Bạn đang đọc Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng – Chương 2
Anh ngước đôi mắt lạnh lùng sâu hút nhìn mấy chữ lớn “Hộp Đêm Kim Sa Than” bằng ánh đèn neon rực rỡ lấp lánh tại khu vực sầm uất nhất của thành phố này trong màn mưa nặng hat.
khỏe môi mỏng của anh khẽ nhếch lên đầy sự khinh bỉ.
Hành vi cử chỉ suông sã to gan thế này, chắc là gái trong hộp đêm
Vũ Tiểu Kiều ngước đôi mắt như có một tầng sương dày đặc che phủ, ánh nhìn đã trở nên nhạt nhòa, không thể nhìn rõ anh trông thế nào, chỉ có thể nhìn thấy được đường góc mặt sắc nét của anh.
Thường những người có đường nét thế này đều sẽ vô cùng đẹp trai, nhưng lúc này cô hoàn toàn không có tâm tình nào để tán thưởng “Tôi chóng mặt quá
Ý thức của cô đã bắt đầu rời rạc, giọng càng lúc càng khẳn đi, vì sự đụng chạm với anh nên trong cơ thể lại dấy lên một ngọn lửa thiêu đốt, hệt như sắp làm nổ tung cơ thể của cô ra.
Chuyện gì thế này? “Thật khó chịu
Cô rên rỉ một tiếng, hai gò má ửng hồng, ôm chặt lấy bàn tay to lạnh lẽo của anh.
Mây đen bao phủ lấy sắc mặt của người đàn ông khôi ngô, nhưng sâu thẳm sau những tầng mây mù đó một làn sóng nhiệt xông lên nhanh chóng, vượt khỏi tầm kiểm soát.
“Cô gái, cô đang khiêu khích tôi sao?” Giọng của anh trầm lạnh, khàn đi không che giấu được.
Cô nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, hệt như tiếng chim hót, thân thể nóng bỏng sát lại gần cơ thể anh “Rốt cuộc cô là ai?” Anh lạnh giọng hỏi, trong mắt tỏ vẻ đề phòng.
“Tôi là Vũ Tiểu Kiều, Vũ trong hạ vũ ( mưa rơi), kiều trong sơn hữu kiều tùng (Núi có cây thông cao).
Sự u ám thoảng lên sâu trong mắt anh.
“VŪ?”
Vū…
Người họ Vũ trong cả thành phố Kinh Hoa không nhiều, trong đầu anh bỗng nghĩ đến một vị quan cao trong giới chính trị, cũng họ “Vũ”.
“Cô và ông ta có quan hệ gì?” Giọng anh sắc bén.
Vũ Tiểu Kiều đã không còn nghe rõ anh đang nói gì, đôi mắt hơi đỏ lên, chiếc miệng nhỏ khẽ hé, đôi môi đỏ thắm thở gấp từng cái một hệt như quả anh đào chín mọng mời gọi người ta nếm thử.
“Cậu Thần, vẫn nên đưa cô ta đến bệnh viện kiểm tra trước đi.
Vệ sĩ Đông Thanh nhỏ giọng nhắc nhở.
Anh ta cảm thấy cô gái này rất bất thường.
Lẽ nào bị xe tông đến hư cả não rồi?
Trong đôi mắt của người đàn ông khôi ngô hiện lên sự hứng thú, khỏe môi khẽ nhếch lên: “Tôi tự giúp cô ấy kiểm tra.
“Lái xe”
Anh ra lệnh, xe từ từ chuyển động.
Đám đàn ông đuổi theo Vũ Tiểu Kiều thấy xe đã đi thì nhanh chóng chạy đến “hiện trường tai nạn” để xem xét Nhưng chỗ đó nào còn bóng dáng của Vũ Tiểu Kiều nữa! “Đại… đại ca, người đâu?”
“Con mẹ nó làm sao tao biết được là người ở đâu!!!” Tên cầm đầu chửi mắng.
“Đại… đại ca, hình như là lên chiếc xe kia rồi, chúng ta lái xe đuổi theo đi.”
Tên cầm đầu đạp cho bọn chúng mấy cái: “Con mẹ mày có phải bị mù rồi không? Ở cái đất Kinh Hoa này, loại xe sang dám không treo biển số chạy khắp đường phố có mấy chiếc? Mày có mấy cái mạng để đuổi theo hát
Vẻ mặt cả đảm đau khổ: “Không bắt được người, chúng ta bảo cáo với ông chủ thế nào?”
Tên cầm đầu phỉ nhổ: “Ông chủ thích kiểu đàn bà nào chả được, sao lại thích ngay cái con không nghe lời này chứ!” Sâu trong đêm mưa đen kịt, tại một góc khác của đường phố, nơi ánh đèn đường không chiếu tới có vài chiếc ô lớn màu đen.
Dưới ô là một người đàn ông thân hình cao lớn, ánh mất hằn nham hiểm, môi mỏng mím chặt, trên gương mặt tuấn tú dài và góc cạnh toát ra một màng sương dày khiến người khác sợ hãi.
Hắn đứng nhìn chiếc xe dài sang trọng rời xa, đôi đồng tử đen láy dần thu nhỏ lại phát ra tia nhìn bén nhọn như dao.
“Ông chủ “Một đám vô dụng!” Giọng hằn ác liệt dọa đám vệ sĩ toàn thân run rẩy.
“Ông chủ… Hay là bây giờ đuổi theo?” Vệ sĩ vừa run vừa hỏi.
Hắn hất bay chiếc dù bên cạnh, tức giận bỏ đi giữa cơn mưa như trút nước.