Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng

Chương 36


Bạn đang đọc Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng – Chương 36


Vũ Tiểu Kiều đứng trên sân khấu, ánh sáng rực rỡ chiếu vào cô, khuôn mặt thanh tú càng thêm trắng ngần rạng rỡ, ánh đèn lộng lẫy phản chiếu trong đôi mắt, sáng long lanh như mặt hồ.
Cô đem theo một nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt, dường như tràn ngập hương vị của mặt trời khiến người khác nhìn vào đều cảm thấy rất thoải mái.
Tịch Thần Hạn nhìn Vũ Tiểu Kiều trong ánh đèn trên sân khẩu, đội mất mạnh mẽ dần dần trở nên dịu dàng.
Người dẫn Chương trình đứng trên sân khấu, tác phẩm đạt giải được thiết kế bởi Vũ Tiểu Kiều được thể hiện trên người các người mẫu, giới thiệu tác phẩm này tại sao lại có thể dẫn đầu trong nhiều các thiết kế xuất sắc khác.
Các nhà thiết kế mới nhận giải thưởng xong, chen chúc dưới sân khấu, nhìn Tịch Thần Hạn trên ghế ngồi của những vị khách được trao giải, khuôn mặt của mỗi người bọn họ đều tỏ vẻ ngạc nhiên, trái tim nhỏ bé đập loạn xạ.

“Wow, đó là cậu chủ Thân sao… “Tôi lại có thể may mắn nhìn thấy cậu chủ Thần, tôi sắp ngất rồi!”
“Aaa….”
Nhưng mà ánh mắt của Tịch Thần Hạn chỉ chăm chú vào Vũ Tiểu Kiều trên sân khấu, cô đang cầm chiếc micro, giọng nói trong trẻo giới thiệu cảm hứng thiết kế của mình.
Ở đâu có phụ nữ, thì ở đó sẽ có lòng ghen tị.
Những người phụ nữ nhìn Vũ Tiểu Kiều trên sân khấu, tất cả đều tỏ ra khinh thường: “Dù sao đi nữa chúng ta vẫn có thể mặc một chiếc váy có thể giữ được thể diện bên ngoài, các cô xem cô ta lại mặc cái gì thế kia?”
“Ha ha, cô ta cũng đã quả xem thường lễ trao giải này rồi, không ngờ lại có thể mặc bộ đồ bình thường đến thế”
“Tôi thấy cô ta ăn mặc rất bình thường mà, khắp phố đều có, chẳng giống một nhà thiết thời trang tỷ nào cả! Tôi thấy các tác phẩm của cô ta, hơn nửa là đi ăn cắp ý tưởng.
Tịch Than Hạn nghe những lời chỉ trích đó, khuôn mặt tuấn tủ của anh lập tức trở nên lạnh lùng.
Anh lại cảm thấy Vũ Tiểu Kiều mặc rất đẹp, kín đảo không lộ liễu, là phong cách mà anh thích.

