Đọc truyện Tổng Tài Là Người Yêu Cũ – Chương 20: Tự Nguyện Ký Tên
Ba bước chân đầu tiên Khưu Tịnh Y đã bị nội thất bên trong phòng riêng của hắn doạ đến suýt thì ngất xỉu.
Rốt cuộc là kiến trúc sư nào tài ba đến thế?
Đây còn chẳng phải là phòng, là khách sạn, là phòng tổng thống đấy!!
Ồ không, cô còn chưa gặp qua phòng khách sạn nào đẹp như thế này.
Pha chút truyền thống lại pha chút hiện đại, còn có nét của hoàng gia phương Tây.
Cả chiếc kính thiên văn to oạch này nữa, Hoắc Thái Gia hắn từ lúc nào còn có đam mê với thiên văn học nữa vậy?
_ Sao? Có phải đẹp lắm đúng không?
_ Bao nhiêu tiền thế…
_ Hả? – Hoắc Thái Gia nhìn cô.
_ Cả biệt viện này đã ngốn bao nhiêu tiền vậy? Ôi, đây là mơ ước thời trẻ của tôi đấy…
_ Cô không tưởng tượng nổi con số đó đâu, gấp hàng trăm lần số nợ của cô đang có đấy.
Hoắc Thái Gia nhìn nét mặt của Khưu Tịnh Y không khỏi buồn cười.
Chuyện hắn muốn làm đột nhiên bị sự phấn khích của cô làm cho xao nhãng, căn phòng này trước đây đúng là sở thích của Khưu Tịnh Y, không phải của hắn.
_ Anh làm thế nào để có được số tiền đó vậy? Tôi ngưỡng mộ thật đấy, mười năm trước là học bá, bây giờ lại là tổng tài, anh lúc nào cũng thành công cả…
_ Tôi ngưỡng mộ cô hơn đấy, chỉ một câu nói liền có thể kiếm được ba trăm vạn tệ.
_ Anh có thể đừng châm chọc tôi được không?
Hoắc Thái Gia ngừng cười nói, hắn rút ra một tờ giấy chìa đến trước mặt Khưu Tịnh Y.
Cô chăm chú đọc từng chữ, là một bản hợp đồng chân chính.
Trong đó, cô chính là thuộc sở hữu của hắn với hàng chục điều kiện không tưởng.
Trong vòng một năm hiệu lực của bản hợp đồng này sẽ kết thúc, nhưng nếu hắn cảm thấy chán chê thì có thể huỷ bất cứ lúc nào, quyền từ chối là nằm ở hắn, không phải cô.
Khưu Tịnh Y suýt quên mất bản thân đến đây với tư cách gì, cô mỉm cười nhạt nhẽo ký vào ô chữ ký trên đó, nguệch ngoạc viết họ tên mình.
Hoắc Thái Gia nhận lấy xấp giấy từ tay Khưu Tịnh Y, hắn khinh bỉ vứt sang một bên, tựa hồ không hề quan tâm đến.
Cởi áo vest trên người vứt xuống, Hoắc Thái Gia nới lỏng caravat trên cổ, khoé môi cong một nửa nhìn cô.
_ Chủ động đi.
Năm phút, nếu không khiến tôi vui vẻ thì hợp đồng này sẽ chấm dứt, và cô đừng mong có được một đồng tiền nào cả.
Người đàn ông trước mặt đúng là cầm thú, chuyện quan trọng phải nói ba lần, mà Khưu Tịnh Y đã nguyền rủa hắn không dưới một trăm lần trong một ngày.
Nhưng mà cô không còn lựa chọn nào khác, đối diện với ánh mắt của hắn, cô từ lúc nào biến thành miếng mồi ngon để thoả thích đùa bỡn.
Miễn hắn vui là được.
Không phải một đêm, mà là một năm.
Khưu Tịnh Y chậm chạp bước về phía Hoắc Thái Gia cẩn thận ngồi lên đùi hắn, dè dặt gỡ từng chiếc cúc áo sơ mi trắng của hắn, đôi mắt nhìn mông lung vô định, miễn là không phải đối mặt với đối phương là được.
Bên dưới lớp áo trắng kia là làn da rám nắng nam tính, cả mùi nước hoa trên người hắn cũng khiến cô như muốn chao đảo, Khưu Tịnh Y hít một hơi thật sâu gỡ chiếc nút áo cuối cùng, sơ mi trắng nhanh chóng bị gạt xuống đất không thương tiếc.
Mà cô nhanh chóng cũng bị hắn lật ngược, phút chốc lại trở về thế bị động.
Tư thế hiện tại quả thực rất ám muội, nam nhân bá đạo nằm ở trên, khi phải nhìn thẳng vào đôi mắt đó, Khưu Tịnh Y cảm thấy mình thật sự không thể làm được.
