Bạn đang đọc Tổng Tài Hắc Bang Và Phu Nhân Trên Danh Nghĩa – Chương 15: Anh Xin Lỗi!
Thấy được tâm tình không tốt của Jungkook, Jimin nhanh chóng lái xe đến thẳng Jeon thự.
Trên đường, anh thầm mong thằng bạn thân đừng làm gì ngu ngốc hay mất kiểm soát.
Sau hơn 20 phút đấu tranh nội tâm trên đường, cuối cùng anh cũng đến Jeon thự.
Jimin nhanh nhẹn bước chân về phía cửa lớn rồi tiến thẳng lên thư phòng.
Vừa bước vào anh thấy một bóng lưng to lớn uy nghiêm nhưng lại cô độc đến đáng sợ.
Bóng đêm bao trùm tâm tư của con người ấy.
Jeon Jungkook ngồi cúi đầu, hai khuỷu tay chống đùi buông thả, lòng bàn tay còn cầm cả một chai Whisky loại nặng.
Hình dáng này đã lâu lắm rồi Jimin mới được thấy, ngay cả khi Yoonna mất tích, Jungkook cũng chưa tuyệt vọng đến mức này.
10 năm, chính xác là 10 năm, anh – Park Jimin mới được nhìn lại bộ dạng này của Jungkook một lần nữa.
Lần đầu tiên là khi Jungkook 17 tuổi, lần đầu tiên anh biết tới rượu là gì? Khi Jungri mất Jungkook cũng tuyệt vọng như lúc này.
Anh cảm thấy như cả thế giới đang quay lưng lại với mình.
Jimin đi tới, ngồi đối diện với Jungkook, nhìn vào đôi mắt ấy Jimin thấy được nỗi buồn sâu thẳm nơi tâm hồn anh.
Anh lên tiếng gọi phá tan bầu ko khí yên ắng đáng sợ này:
– “Jungkook!”
– “…”
– “Mình biết cậu đang tuyệt vọng như thế nào, nhưng làm ơn đừng để bản thân cậu mất kiểm soát như vậy!”
– “…”
– “Cậu đã hứa sẽ không để bất kỳ ai thấy bộ dạng này nữa mà?”
– “…”
Thấy Jungkook có vẻ như chẳng đoái hoài gì đến những lời mình nói, tiếp tục cầm chai rượu lên uống như uống nước lã.
Jimin tức giận vươn tay túm lấy cổ áo anh:
– “Jeon Jungkook, cậu tỉnh lại cho mình.
Đừng tự giày vò bản thân được ko? Nếu cậu biết rồi thù nên đứng dậy và xử lý mọi chuyện đi, đừng ở đây cư xử như một tên nghiện.”
Jimin buông tay, đứng dậy bước ra ngoài.
Lấy xe chạy về phía ngoại ô thành phố, gọi điện thoại cho Kist yêu cầu Hoseok về bang gấp.
Anh – Park Jimin sẽ chính tay giải quyết vụ này.
Bên này Jungkook vừa được Jimin làm cho tỉnh táo lại đầu óc.
Đúng, anh phải xử lí chuyện này chứ không nên ngồi đây uống rượu cho thỏa lòng.
Mặc cho quần áo có xộc xệch, nhăn nhúm, tóc tai bù xù, nhìn chẳng khác là mấy tên thất nghiệp lang thang đầu đường xó chợ.
Lần đầu tiên anh vứt bỏ vẻ bề ngoài mà cứ thế chạy xe thẳng tới Kim gia.
Vừa tới nơi anh gọi ing ỏi.
“Bây giờ là hơn 11h rồi đấy! Muốn làm phiền thì cũng phải đợi sáng chứ! Đêm hôm rồi còn làm phiền người ta.” Một chị người làm vì bị đánh thức giấc ngủ lầm bầm, rồi dậy ra mở cửa.
– “Aaaaa..aa”
Tiếng hét như vang cả núi rừng khiến mọi người thức giấc.
Dì Dong – quản gia Kim gia, nghe thấy tiếng hét liền đi tới bật đèn.