Đám phụ nữ vẫn đang chỉ trích cách ăn mặc của Vũ Tiểu Kiều, ánh mắt lạnh lùng của Tịch Thần Hạn lướt qua đó, xung quanh trở nên im lặng trong nháy mắt.
Tịch Thần Hạn nhìn thấy Bạch Lạc Băng xuất hiện, dáng điệu chuẩn bị lên sân khấu, nhưng Tịch Thần Hạn cũng có mặt nên cô do dự mãi không lên.
Trong khi Bạch Lạc Bảng lấy hết lòng can đảm của mình chuẩn bị bước lên sân khấu thì Tịch Thần Hạn bất ngờ đứng dậy, đích thân lên sân khấu trao thưởng cho Vũ Tiểu Kiều.
Tất cả mọi người đều bàng hoàng.
Cậu chủ Thần của Kinh Hoa là người có địa vị như thế nào, lại có thể đích thân lên sân khấu để trao giải cho người chiến thắng!
Cùng với sự ngạc nhiên của mọi người lại là sự ghen tị với Vũ Tiểu Kiêu, người phụ nữ đó dựa vào cái gì mà lại được cậu chủ Thần đích thân trao thưởng cho cô ta! Khoảng khắc Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy Tịch Thần Hạn lên sân khẩu cô cũng sững sờ.
Cô không nhìn nhầm chứ?
Lại là Tịch Thần Hạo!
Nhân vật tầm cỡ được gọi là cậu chủ Thần của Kinh Hoa, lại đích thân trao giải cho cô !
Vừa nãy cô chỉ chăm chủ giới thiệu ý tưởng thiết kế, còn có lời cảm nghĩ khi nhận được giải, mà ánh sáng trên ghế khách nhận thưởng lại rất tối, hoàn toàn không thể phát hiện được Tịch Thần Hạn ngồi trên ghế khách mời.
Chẳng trách mà cô lại cảm thấy không khí trong hội trường lạnh lẽo lại có cảm giác bị kiềm chế Thịch Thần Hạn có đôi mắt đen và sâu thăm, ánh mắt mạnh mẽ nhìn cô chăm chăm như muốn nuốt chửng có
Vũ Tiểu Kiều không nên nổi sự hoảng sợ, lùi lại sau một bước, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hội.
Thịnh Thần Hạo nhếch môi nham hiểm, sau khi trao chiếc cúp cho Vũ Tiểu Kiều, anh bất ngờ dựa gần cô, dưới ánh mặt của tất cả mọi người, áp sát vào vành ta mềm mại của cô, giống như đang thì thầm với người yêu “Vũ Tiểu Kiều, cô tổn sức quyến rũ người khác để lấy được có một trăm vạn ( tương đương 300 triệu VNĐ), không bằng đến quyến rũ tôi.”
Mọi người dưới sân khấu đều nhìn thấy cử chỉ thân mật của hai người, một không khí lạnh lùng đổ kị.
Đây là như thế nào?

Cậu chủ Thần chưa bao giờ gần gũi với phụ nữ lại có thể thân mật với Vũ Tiểu Kiều trên sân khấu Lẽ nào giữa bọn họ có tình riêng? Chẳng trách mà cậu chủ Thần đích thân tới, đích thân trao thưởng cho Vũ Tiểu Kiều
Mọi người bắt đầu bàn luận, Vũ Tiểu Kiều này có lẽ là ứng cử viên của tập đoàn Thiên Quang, chẳng trách mà có thể loại bỏ được rất nhiều các tác phẩm xuất sắc, có được một buổi diễn riêng.
Bạch Lạc Băng cứng đơ tại chỗ, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta trở nên trắng bệch.
Cô ta vốn định xông lên sân khấu, phá hoại lễ trao thưởng của Vũ Tiểu Kiều, nhưng Tịch Thần Hạn đích thân trao thưởng, nên cô ta không dám làm bừa.
Ánh mắt đầy thù hận của cô ta nhìn chăm chăm lên sân khẩu, Vũ Tiểu Kiều trước mọi ánh nhìn của mọi người đang năm chặt hai bàn tay lại.

“Vũ Tiểu Kiều, đừng vui mừng quá sớm, trèo càng cao thì ngã mới căng đau
Vũ Tiểu Kiều bước xuống khỏi sân khấu trao giải, trở về phòng chờ trong hậu trường.

Nhiều người đã giành được những giải thưởng khác nhìn cô với ánh mặt ghen tị, cũng có người nhanh chóng nhân cơ hội làm quen.

“Tiểu Kiều, cô với cậu chủ Thần có quan hệ gì vậy? “Anh ta lại đích thân trao thưởng cho cô “Cô thật hạnh phúc ! Lại có thể tiếp cận gần với cậu chủ Thần như vậy, tôi ngưỡng mộ cô quá đi…”
Vũ Tiểu Kiều ngượng ngùng cười, nghĩ đến trước kia bị Tịch Thần Hạn đè lên người nhiều lần, khuôn mặt bỗng chốc đỏ ửng.


