Bạn đang đọc Tổng Tài Cầu Bao Nuôi – Chương 49: Ánh Mắt Úc Đình Xuyên Nhìn Cậu Hơi Kỳ Lạ
Úc Tinh nói: “Lúc JOICE sinh ra, chú hai mình và thím Hai đã ở trong trạng thái ly thân, lúc ấy còn bị chó săn chụp được, nhưng đến khi JOICE tròn tuổi thì bọn họ mới làm xong thủ tục ly hôn.
Tuy nhiên không biết vì sao bọn họ nhất định phải ly hôn, nếu như đã đồng ý sinh con thì không thể nào không có tình cảm.
”
Tống Khuynh Thành nhớ tới vẻ mặt bình tĩnh của Úc Đình Xuyên khi nói đến “con trai” vào tối hôm qua!
Lần đầu tiên, cô thật sự cảm nhận được mình và Úc Đình Xuyên sống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Úc Đình Xuyên ba mươi bốn tuổi, trải qua bao nhiêu sóng gió lớn trong cuộc đời, kết hôn, sinh con, ly hôn, từ cùng bạn học thời đại học nắm tay nhau đi vào điện hôn nhân rồi đến đường ai nấy đi, không biết vì sao, trong đầu Tống Khuynh Thành hiện ra một hình ảnh, Úc Đình Xuyên mặc âu phục giày da đứng ở trước mặt mục sư, nhìn cô dâu mặc váy cưới trắng tinh, tay cầm bó hoa từng bước đi tới.
Trai gái xứng đôi vừa lứa.
Chắc hẳn cảnh tượng kia có thể dùng hết lời chúc mừng.
Úc Đình Xuyên khi đó trẻ hơn ít nhất mười tuổi so với bây giờ.
Lời khuyên của Thẩm Triệt lại quanh quẩn ở bên tai lần nữa, Tống Khuynh Thành không nhịn được phải suy nghĩ lại, rốt cuộc lúc trước mình lựa chọn Úc Đình Xuyên là đúng hay sai.
Kỳ thi cuối cùng kéo dài hai ngày rưỡi, bắt đầu trong cơn mưa phùn.
Sáng chủ nhật, bài kiểm tra tiếng Anh cuối cùng đã kết thúc.
Tống Khuynh Thành vừa ra khỏi phòng học, mở điện thoại ra liền nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Thẩm Triệt, cô gọi điện thoại lại, sau đó hai người nhanh chóng hẹn gặp nhau trước ký túc xá.
Thẩm Triệt mượn một chiếc Chery QQ từ bạn bè, để đựng hành lý của Tống Khuynh Thành cũng đủ rồi.
“Thi thế nào?” Lúc lên tầng, Thẩm Triệt quay đầu hỏi.
Tống Khuynh Thành hờ hững trả lời: “Cũng được.
”
“Chị nói cũng được, vậy chắc là không có vấn đề.
” Thẩm Triệt thấy trong ngực Tống Khuynh Thành còn ôm mấy quyển sách, liền vội vàng đoạt lấy rồi nói: “Tôi đã hỏi qua bên câu lạc bộ, nhưng bởi vì chuyện lần trước nên tôi đã tìm người khác hỏi quản lý giúp rồi.
Quản lý nói đúng là đang cần vài nhân viên làm thời vụ.
Tôi đã nói với chị Linh, đến lúc đó để chị ấy sẽ giới thiệu chị vào.
”
Chuyện lần trước chính là Tống Khuynh Thành bị chó chăn cừu cắn ở câu lạc bộ.
Thẩm Triệt tiếp tục nói: “Lương 150 tệ một ngày, chị Linh đã giúp tôi hỏi luôn, tính lương theo ngày, phí mở chai tính khác, làm từ thứ hai đến thứ năm, 5h30 chiều đến mười một giờ đêm, nếu khách về sớm cũng có thể tan tầm sớm.
”
“Cũng ở phòng riêng tầng bảy à?” Tống Khuynh Thành hỏi.
Thẩm Triệt liếc xéo cô một cái: “Chẳng lẽ chị còn muốn lên tầng tám sao?”
Tầng tám của Hoàng Đình, là phòng cao cấp, là phòng khách sạn dùng để cho khách qua đêm.
Về phần tình huống nào cần phải ở lại qua đêm, không cần nói cũng biết.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến tầng năm ký túc xá.
Ký túc xá của Nguyên Duy có hai khu ký túc xá lớn, mỗi ký túc xá lớn bao gồm bốn phòng nhỏ cộng thêm một đại sảnh, toilet và phòng tắm thì bố trí bên cạnh đại sảnh.
Tống Khuynh Thành trở về tương đối muộn, người khác cũng đã thu dọn xong, chuẩn bị rời đi.
Lúc Tống Khuynh Thành sửa sang lại quần áo, Thẩm Triệt bò lên giường tháo màn xuống giúp cô, trông rất bận rộn.
Bởi vì ngày nghỉ không thể bật điều hòa nên cả hai người đều toát mồ hôi, Tống Khuynh Thành đi vắt khăn lau mặt cho Thẩm Triệt, cô vừa mới đi ra từ toilet thì điện thoại di động vang lên, là Úc Tinh gọi tới.