Ông bà Kim cũng tỉnh giấc đi xuống nhà xem sảy ra chuyện gì? Yoonhye chưa ngủ nên cũng nhanh chóng có mặt.
Trờii…!Con rể vàng của nhà họ Kim đây sao? Mặt ai nấy đều hiện dấu “?” to đùng ở trên trán.
Tại sao lại ra nông nỗi này? Anh bị người ta cướp rồi gϊếŧ người diệt khẩu nhưng không thành à? À đâu, Jeon gia là chỗ nào? Jeon Jungkook là ai mà dám cướp? Cướp gặp anh còn chạy mất dép cơ mà? Hay là anh đi đêm nhiều quá nên gặp ma? Trời vậy câu “đi đêm lắm có ngày gặp ma” là đúng à? Aaa…vậy từ giờ không dám đi đêm nữa đâu.
– “Thưa ba mẹ, con mới qua.”
– “À.ư…ừ….” Ông bà Kim hoàn hồn, lắp bắp nói.
– “Jungkook à, con làm gì mà..?”
– “Không có gì đâu mẹ! Con tới đón Yoonhye về Jeon gia được không ạ? Con biết là đã khuya nhưng ba mẹ yên tâm, con đảm bảo Yoonhye sẽ không mất dù chỉ một cọng tóc.”
Con rể đã nói vậy thì ông bà Kim đâu thể từ chối.
Một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu cô giúp việc vừa nãy: “A.a…thì ra là nhớ vợ đến mức thân tàn ma dại, vì thế nửa đêm mới đến rước nàng về dinh.
Quả là một người chồng tốt.” (Au: anh tốt quá cơ, làm con nhà người ta suýt chết.)
Yoonhye nãy giờ không nói gì, chỉ âm thầm nhìn anh từ đầu đến chân, quả thực không giống Jeon Jungkook- tổng tài của Jeon thị một chút nào.
Cô cũng không lên tiếng từ chối vì cô không muốn ba mẹ biết chuyện của hai người, chỉ ngầm đồng ý qua ánh mắt với mẹ, rồi theo anh về.
Trên xe, hai người không ai nói với ai câu nào.
Đi được một đoạn khá xa Kim gia, lúc này Yoonhye mới lên tiếng:
– “Dừng xe! Tôi muốn xuống.”
Jungkook thấy Yoonhye nói vậy liền thắng xe gấp, trong lòng không khỏi dâng lên nỗi khó chịu, anh chỉ nhàn nhạt hỏi:
– “Em muốn đi đâu?”
– “Tôi sẽ tới nhà Eun Jae, anh cũng đã hết trách nhiệm, ở đây không có ba mẹ tôi nên không cần giả bộ quan tâm như vậy.”
– “Nếu tôi không cho em đi thì sao?”
– “Anh…” Yoonhye tức giận vì cái tính độc chiếm của anh, cái gì cũng chỉ muốn theo ý mình.
– “Ở bên cạnh tôi, em khó chịu vậy sao?”
– “Phải, rất khó chịu.
Tôi không muốn ở cạnh anh, không muốn tiếp xúc, nói chuyện với anh, càng không muốn nhìn thấy anh, không muốn bị anh trà đạp, sỉ nhục, nhưng…tôi cũng càng không thể ngừng yêu anh.”
Mấy chữ đầu Yoonhye gần như hét lên rồi dần hạ thấp giọng lí nhí ở mấy chữ sau, giọt nước mắt cũng không tự chủ được mà rơi xuống.
Anh giật mình, không ngờ anh lại làm tổn thương cô đến vậy.
Yoonhye quay người mở cửa xe, vừa định đặt chân xuống thì một cánh tay săn chắc kéo cô lại.
Cả người cô theo quán tính rơi vào lồng ngực rắn chắc của Jungkook.
Anh là đang ôm cô sao? Chưa kịp hoàn hồn thì một giọng nói trầm ấm vang lên:
– “Anh xin lỗi!”
Đoàng….