Cô chống tay lên ngực hắn đẩy nhẹ, khẽ quay mặt sang hướng khác từ chối nụ hôn sắp rơi xuống của hắn :
_ Tôi…Hoắc Thái Gia, tôi thật sự không làm được.
_ Nói rõ hơn đi.
_ Tôi cảm thấy bản thân không có cách nào khiến anh vui vẻ.
Xin lỗi, để anh thất vọng rồi, tôi…
_ Khưu Tịnh Y, lúc nãy tôi đã bảo thời khắc cánh cửa đóng lại đồng nghĩa với việc cô không được phép hối hận, quên rồi sao?
Hoắc Thái Gia nắm lấy cằm Khưu Tịnh Y mạnh mẽ xoay lại, ép buộc cô phải mặt đối mặt với hắn.
_ Đúng vậy, tôi hối hận rồi, tiền này cũng không cần nữa, tôi sẽ dùng cách khác.
Hơn nữa tôi biết, anh cũng không cảm thấy thoải mái hơn tôi là bao.
Hoắc Thái Gia mỉm cười tà mị, hắn áp sát mặt vào tai cô, hơi thở của hắn phả vào khiến Khưu Tịnh Y nóng cả mặt.
Cô nghe hắn nói :
_ Từ lúc còn ở văn phòng tôi đã không cách nào kiềm chế được nữa.
Bây giờ mới hối hận, muộn rồi…
Nói rồi hắn cắn nhẹ vào tai cô, cả thân thể Khưu Tịnh Y giật lên như thể vừa trải qua luồng điện nóng.
Cô bắt đầu vùng vẫy khỏi hắn, Hoắc Thái Gia xoay người cô lại dùng thắt lưng trói hai tay cô vòng ra sau, hắn ngồi trên mỉm cười đầy ma mị.
_ Đã có ai nói cô rất đẹp chưa?
_ Có, anh là người thứ hai.
_ Vậy sao?
_ Ừm, mối tình đầu của tôi, người đó cũng nói như vậy, nhưng đã chết rồi.
Hoắc Thái Gia không nói gì, chỉ cúi xuống hôn nhẹ vào cổ Khưu Tịnh Y, cô hận bản thân lại bắt đầu hưởng ứng theo hắn dù lý trí đang gào thét kháng cự nhưng cơ thể vẫn luôn không biết cách nghe lời.
Sự mâu thuẫn của cô khiến hắn vô cùng thích thú.
Quần áo sớm trở thành những mớ vải thừa thãi bị vứt bỏ trên sàn nhà, Khưu Tịnh Y bị hắn đùa giỡn khó chịu cầu xin hắn cởi trói trên tay nhưng đều bị gạt bỏ.
Cho đến khi cô cảm nhận được cơn đau dưới hạ thể mới bắt đầu quằn quại khóc lóc, móng tay bấm chặt vào da thịt đến bật máu mới khiến hắn mềm lòng cởi bỏ vết dây da hằn chặt trên cổ tay cô đến tím tái, Khưu Tịnh Y chưa hết cơn đau này lại đến cơn đau khác, cô ôm chặt lấy tấm lưng hắn, nước mắt không ngừng rơi lã chã trên khuôn mặt xinh đẹp.
Không biết đã bao lâu hắn chưa động chạm vào cơ thể phụ nữ mà Khưu Tịnh Y bị hắn giày vò cả đêm không thương tiếc.
Cho đến khi tỉnh dậy lần nữa đã vào buổi chiều của ngày hôm sau, Khưu Tịnh Y hạ thân như tàn như phế khó khăn lê từng bước xuống khỏi giường.
Cả căn phòng vẫn còn mùi hương ám mụi như thể mới xảy ra, nhưng người bên cạnh từ lâu đã không còn bên cạnh nữa rồi.
Khưu Tịnh Y đứng trước gương nhìn ngắm bản thân, cô nở nụ cười hoang dại cởi bỏ chiếc khăn mỏng trên người xuống đất, những vết bầm tím loang lổ trên cơ thể khiến cô trở nên điên loạn, móng tay cào cấu da thịt vốn đã đỏ ửng đến rỉ máu.
_ Dơ bẩn, thật dơ bẩn…
Cô ôm mặt không dám tiếp tục nhìn, thậm chí cực đoan đến mức ước gì có thể một tay làm đuôi mù cả hai mắt, như vậy sẽ không nhìn thấy gì cả, cô cũng không trở nên dơ bẩn thế này.
Ít nhất cô cũng sẽ không khinh bỉ chính mình.
Nhưng mà sự thật nằm trên tờ giấy kia vốn đã không thể xoay chuyển được nữa.
Khưu Tịnh Y biết bản thân không có đường thoát, Hoắc Thái Gia sẽ không tha thứ cho cô, cho đến khi cô thật sự chết đi, hắn sẽ giày vò cô đến tận hơi thở cuối cùng…
__________oOo__________