
Khưu Tịnh Y ngồi yên một chỗ trong văn phòng chủ tịch, cô đảo mắt một vòng liền có thể thấy được Hoắc thị thế nào giàu có, nội thất bên ngoài lẫn bên trong đều không có lấy một khuyết điểm nào để chê trách.
Nếu có, hẳn sẽ chỉ là người đứng đầu của Hoắc thị có nhân cách tệ hại mà thôi.
Là một người công tư phân minh, Khưu Tịnh Y dù không muốn cũng phải công nhận Hoắc Thái Gia là một ông chủ tốt.
Hắn luôn nỗ lực không ngừng dồn hết tinh hoa vào Hoắc thị, biến đứa con tinh thần trở thành một món bảo kiếm sắc bén trong tay những năm qua vốn đã không dễ dàng, cô chẳng trách hắn vì sao lại thay đổi tiêu cực như vậy.
Đổi lại là cô chưa chắc đã đủ bản lĩnh như hắn.
Xã hội ngoài kia rèn giũa hắn trở thành loại người như thế nào rồi…
Khưu Tịnh Y chỉ có thể chờ đợi, tiếng kim đồng hồ đều đặn vang lên khiến cô căng thẳng đến buồn nôn.
_ Đi thôi.
_ Anh…xong rồi sao?
_ Đúng vậy, năm giờ chính là thời gian tan làm của Hoắc thị, bình thường tôi đều sẽ nấn ná lại một chút, riêng hôm nay vì chuyện của cô mà đành phá lệ.
Khưu Tịnh Y cảm thấy lo sợ liền kêu hắn mau ở lại làm việc, không cần vì cô mà trì hoãn.
Thật ra cô không phải là tốt đến thế, chỉ là trong lòng lúc này bắt đầu cảm thấy hối hận rồi mà thôi, câu thêm chút thời gian nữa, càng lâu càng tốt.
_ Cô nghĩ thế này là khiến tôi vui vẻ sao? Xem ra là quá ngây thơ rồi, cô Khưu à, ba trăm vạn tệ, suy nghĩ cẩn thận vào.
Hoắc Thái Gia cười lạnh yêu cầu cô phải bước theo phía sau hắn, đặc biệt là phải cách đúng mười bước chân.
Vừa bước ra khỏi văn phòng chủ tịch Khưu Tịnh Y liền phải đối phó với hàng trăm cặp mắt dán lên người mình.
Nghe tiếng xì xầm bàn tán mà cô có thể nghĩ, thư ký kia hẳn là đã kể hết cho bọn họ những chuyện đã xảy ra trong căn phòng kia rồi…
___________oOo___________
Bước ra đến sảnh đột nhiên Hoắc Thái Gia dừng lại, hắn quay sang nhìn Khưu Tịnh Y vẫn còn đang phía sau hắn, nét mặt vô cùng bình thản nói :
_ Không được phép ngồi cùng xe với tôi, tự gọi taxi đi, bảo họ bám sát phía sau xe của tôi.
Hắn mở cửa xe bước vào trong rồi đóng sầm lại.
Lúc này Khưu Tịnh Y mới để ý đến chiếc xe Ferrari đắt đỏ loáng bóng từ lúc nào đã đỗ sẵn bên ngoài chờ đợi hắn.
Cô thở dài một cái, cũng may hắn không yêu cầu cô phải ngồi cùng, chiếc xe đắt như vậy ngộ nhỡ chỉ việc làm trầy một vết chẳng phải cô lại lâm vào cảnh nợ chồng thêm nợ sao?
Khưu Tịnh Y vẫy tay đón chiếc taxi ở phía sau, theo yêu cầu của hắn, đi theo chiếc xe Ferrari màu đỏ kia.
__________oOo__________
_ Quý cô vì sao lại đi theo chiếc xe đắt như vậy? – vị tài xế già không giấu nổi tò mò nhìn cô qua chiếc kính trên đầu.
_ Chuyện này rất khó nói, chỉ là có chút việc riêng…
_ Không phải là làm gì phạm pháp đó chứ? Tôi sợ nhất là rắc rối đó.
_ Bác à, bác xem phim nhiều quá rồi đó, chỉ là chuyện riêng của bản thân cháu thôi.
_ Như vậy…cô đi bắt ghen sao? Chiếc xe kia hẳn là của chồng cô nhỉ? Là vị cấp cao nào của Hoắc thị thế?
Khưu Tịnh Y nhìn người lái xe tay còn không vững xoay vô lăng liên tục hỏi cô những chuyện trên trời dưới đất khiến cô không khỏi buồn cười.
Nếu là người khác có lẽ sẽ cảm thấy khó chịu nhưng cô một chút cũng không thấy phiền, bởi vì những câu hỏi trên không có câu nào là đúng cả, cô căn bản không cần bận tâm.
_ Người đó đúng là cấp trên của cháu, đi làm việc không được phép ngồi cùng xe với sếp thôi ạ.
