Bạn đang đọc Tổng Tài Câm Em Là Định Mệnh Của Anh! – Chương 134
Tối hôm đó cơn buồn ngủ của Anna bị đánh tan, cô thu dọn đồ đạc sơ sài bỏ vào vali.
Mười giờ đêm xe cộ thưa thớt, rất lâu cô mới bắt được một chiếc taxi đến sân bay đặt một vé máy bay đêm đến Hải Châu.
Đêm nay cô không ngủ, ngồi trong máy bay bồn chồn nghĩ về những chuyện đã xảy ra.
Mặc Đình Phong anh ấy thật sự là chồng cô? Tiểu Hy thật sự là con gái cô? Cố gắng nhớ lại rất nhiều, cố tìm lại một mảnh ghép, một chút kí ức gì đó bỏ sót, cô chỉ tìm lại khoảnh khắc lúc mình lờ mờ thấy khi Mặc Đình Phong bị hôn mê vì cứu cô trong hồ băng hôm đó.
Cảnh tượng người đàn ông nằm trên giường, dây truyền dịch chằng chịt, khuôn mặt của người ấy cô chẳng thể thấy rõ…
…
Bình minh dần lên đón chào một ngày mới.
Thành phố Hải Châu bắt đầu trở nên sầm uất nhộn nhịp.
Đây là lần thứ hai Anna trở lại nơi này sau khi mất đi kí ức.
Cô hiện giờ rất muốn đến gặp Mặc Đình Phong hoặc dùng cách nhanh nhất là gọi một cuộc điện thoại cho anh, nhưng cô không có đủ dũng khí, kí ức trước đây chỉ là một con số không, gặp anh cô biết phải làm gì? Nói rằng mình biết anh là người chồng trước đây của cô trong khi cô chẳng nhớ được thứ gì?
Bản thân anh đã cố gắng theo đuổi cô còn cô chẳng có một chút cố gắng!
Đứng trước đại lộ rộng lớn, Anna không biết định hướng về đâu.
Thật sự cô rất muốn gặp Mặc Đình Phong nhưng cô vô cùng áy náy.
Một chiếc ô tô màu đen sang trọng bỗng dừng trước mắt, cô hiếu kỳ nhìn lấy, cửa kính xe mở ra hiện ra khuôn mặt điển trai của một người đàn ông.
Cô cảm thấy người này khá quen mắt nhưng nhớ không ra.
Người đàn ông kia thấy ánh mắt hiếu kỳ của cô thì mỉm cười, tháo kính râm xuống.
“Cô không nhận ra tôi à?”
Anna lắc đầu, nghi hoặc.
Người kia thở dài một hơi, có vẻ hơi thất vọng khi cô không nhận ra mình.
“Tôi là người dự buổi tiệc chiếc váy kỷ niệm do cô thiết kế đấy! Lúc ấy có một người đàn ông có hành vi hơi quá với cô, là tôi ngăn cậu ta lại!”
Cô “à” một tiếng nhớ ra, hỏi:
“Vậy anh dừng xe ở đây làm gì?”
Người đàn ông còn tưởng cô sẽ hỏi về quý danh của anh, ai lại ngờ… Hơi mất mặt, anh ta hắng giọng:
“Cô tìm Mặc Đình Phong đúng không? Cậu ta là bạn thân tôi!”
Anna bán tín bán nghi, người đàn ông liền lấy điện thoại ra lướt vài cái gọi đi, không lâu sau liền có người bắt máy.
“Gọi làm gì?”
Giọng điệu lạnh nhạt này Anna vừa nghe đã biết là Mặc Đình Phong, trái tim liền đập rộn lên.
Người kia nhìn cô cười cười.
“Vì có người…”
“Suỵt!”
Anna gấp gáp ra dấu hiện cầu xin đừng nói mình ở đây, giọng nói người đàn ông lập tức ngưng bặt khiến Mặc Đình Phong bên kia khó hiểu.
“Ấp a ấp úng thế này không phải phong cách của cậu!”