Không đợi cô nghe máy, tiếng thở hồng hộc của Úc Tinh đã truyền đến từ cửa ký túc xá: “Quả nhiên cậu vẫn chưa đi.
”
Tống Khuynh Thành nghe tiếng bèn ngẩng đầu lên, Úc Tinh đã chạy vào đại sảnh, hai tay chống thắt lưng, đợi hô hấp hơi trở lại bình thường mới mở miệng: “Đồ đạc đều đã thu dọn xong chưa?”
“Làm sao vậy?” Tống Khuynh Thành hỏi cô ấy.
“Ngày đó mình hỏi cậu, chẳng phải cậu nói chú cậu không đến đón cậu được sao? Mình đã nói với chú hai, tiện đường đón cậu luôn, tuy rằng Cố Gia Chi cũng tới nhưng hôm nay chú Hai mình lái Land Rover, bốn người thêm hành lý cũng sẽ không chật đâu.
”
Lúc này, Thẩm Triệt đi ra từ trong phòng, cậu vừa khom lưng mang giày vừa nói: “Tống Tống, buổi trưa ăn canh chua cá hay là! “
Lời của cậu còn chưa dứt thì đã nhìn thấy Úc Tinh.
Úc Tinh và Thẩm Triệt trợn mắt nhìn nau, vài giây sau di chuyển đến bên cạnh Tống Khuynh Thành, nhỏ tiếng hỏi: “Nam sinh trong lớp cậu sao? Tại sao mình chưa thấy bao giờ.
”
Tống Khuynh Thành trả lời: “Là bạn mình.
”
Vừa dứt lời, ánh mắt Úc Tinh hướng về phía sau Tống Khuynh Thành: “Chú Hai, chú cũng lên đây sao?”
Tống Khuynh Thành quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Úc Đình Xuyên.
Khi đối diện với đôi mắt kia của Úc Đình Xuyên, Tống Khuynh Thành giật mình nhưng lập tức khôi phục lại như thường, Thẩm Triệt vốn đang mang giày, nhìn thấy Úc Đình Xuyên tới, cho dù là vẻ mặt hay cử chỉ đều trở nên hơi bối rối, trong lúc nhất thời đứng ở cửa phòng nhỏ, không biết có nên ngồi xổm xuống buộc dây giày này hay không.
Úc Đình Xuyên đút một tay vào túi quần, tay kia cầm chìa khóa xe, đi tới.
Anh liếc mắt nhìn Thẩm Triệt, rồi tầm mắt dừng lại trên người Tống Khuynh Thành vài giây, cuối cùng nhìn về phía Úc Tinh: “Đồ đạc đã dọn xong rồi à?”
Lúc này Úc Tinh mới nhớ tới mục đích mình đi lên, cô ấy bèn xoay đầu hỏi Tống Khuynh Thành, Tống Khuynh Thành lại nói: “Không cần, bạn mình sẽ đưa mình về.
”
“Đúng vậy, tôi mượn xe đồng nghiệp rồi.
” Thẩm Triệt đúng lúc xen vào.
Úc Đình Xuyên nghe xong, ngước mắt sâu thẩm nhìn Tống Khuynh Thành.
Giống như đang chờ câu trả lời của chính cô.
Ánh mắt Tống Khuynh Thành không né tránh, bình tĩnh nhìn anh: “Thẩm Triệt là đặc biệt tới đón tôi, xe dừng ở dưới lầu.
”
“! ! ”
Nhận được câu trả lời, Úc Đình Xuyên gật đầu, nói với Úc Tinh một câu: “Đi thôi.
”
Sau đó anh liền xoay người rời đi, bóng lưng cũng cao ngất giống như lúc tới.
Chờ đến khi bóng dáng Úc Tinh cũng biến mất ở cửa lớn, Thẩm Triệt mới đi tới bên cạnh Tống Khuynh Thành: “Ông chủ Hằng Viễn này thật sự rảnh rỗi, nhóc con trong nhà nghỉ một ngày anh ta còn tự mình đến đón, chị nói xem ngồi trong ký túc xá uống trà, hay là đứng đó gọi điện thoại cho khách hàng, cũng không đến mức thật sự cầm giẻ lau bận rộn làm việc.
”
“Ai biết được.
” Tống Khuynh Thành thu hồi tầm mắt: “Đồ đạc dọn xong rồi, chúng ta cũng đi thôi.
”
Hai người xuống lầu, đi ra từ ký túc xá, Tống Khuynh Thành theo bản năng nhìn về phía một tòa nhà ký túc xá khác, nhưng ven đường chỉ có hai ba chiếc xe bình thường.
Thẩm Triệt đặt đồ đạc ở phía sau rồi đóng cửa cốp xe lại: “Lên xe thôi.
”
Trên đường đi, lúc chờ đèn đỏ, Thẩm Triệt không đầu không đuôi nói một câu: “Ánh mắt Úc Đình Xuyên nhìn chị hơi kỳ lạ.
”.