Tổng Tài Cầu Bao Nuôi

Chương 50: Hôn Xong Lại Nuốt Lời


Bạn đang đọc Tổng Tài Cầu Bao Nuôi – Chương 50: Hôn Xong Lại Nuốt Lời


Tống Khuynh Thành tựa vào ghế chợp mắt: “Quyến rũ không thành, còn bị nhìn thấu, có thể không lạ sao.”
“Ý chị là sao?” Thẩm Triệt quay đầu nhìn cô với ánh mắt rất kinh ngạc.
“Ý trên mặt chữ.” Tống Khuynh Thành mở to hai mắt, giơ tay gảy nút thắt nơ Trung Hoa treo trước xe, thuận miệng trả lời.
“Anh ta biết rồi à? Vậy anh ta có…”
Tống Khuynh Thành hiểu Thẩm Triệt nói đến điều gì, cô hờ hững trả lời: “Anh ấy không muốn.”
“Ồ, anh ta không muốn mà chị còn bám theo.”
“Nhưng mà bám theo đuôi cũng không phải cách.” Tống Khuynh Thành sâu kín nói thầm một câu, lấy tay nâng má, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ hai má, nhìn Thẩm Triệt hỏi: “Cậu còn biết những người đàn ông độc thân vàng mười(*) khác ở Nam thành không?”
(*)黄金单身汉 – Người đàn ông độc thân vàng mười: Chỉ những đàn ông đẹp trai, giàu có, quyến rũ,…
“…” Thẩm Triệt tức giận trừng mắt nhìn cô.
Tống Khuynh Thành lại không cho là đúng, bình tĩnh mở miệng nói: “Cũng không thể bỏ tất cả trứng gà vào trong một giỏ, cách này của tôi gọi là tránh nguy hiểm.”
Thẩm Triệt đáp trả lại cô: “Vậy chị phải cẩn thận, tránh cho dã tràng xe cát biển.”
Tống Khuynh Thành nghe xong, chỉ mím môi cười khẽ.
……
Thẩm Triệt không đưa Tống Khuynh Thành về nhà họ Lục mà đi đến khu chung cư cô thuê.
Hai người để đồ xong bèn tìm một nơi để ăn trưa.

Buổi chiều, Thẩm Triệt lái xe đưa Tống Khuynh Thành đến bệnh viện thăm bà ngoại.
Bà cụ nhận ra Thẩm Triệt, bảo cậu ngồi xuống, rồi lại bảo Tống Khuynh Thành gọt lê pha trà.
Lúc Thẩm Triệt đi toilet, bà ngoại kéo Tống Khuynh Thành, tha thiết nói: “Đứa nhỏ Tiểu Thẩm này, vẻ ngoài tuấn tú, nhân phẩm tốt, cháu phải nắm chắc đấy, biết chưa?”
Tống Khuynh Thành cảm thấy đau đầu: “Bà ngoại, bà nghĩ đi đâu vậy.”
Bà cụ thở dài: “Bà ngoại lớn tuổi rồi, bây giờ chỉ nhớ duy nhất chuyện của cháu.

Khi nào cháu dẫn cháu rể đến đây cho bà, bà mới vui vẻ ăn nhiều hơn hai bát cơm.”
“Bây giờ cháu còn đang đi học mà.” Tống Khuynh Thành dịu dàng dỗ dành bà cụ: “Nếu như cháu có đối tượng, chắc chắn sẽ dẫn đến thăm bà đầu tiên.”
Bà ngoại cười, vui vẻ gật đầu.
Tống Khuynh Thành cầm lấy bình nước nóng: “Cháu đi lấy nước nóng.”
Từ phòng bệnh đi ra, Tống Khuynh Thành khép hờ cửa lại, thở dài một hơi, sau đó đi đến phòng nước sôi ở góc đường, khi phát hiện thiết bị nước nóng lạnh bị hỏng, cô bèn bước qua lối thoát hiểm bên cạnh lên lầu năm.
Tống Khuynh Thành lấy nước xong, chuẩn bị đi thang máy trở về thì chợt nhìn thấy người quen cũ ở gần bàn y tá.
Cố Hành Dương đang cẩn thận đỡ một cô gái xinh đẹp, sắc mặt cô gái hơi tái nhợt, nhưng lại khó nén vẻ vui mừng.