“Tiểu Kiều, hai người có phải là người yêu? “Trời ơi, Tiểu Kiều, hai người không phải là đang hẹn hò đấy chứ? Video trước kia của cậu chủ Thần.
Vũ Tiểu Kiều vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Không phải, không phải, chắc chắn là không phải
Đám phụ nữ cuối cùng cũng yên tâm, đang muốn tiếp tục nịnh bợ Vũ Tiểu Kiều, có lẽ có thể có cơ hội tiếp cận Tịch Thần Han.
Vũ Tiểu Kiều vội vàng nói: “Tôi còn có chút việc, tôi đi trước đây.”
Vũ Tiểu Kiều lao ra khỏi đám đông, thoát khỏi phòng chờ.

Một vài cô gái bĩu môi trợn mắt: “Chẳng qua chỉ là dựa dẫm được vào cậu chủ Thần, có gì tốt để níu kéo!”
“Được rồi, ít nói vài cầu đi, ai bảo người ta có người hậu thuẫn chứ.” Vũ Tiểu Kiều đi tìm Tịch Thần Hạn, đúng lúc Tịch Thần Hạn xuất hiện ở hành lang cách đó không xa.

Vũ Tiểu Kiều vội vàng lao qua đó: “Tịch Thần Hạn!”
Tịch Thần Hạn từ từ dừng bước, đôi môi nhếch nhẹ
Anh đã đi loanh quanh mấy vòng với mọi người, Vũ Tiểu Kiều cuối cùng cũng đã chủ động tìm đến anh.

Cô đứng dưới ánh đèn, ánh sáng rực rỡ của chiếc đèn rọi xuống đôi mắt long lanh của cô, giống như những ngôi sao đang tỏa sáng lấp lánh nhìn anh không chớp mắt.
Vũ Tiểu Kiều mím môi, ngập ngừng đôi chút.
Hàng lông mày đen của Tịch Thần Hạn khẽ nhướn lên, giọng anh lạnh lùng: “Có việc gì không?”
Vũ Tiểu Kiều năm chặt tay, do dự một chút.
Chết tiệt, kể từ khi Tịch Thần Hạn công bố trước công chúng rằng người phụ nữ trong video đêm mưa là vợ chưa cưới của anh, cô đã luôn đi tìm anh, nhưng anh ở quá xa, cô không thể tiếp cận được thế giới của anh.


Bây giờ cuối cùng cô cũng gặp được anh, nhưng lại lo lắng không nói lên lời.
Tịch Thần Hạo nhìn thấy cô ngập ngừng không nói, sắc mặt tỏ ra mất kiên nhẫn.

“Tôi rất bận.”
Anh buông ba từ hết sức lạnh lùng, sải bước chân dài và bước ra ngoài.

Đông Thanh vội vàng theo sau, trong lòng lại cảm thấy bối rối, chẳng phải cậu chủ Thần đến tòa nhà Uy Long là vì Vũ Tiểu
Kiêu sao? Bây giờ tìm thấy người rồi sao lại đi vậy?
Nhiều lúc, tâm tư của cậu chủ Thần thật khó mà nắm bắt Vũ Tiểu Kiều cuối cùng lấy hết dũng khí, lại một lần nữa gọi anh lại.
Tịch Thần Hạn không quay đầu, bất giác nhếch môi.
Anh biết rằng, Vũ Tiểu Kiều chắc chắn sẽ gọi anh lại.

Anh không tin, người phụ nữ này lại có thể nhịn được không đeo bám anh.
Nhìn đi, cái đuôi hồ ly của cô cuối cũng đã không giấu nổi mà lộ ra ngoài rồi
Tịch Thần Hạn kìm chế nụ cười, sắc mặt vẫn lạnh như băng “Còn có chuyện gì không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.