Cái gì thế này? Anh xin lỗi cô sao? Không.
Đây chỉ là mơ, một giấc mơ đẹp nhất của cô, nhất định nó không phải thật đâu mà! Cô tự nhủ bản thân, anh chỉ là đang tuyệt vọng nên mới cần cô, hoặc đây là một trong kế hoạch trả thù cô.
Sau đó, khi anh chơi chán rồi lại vứt cô đi vì vậy cô không được mềm lòng, không được tiếp tục yêu anh, nếu không người đau nhất vẫn là cô.
Cô đã chấp nhận buông tay vì thế cô không có quyền níu kéo.
Theo dòng suy nghĩ, bàn tay nhỏ kẽ đẩy anh ra, nghiêm túc nói:
– “Anh không cần phải xin lỗi, tôi đã buông bỏ tất cả từ cái ngày tôi quyết định ly…(hôn).”
Chưa để cô nói hết câu, đôi môi anh đã đặt lên đôi môi anh đào đỏ hồng của cô.
Anh hôn cô như muốn lấy hết dưỡng khí trong người cô.
Cô mở to mắt không tin được vào hành động của anh.
Bàn tay không tự chủ muốn đẩy anh ra, nhưng với sức của cô sao có thể địch được, hơn nữa tay kia của anh còn đang đặt sau gáy cô siết chặt.
Đôi tay một lần nữa không tự chủ nhẹ nhàng buông thả.
Thấy cô không còn phản kháng nữa, anh hài lòng cắn nhẹ vào môi cô khiến cô “a..” lên một tiếng.
Nhân cơ hội này, anh đưa lưỡi vào trong khoang miệng dây dưa với chiếc lưỡi đinh hương của cô, đảo qua đảo lại nhẹ nhàng như muốn thưởng thức tất cả vị ngọt của nơi này.
Bàn tay nhỏ nhắn lại vô thức quàng qua sau gáy anh phối hợp.
Cô bị anh hôn đến hết cả dưỡng khí, nụ hôn của anh khiến cô say mê quên cả việc hít thở.
Yoonhye đánh nhẹ lên lưng anh như ra hiệu.
Jungkook lúc này thấy cô không thở nổi nữa mới từ từ rời môi cô.
Nhưng anh không hề buông cô ra mà tiếp tục ôm cô thật chặt.
Khuôn mặt khẽ dựa lên vai cô, miệng thủ thỉ:
– “Đừng bỏ anh, có được không Yoonhye? Anh rất nhớ em.
Yoonhye à, anh không biết mình bị sao nữa nhưng gần hai tuần không được ở cạnh em, anh thật sự nhớ em đến sắp phát điên rồi.”
Thấy Yoonhye không phản ứng, Jungkook dừng lại một lúc rồi tiếp tục nói:
– “Là anh đã sai khi không tin tưởng em, anh hối hận rồi.
Yoonhye! Xin em, đừng buông tay có được không?”
Nghe đến đây nước mắt cô không tự chủ mà rơi xuống.
Jungkook thấy vai áo mình ướt ướt, biết rằng cô đang khóc.
Bàn tay to lớn khẽ buông cô ra, đưa lên lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng tiếp lời:
– “Anh biết, em không tin nhưng anh có thể cho em thấy tình cảm này qua từng ngày.
Trước đây là anh cố chấp không muốn thừa nhận là “Anh yêu em!”.
Cho anh thêm cơ hội được ở cạnh em có được không?”
Cảm xúc của cô lúc này không thể khống chế được nữa.
Cổ họng như bị đóng băng, nghẹn ngào không thể thốt ra lời.
Chỉ nhẹ nhàng gật đầu mấy cái.
Nếu đây chỉ là giấc mơ thì cô cũng nguyện mơ hết giấc mơ này, chỉ mong sau khi tỉnh lại nó không khiến cô cảm thấy đau.
Cô yêu anh, vì thế cô nguyện tất cả vì anh, không cần biết ngày mai ra sao chỉ cần hôm nay có anh là…đủ rồi..