Tổng Tài Câm Em Là Định Mệnh Của Anh!

Chương 133


Bạn đang đọc Tổng Tài Câm Em Là Định Mệnh Của Anh! – Chương 133


Trong đêm đó Hứa Tần Lâm gấp gáp cùng trợ lý đến sân bay về nước, trợ lý của cậu thoạt không hiểu rốt cuộc Hứa Tần Lâm bỗng dưng trở về là có việc gì.

Hừng sáng, cậu đã thuận lợi đặt chân xuống sân bay.

Nơi đầu tiên Hứa Tần Lâm đi đến không phải là Hứa gia mà là Mặc Thị, càng làm cho trợ lý của cậu ta khó hiểu vô cùng.

Tiếp tân ái ngại cúi đầu.
“Thành thật xin lỗi Hứa tổng, anh không đặt lịch hẹn trước với chủ tịch của chúng tôi nên không thể gặp riêng anh ấy!”
“Cô có thể gọi một cuộc cho anh ta, nhất định anh ta sẽ cho tôi vào trong!”
Nữ tiếp tân có vẻ hơi chần chừ, sau cùng cũng đồng ý gọi một cuộc lên phòng chủ tịch, là trợ lý nghe máy, chẳng biết nói gì đó, sau khi cúp máy, tiếp tân bảo Hứa Tần Lâm có thể gặp Mặc Đình Phong, dẫn đường cho cậu.
Đến nơi thư ký đi mất, Hứa Tần Lâm lịch thiệp gõ cửa, bên trong liền vọng đến giọng của trợ lý mời vào.

Trình Huyên gật đầu chào hỏi Hứa Tần Lâm, sau đó đem xấp tài liệu xin phép xuống tầng đưa cho các ban trưởng phòng.
Mặc Đình Phong trầm lặng đọc tài liệu, giống như không biết sự hiện diện của Hứa Tần Lâm vậy.

Cậu thong thả ngồi xuống ghế tự rót trà uống một ngụm.
“Đường đường là một công ty lớn sao đến một thư ký tiếp khách cũng không có? Chủ tịch thì cũng chẳng ngó đến khách một cái, thái độ này là sao?”
“Đang yên đang lành cậu chạy về đây đến công ty tôi làm gì?”
“Là chuyện của Anna!”

Hứa Tần Lâm quan sát nét mặt Mặc Đình Phong, quả như cậu đoán, anh liền rời mắt khỏi xấp tài liệu mà nheo mi nhìn cậu, hỏi:
“Cô ấy làm sao?”
Hứa Tần Lâm bảo:
“Đến đây mặt đối mặt mới nói được!”
Mặc Đình Phong không chút tình nguyện đi đến ghế ngồi đối diện Hứa Tần Lâm.
“Nói mau lên!”
Tay cầm trà của cậu ta đặt xuống bàn, ánh mắt bắt đầu chuyển thành tức tối nhìn lanh lãnh anh.
“Mặc Đình Phong, tại sao người cô ấy yêu lúc nào cũng là anh vậy hả? Rốt cuộc anh đã giở trò gì?”
“Cậu đến đây chỉ để hỏi chuyện này?”
“Trả lời tôi đi!”
Mặc Đình Phong âm trầm nhìn xuống mặt bàn được mài dũa bóng loáng tỉ mỉ, khẽ cong môi.
“Cô ấy chọn cậu rồi, cậu đã thắng, còn hỏi những điều này làm gì?”
“Suy cho cùng cũng là vì nghĩa thôi! Là cô ấy tưởng năm năm trước cô ấy là người yêu tôi nên mới không muốn phụ bạc tôi.

Còn anh, rõ là đã làm cho cô ấy mất hết kí ức rồi gặp lại vẫn yêu.

Thứ tôi muốn là trái tim của cô ấy chứ không phải cái nghĩa vụ đó!”
Càng nói Hứa Tần Lâm càng đau khổ, nụ cười càng xót xa.

Mặc Đình Phong lãnh đạm nhìn cậu ta.
“Chữ yêu của cô ấy đối với tôi không lớn bằng chữ nghĩa đối với cậu!”
“Không đâu! Là do cô ấy cứ nghĩ anh xem cô ấy là kẻ thay thế mới chấp nhận tôi.

Nếu cô ấy không hiểu lầm chuyện đó chắc chắn đã lựa chọn anh! Sau khi anh đưa Tiểu Hy đi, cô ấy không còn vui vẻ như trước, cả ngày hết đi làm rồi nhốt mình ở nhà.