_ Ồ, tôi hiểu rồi, ối, đến nơi rồi này, có đúng là nơi này không thế? Cả đời tôi chưa từng thấy ngôi nhà nào như thế này…
Theo lời của vị tài xế già kia Khưu Tịnh Y mới ngước lên nhìn ngắm, rất nhanh cũng bị sự hào nhoáng của biệt viện trước mặt làm cho mờ mắt.
_ Khủng khiếp thật…
_ Này, còn không mau lại đây?
Giọng nói của Hoắc Thái Gia khiến Khưu Tịnh Y bừng tỉnh, cô quay sang nhìn hắn có chút không tin vào mắt mình.
Từ lúc nào…phía sau hắn đều có sẵn hai hàng vệ sĩ túc trực? Trông vẻ mặt hung tợn của bọn họ có thể thấy nếu cô nhỡ tay làm hắn tổn thương một cái mạng nhỏ này liền không thể giữ nữa.
Khưu Tịnh Y nuốt nước bọt, gật gù đi theo phía sau hắn.
Cô cứ cúi gằm mặt xuống đất thành ra cái gì cũng không nhìn thấy rõ.
Mà cô cũng không mong bản thân có thể thuộc đường đi nước bước trong biệt viện của hắn, tốt hơn hết là đêm nay trôi qua nhanh một chút, cô muốn rời khỏi đây lắm rồi.
_ Thiếu gia, ngài…
Vị tổng quản vừa thấy Khưu Tịnh Y khuôn mặt liền biến sắc, mà những người hầu xung quanh cũng đều ngưng lại động tác chăm chú nhìn cô.
Khưu Tịnh Y có thể đoán được suy nghĩ của họ qua từng ánh mắt, có thể là do Hoắc thiếu gia này hôm nay lại dắt nữ nhân về nhà, còn riêng vị tổng quản kia thì cô không chắc.
_ Mọi người nhìn cái gì? Mau làm việc đi, có tin tôi đuổi hết không? – Hoắc Thái Gia hắn lời nói tuy khó chịu nhưng gương mặt một chút cũng không đổi nét, hắn quay sang phía cô – còn cô, đi theo tôi.
Khưu Tịnh Y lại gật gù bước theo.
Mười năm trước lúc cô còn ở bên hắn cả hai dù có mặn nồng đến đâu cũng chưa từng cạy được miệng hắn dù chỉ nửa lời.
Cô không hề biết hắn là con trai độc nhất của Hoắc Thái Hào, cũng không biết hắn sẽ trở thành người thừa kế của Hoắc thị, càng chưa bao giờ được hắn dắt về nhà.
Năm mười bảy tuổi cô đã từng mộng mơ ngày hắn đưa cô về nhà, tự hào khoe khoang với mọi người cô chính là người hắn đã chọn, đây cũng là lời hắn đã hứa với cô.
Thế nhưng thực tế thì mối quan hệ của hai người chỉ kéo dài ba năm, sau đó thì đường ai nấy đi đến tận bảy năm sau gặp lại, hắn giữ được lời hứa đưa cô về nhà hắn, nhưng vế sau hình như hắn đã quên mất rồi.
Cô đi phía sau hắn lén lén lút lút, còn để cho những người xung quanh hắn xem thường cô, rốt cuộc cảm giác tự hào mà hắn nói thì ra chỉ có mình hắn là tận hưởng.
Còn cô, hắn sớm đã buông bỏ lâu rồi.
__________oOo__________
_ Suy nghĩ gì thế?
Đã đến cửa phòng đột nhiên Hoắc Thái Gia lại dừng chân, hắn xoay người nhìn cô.
_ Không có gì cả, nhớ lại chút chuyện mà thôi.
_ Khưu Tịnh Y, cô đã suy nghĩ thấu đáo chưa? Chỉ cần cánh cửa này đóng lại thì cuộc đời cô xem như xong rồi, bây giờ rời đi vẫn còn kịp…
_ Tôi rời đi thì ngài Hoắc sẽ giúp đỡ tôi ba trăm vạn tệ kia chứ? Cho vay cũng được, ngài sẵn lòng chứ?
_ Thật là giảo hoạt, tại sao cô luôn cam chịu với những người khác, còn với tôi lúc nào cũng phải có điều kiện nhỉ?
_ Vì ngài Hoắc có thể đáp ứng, tôi sẽ không tuỳ tiện nói chuyện với người không thể đem lại lợi ích cho mình.
Hoắc Thái Gia nhìn Khưu Tịnh Y nét mặt không chút gợn sóng, thoạt nhìn cô có vẻ rất bình tĩnh nhưng hắn lại để ý thấy lòng bàn tay đang nắm chặt kia tựa hồ đang run rẩy.
Hắn mỉm cười nguy hiểm, đóng vai phản diện quả thật thú vị làm sao.
_ Được, vậy thì vào trong đi.
___________oOo__________