Vừa rồi ở trong thang máy, Tống Khuynh Thành có chú ý tấm bản đồ phân bố các tầng của khoa nội trú, 5F, là khoa sản phụ và nhi khoa.
Giống như cảm nhận được điều gì đó, Cố Hành Dương bỗng nhiên ngẩng đầu, mặt lập tức ngẩn ra, bước chân theo đó hơi khựng lại.

“Sao vậy?” Uông Minh Tú ngửa đầu hỏi chồng sắp cưới của mình.
Sau đó nhìn qua theo tầm mắt Cố Hành Dương, khi thấy Tống Khuynh Thành, nụ cười bên môi Uông Minh Tú liền nhạt đi, ngay cả ánh mắt cũng hiện lên vẻ thù địch.
Tống Khuynh Thành để ý đến sự thay đổi của cô nhưng vẫn mỉm cười chào hỏi: “Đến bệnh viện với bạn gái à?”
“……!Phải.” Cố Hành Dương nói xong, giới thiệu Uông Minh Tú với Tống Khuynh Thành.
Lúc này, giọng nói của Cố Thanh Vi truyền đến từ xa: “Anh, em đã mang thuốc đến rồi.

Anh nhớ mỗi ngày ba bữa nhắc nhở chị dâu uống, vừa rồi bác sĩ cũng nói cái thai này không được ổn định lắm, phải…”
Khi nhìn thấy Tống Khuynh Thành, Cố Thanh Vi lập tức dừng lại.
Tống Khuynh Thành nhìn thấy tình huống này cũng không ở lại để người ta chê bai, cô cười nhạt: “Không quấy rầy các người nữa, có thời gian hôm khác gặp lại.”
Cô nói xong liền đi thẳng về phía cửa thang máy.
Thang máy dừng lại ngay trên tầng 5.
Tống Khuynh Thành đi vào thang máy, ấn nút đóng cửa, nhưng trước khi cửa thang máy đóng lại thì bị một bàn tay mảnh khảnh chặn ngang, Tống Khuynh Thành ngước mắt lên, nhìn thấy vẻ mặt uất ức của Cố Thanh Vi bên ngoài thang máy, Cố Thanh Vi thấy vẻ mặt Tống Khuynh Thành không mặn không nhạt, liền tức giận nói: “Tôi cảnh cáo cô, đừng tưởng rằng giở một chút mưu mô là có thể nhen nhóm lại tình cũ với anh tôi, bây giờ chị dâu tôi đã mang thai, nếu như chị ấy có chuyện ngoài ý muốn, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”
Tống Khuynh Thành nhìn cô ta với ánh mắt bình tỉnh: “Nói xong rồi à?”
“…” Cố Thanh Vi giật mình, không biết nên ứng phó như thế nào.
Tống Khuynh Thành hất cằm về phía cửa thang máy, nói thêm lần nữa: “Nói xong thì buông tay ra.”

……
Cô trở lại phòng bệnh, Thẩm Triệt đang nói chuyện phiếm với bà ngoại.
Tống Khuynh Thành đi vào, nhẹ nhàng đặt bình nước nóng lên bàn bên cạnh đầu giường ngủ.
“Sao đi lâu vậy?” Thẩm Triệt quay đầu hỏi.
Tống Khuynh Thành trả lời: “Máy nước nóng ở tầng này bị hỏng chưa sửa xong, chỉ có thể xuống dưới lầu lấy nước.”
Cô không đề cập đến chuyện gặp phải người nhà họ Cố.
Buổi tối Thẩm Triệt còn phải đi làm, ở bệnh viện đến bốn giờ rưỡi đã phải rời đi.

Bà ngoại thầm nghĩ muốn tác hợp hai đứa nhỏ, thúc giục Tống Khuynh Thành đi cùng.