Người đàn ông mệt mỏi tựa lưng vào thành ghế, hai vợ chồng này đúng là làm cậu ta mệt mỏi.
“Chỉ là muốn hỏi thăm sau khi từ bỏ theo đuổi lại vợ, cậu còn ổn không?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc mới nghe được một câu khó chịu:
“Rảnh rỗi lắm à?”
Người đàn ông cười lên một tràng sảng khoái, ánh mắt muôn phần nguy hiểm nhìn chằm chằm Anna.
“Cứ tâm sự nỗi lòng của cậu đi, biết đâu tôi có thể giúp cậu cua lại vợ?”
“Nhảm nhí!”
Theo sau đó là tiếng tút tút dài, là Mặc Đình Phong ngắt máy.
Anna bây giờ mới tin lời nói của người đàn ông này là sự thật.
“Cô không biết đi đâu sao? Vậy tôi chở cô đi đến nơi này, đảm bảo cô sẽ hài lòng!”
Anna đứng im ở đây không nhúc nhích, người đàn ông kia mất kiên nhẫn lên giọng:
“Yên tâm, tôi không bắt cô đi mổ bụng lấy nội tạng đâu.
Tôi rất giàu! Và còn nữa, tôi không dám động vào người phụ nữ của Mặc Đình Phong!”
Anna lúc này mới có chút yên tâm, mở cửa xe vào trong.
Ban nãy cô nghe tất thảy cuộc điện thoại đó, tuy thái độ Mặc Đình Phong nói chuyện có hơi cục súc một chút nhưng cũng thông qua cách nói chuyện này cô nhận biết hai người này khá thân.
Xe bắt đầu khởi động, không gian yên tĩnh vô cùng, cô lên tiếng hỏi:
“Tôi xưng hô với anh thế nào?”
“Lãnh Hàn Khâm! Bác sĩ chuyên ngành dược học!”
“Ồ!”
Anna không ngờ nơi Lãnh Hàn Khâm đưa cô đến chính là bệnh viện.
Sự ám ảnh do Dương Tầm hôm đó lôi cô vào bệnh viện hiện lên trong đầu.
Lãnh Hàn Khâm thấy cô lo sợ đứng chần ngần đó thì bực bội.
“Tôi đã nói rồi, không có mổ bụng lấy nội tạng cô đâu!”
Người đàn ông này theo y học nên nói chuyện ghê người chết được.
Cô bất đắc dĩ theo anh ta vào trong.
Người của bệnh viện từ lớn đến bé ai ai cũng biết đến Lãnh Hàn Khâm, thân thiện gật đầu chào hỏi anh ta.
Nhất là mấy cô nữ ý tá, thấy Lãnh Hàn Khâm hai mắt liền sáng ngời, trông thấy cô đi kề bên vẻ mặt vui vẻ lập tức hóa đá, bực bội.
Lãnh Hàn Khâm dường như không quan tâm đến điều đó, Anna cũng không muốn để tâm vào những chuyện không đâu.
Cô theo Lãnh Hàn Khâm vào thang máy đi lên tầng, vào phòng làm việc của anh ta, một phòng làm việc cực kỳ thông thoáng, nhàn nhạt mùi thuốc khử trùng, không quá gắt gao như những nơi khác.
“Anh đưa tôi đến đây làm gì?”
Lãnh Hàn Khâm đi đến kệ tủ, vừa mở ngăn tủ ở giữa ra lục lọi gì đó, vừa lãnh đạm đạm trả lời:
“Thôi miên cô!”
Anna kinh ngạc tròn mắt, thôi miên cô để làm gì? Người đàn ông này thật khó hiểu làm cô có cảm giác nguy hiểm tới nơi.
Lãnh Hàn Khâm quay đầu quan sát cô, nhếch mày nói:
“Hình như cô biết trước đây mình là ai rồi thì phải? Cô muốn tìm lại ký ức của mình để quan minh chính đại đối diện với Mặc Đình Phong đúng không? Vậy thì chỉ có cách thôi miên thôi!”