Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng

Chương 1


Bạn đang đọc Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng – Chương 1


“Cứu mạng… “Cứu mạng, cứu mạng…
Trong cơn mưa như trút nước, Vũ Tiểu Kiều xông ra khỏi hộp đêm Kim Sa Than, chiếc váy dài màu trắng thoáng chốc đã ướt đến trong suốt, tóc dài ướt sũng dính vào khuôn mặt nhỏ nhân đẹp đẽ trắng ngần của cô, đôi mắt ngấn nước tràn ngập sự bất lực sợ hãi.
Một đám đàn ông đuổi theo sau cô, ai nấy đều hung ác, miệng chửi măng hùng hổ “Đứng lại, đứng lại… “Con đàn bà thối, dám chạy à..”
Vũ Tiểu Kiểu chỉ sợ bị bọn chúng bắt được nên chạy thục mạng xông vào đường phố rộng rãi.

Một chiếc xe Sedan màu đen chạy tới trước mặt cô hết như con thú dữ ẩn nấp trong màn đêm tối tăm, hai chiếc đèn xe sáng chói lòa mắt… “A…”
Một tiếng thét kèm theo một tiếng phanh xe chối tại xé rách màn đêm thăm thẳm…
Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ còn nghe tiếng mưa rơi.
Mưa đêm càng thêm nặng hạt.
Ngồi trên chiếc xe Sedan màu đen dài là một người đàn ông khôi ngô mặc một bộ vest đen.

Xe đột nhiên thắng gấp khiến gương mặt vô cùng tuyệt mỹ của anh nhăn lại.
Đôi mắt hẹp dài thâm sâu trong nháy mắt bông lạnh lại.
Tài xế sợ đến nỗi nói lắp, sắc mặt trắng bệch: “Cậu… Cậu chủ, xảy xảy… xảy ra tai nạn rồi.”

So với việc xảy ra tai nạn, anh ta càng lo lắng chọc giận vị tồn thần này hơn.
Yên tĩnh, nghẹt thở như sắp chết.
Tài xế dè dặt ngước mắt lên nhìn qua gương chiếu hậu để dò xét thái độ của người đàn ông tôn quý đang ngồi phía sau.
Gương mặt của anh bị bao trùm trong bóng tối nên không nhìn rõ, chỉ thấy được đôi môi mỏng đang mím chặt của anh từ từ mở ra.

“Đi xem thử!”
Giọng nói tràn đầy từ tính, từng chữ lạnh như đao gầm thẳng vào lồng ngực.
Tài xế và hai vệ sĩ nhanh chóng xuống xe.
Thế nhưng dưới cơn mưa tầm tã bọn họ hoàn toàn không tìm được người cô gái bị tông.

Ngay lúc bọn họ cảm thấy lạ kỳ thì một cánh tay trắng bệch đột nhiên vươn ra khỏi gầm xe.
Đêm mưa gió thét gào, tài xế và vệ sĩ đều bị cánh tay kia làm cho gật nảy mình.

“Cửu… Cứu mạng
Một cô gái bò ra khỏi gầm xe.
Cô kéo cánh cửa không khóa của xe ra, cố gắng hết sức trèo lên xe.
Người đàn ông đẹp khôi ngô ngồi ghế sau chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi vào, ngay sau đó là một người phụ nữ mặc đồ trắng, tóc tại rũ rượi nhào tới.

“Cứu mạng… Cứu tôi với…
Cho dù biểu cảm trên gương mặt tuấn tú của anh vạn năm không đổi nhưng anh cũng không khỏi khẽ rùng mình.
Nhưng chỉ trong chốc lát, anh lại lạnh lùng như ban đầu.
Tài xế và vệ sĩ vội vã chạy tới, túm lấy mắt cá chân của Vũ Tiểu Kiều muốn kéo cô xuống khỏi xe.

“Cô là ai mà lại to gan như vậy! Cô có biết đây là xe của ai không mà cũng dám xông vào!”
Vũ Tiểu Kiều ngã uỵch xuống phía dưới ghế ngồi.


Cô túm lấy chân của người đàn ông ngồi trên xe hệt như bám víu lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình, không chịu buông ra.

“Cầu xin anh, giúp tôi “Có người đuổi theo tôi….

Tôi không thể rơi vào tay bọn chúng, nếu không
Giọng Vũ Tiểu Kiểu nghẹn ngào, vô cùng sợ hãi.
Cô thật sự rất sợ, cả người đang run lẩy bẩy, may là đám đàn ông đuổi theo cô không đuổi tới.

Nhưng cô biết, chỉ cần chiếc xe này vứt bỏ cô lại, cô sẽ bị bắt về hộp đêm.
Vũ Tiểu Kiều không dám tưởng tượng sau khi mình bị bắt về sẽ bị đối xử thế nào.

“Cầu xin anh…”
Cô ngắng gương mặt nhỏ xinh xắn lên, ánh mắt khẩn cầu nhìn người đàn ông ngồi trên cao.

Người đàn ông khôi ngô cúi đầu nhìn vào đôi mắt trong suốt sáng như vì sao ẩn dưới mái tóc dài rồi tung, sâu trong tim khẽ run lên một cái.
Cô có một đôi mắt vô cùng mê hoặc lòng người.
Chỉ là bây giờ đôi mắt ấy lại tràn ngập sự đau khổ và tuyệt vọng, bị thương và bất lực…

Đột nhiên anh rất muốn biết, rốt cuộc đã xảy ra những gì với cô gái nhỏ này? Mà lại có thể hủy hoại sự thuần khiết trong đôi mắt vốn dĩ không nên có bất kỳ một tạp chất gì này.

“Cầu xin anh..”
Cô yếu ớt thều thào, nhiệt độ toàn thân dần dần tăng lên, ý thức càng ngày càng mơ hồ.
Người đàn ông khôi ngô nheo chặt khỏe mắt: “Sao phải giúp cô ?”
Trước nay anh đều sống rất nguyên tắc, chưa bao giờ làm những việc không có nhân quả rõ ràng, lãng phí thời gian quý báu.

“Anh… suýt chút đã tông chết tôi, anh phải chịu trách nhiệm.


Vậy là tiếp cận được rồi sao? Anh cười lạnh khinh miệt.
Vũ Tiểu Kiều chậm rãi thở phào, tuy rằng thái độ của anh không thân thiện lầm nhưng không biết vì sao bám lấy anh lại có cảm giác an tâm kỳ lạ đến vậy.
Mí mắt cô càng lúc càng thấy nặng, cả người càng lúc càng nóng ran.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.