Cuối cùng, Tống Khuynh Thành đành phải rời khỏi bệnh viện với Thẩm Triệt.
Khu chung cư Phương Viên và nơi cô ở trái ngược nhau, Tống Khuynh Thành không để Thẩm Triệt đưa nữa, ném hai đồng tiền xu lên xe buýt.
Trở lại chỗ ở, Tống Khuynh Thành ở dưới tầng mua một phần đồ ăn lên làm cơm tối.
Lúc lấy tiền lẻ từ trong túi, lại sờ trúng tấm chi phiếu tiền mặt kia, cô nhìn chữ ký của Úc Đình Xuyên ở trên đó, kiểu chữ hơi loáy ngoáy, là chữ ký thương mại rất chính quy, dưới ánh hoàng hôn chiếu rọi, mỗi nét vẽ đều giống như có khí thế đè nén người khác.
Muốn hôn thì hôn, hôn xong lại nuốt lời, khách làng chơi còn biết cho tiền chơi gái…
Tống Khuynh Thành càng cảm thấy lúc trước mình đã lựa chọn sai lầm.

Ngày hôm sau, Tống Khuynh Thành đến Hoàng Đình phỏng vấn, để phòng ngừa quản lý nhận ra mình, cô cố ý cắt kiểu tóc ngang vai, bởi vì có chị Linh đề cử, quá trình Tống Khuynh Thành nhận công việc này rất thuận lợi, hơn nữa ngoại hình của cô vốn rất nổi bật, cuối cùng xác định ba ngày sau tới đây làm.

Buổi tối, Úc Tinh gửi đến một tin nhắn thoại wechat: “Có thích nhạc giao hưởng không? Mình có hai vé, tối ngày mốt.”
Tống Khuynh Thành vừa tắm rửa xong, dùng khăn mặt lau tóc ướt: “Trước kia chưa từng nghe.”
“Mình cũng chưa từng nghe, vậy chúng ta đi coi như là mở rộng tầm mắt.

À, đúng rồi, có Cố Gia Chi kéo đàn violon trong dàn nhạc nữa đó.” Động tác lau tóc của Tống Khuynh Thành dừng lại, sau đó nghe thấy giọng của Úc Tinh truyền đến: “Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, chắc chú hai mình sẽ đi.”
Tống Khuynh Thành cầm điện thoại di động, sau khi suy nghĩ mười mấy giây mới mở miệng: “Tối ngày mốt là khi nào?”
……
Hai ngày sau, buổi chiều, Tống Khuynh Thành trở về nhà họ Lục một chuyến.
Vợ chồng Lục Tích Sơn vừa khéo nghỉ ngơi ở nhà, Cát Văn Quyên nhìn thấy Tống Khuynh Thành vào cửa thì lạnh lùng cười với chồng trên sô pha: “Cuối cùng cháu gái ngoan của ông cũng còn nhớ trở về nhà.

Nhìn dáng vẻ ung dung của nó kìa, chắc là ôm được đùi rồi, ông còn không đi qua hỏi xem, tránh cho người ta đến lúc nào đó biến thành Phượng Hoàng, lại quên mất ơn nghĩa của người chú nửa thời như ông.”
Sắc mặt Lục Tích Sơn trở nên hơi khó coi, không muốn tranh cãi với vợ, lúc nhìn về phía Tống Khuynh Thành thì có chút muốn nói lại thôi.
Tống Khuynh Thành đi lên tầng, ở trong phòng lấy bộ quần áo, vừa xoay người liền phát hiện Lục Tích Sơn cũng lên, không đợi Lục Tích Sơn mở miệng, cô đã cầm lấy váy đặt lên người: “Chú, cháu sắp đi nghe nhạc giao hưởng, chú giúp cháu xem một chút, chiếc váy này có thích hợp hay không?”
“Nhạc giao hưởng à?” Lục Tích Sơn hỏi một câu.
Tống Khuynh Thành mỉm cười: “Ở Nhà hát Lớn Nam Thành, tối nay bắt đầu lúc bảy giờ.

”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.