Có đôi lúc trầm tư một mình rất lâu, rõ ràng anh đã không xuất hiện trong cuộc sống của cô ấy nữa sao tôi vẫn thấy cô ấy cách xa tôi vời vợi?”
Ánh mắt Mặc Đình Phong trở nên ngỡ ngàng, sau cùng kích động đứng bật dậy.

Cô thật sự có suy nghĩ đó sao? Cô cũng yêu anh nhưng vì hiểu lầm về thân phận mình mới tỏ ra ghét bỏ anh?
Hiện giờ Mặc Đình Phong rất muốn gặp cô!
“Nếu anh muốn cướp cô ấy về tay mình đồng nghĩa với việc gì biết không?”
“Thỏa thuận trước đây tôi nhớ chứ! Tôi sẽ không từ thứ gì để lấy lại Nhược Hy.”
“Vì một người phụ nữ đáng sao?”
“Rất đáng!”
Hai chữ của anh rất đanh thép, Hứa Tần Lâm không khỏi nể phục.


Nếu đổi lại là cậu, cậu cũng sẽ tình nguyện làm vậy.

Cậu yêu cô không thua kém Mặc Đình Phong, nhưng giữa hai người kia là định mệnh của nhau rồi!
Hứa Tần Lâm đứng khỏi ghế, ánh mắt tràn đầy thách thức.
“Tôi nói cho anh biết sự thật để hai chúng ta cạnh tranh công bằng.

Hiện tại phần thắng đã nghiêng về phía tôi rồi.

Nếu anh không tranh thủ thì chưa tới hai tuần nữa chúng tôi sẽ cưới!”
Nói xong, cậu thẳng thừng bỏ đi.

Anna từ phòng tắm bước ra, trên người cô là chiếc áo ngủ màu trắng ngà dài qua gối, đang dùng khăn lau khô tóc mình, dự định sau khi sấy tóc xong sẽ ngủ một giấc ngon.

Cả ngày bận bịu với những bản thiết kế, đầu óc còn nghĩ đến chuyện kết quả xét nghiệm đã sinh một đứa con từ hai bệnh viện mà đau cả đầu.

Chưa kịp sấy tóc xong điện thoại đã có tin nhắn, cô mở ra thấy người gửi là Hứa Tần Lâm.
Cậu gửi cho cô một bản ghi âm rất dài, cô thoáng nheo mi nghi hoặc, sau đó mở nó lên.
Cô nghe thấy giọng điệu của hai người đàn ông luân phiên vang lên, nhận ra rất rõ một giọng nói dễ nghe của Hứa Tần Lâm, giọng nam âm trầm còn lại là của Mặc Đình Phong.
“Mặc Đình Phong, tại sao người cô ấy yêu lúc nào cũng là anh vậy hả? Rốt cuộc anh đã giở trò gì?”
“Cậu đến đây chỉ để hỏi chuyện này?”
“Trả lời tôi đi!”
“Cô ấy chọn cậu rồi, cậu đã thắng, còn hỏi những điều này làm gì?”
“Suy cho cùng cũng là vì nghĩa thôi! Là cô ấy tưởng năm năm trước cô ấy là người yêu tôi nên mới không muốn phụ bạc tôi.


Còn anh, rõ là đã làm cho cô ấy mất hết kí ức rồi gặp lại vẫn yêu.

Thứ tôi muốn là trái tim của cô ấy chứ không phải thứ nghĩa vụ đó!”
Tay cầm điện thoại của cô chợt run lẩy bẩy, sau đó đánh rơi nó xuống giường.

Cũng may đệm trên giường rất mềm mại, thoại của cô hư hỏng gì.

Hai tai Anna ù ù bắt đầu không nghe được gì nữa.
Cô ấy “tưởng” năm năm trước cô ấy là người yêu tôi?
Chuyện trước đâu cô là người yêu của Hứa Tần Lâm không phải sự thật, Là cậu ta nói dối cô? Tại sao lại như vậy? Hóa ra năm năm nay cô chỉ là một con ngốc bị lừa.
Rõ là đã làm cô ấy mất hết kí ức?
Cả ngày hôm nay Anna cũng nghĩ ra vô số giả thuyết, trong đó cũng có chuyện nghĩ đến lẽ nào mình là Hạ Nhược Hy, bởi cô và cô ấy vô cùng giống nhau.

Khi nhìn vào bản kết quả cho thấy cô đã sinh một con, trong đầu cô lúc đó liền hiện lên hình ảnh của Tiểu Hy, nhưng suy nghĩ đó chưa bao lâu đã bị phũ phàng gạt bỏ.

Làm sao có thể? Cô nghĩ chỉ là do bản thân quá yêu quý cô bé.
Bây giờ đoạn ghi âm này đã cho cô một câu xác nhận, thật ra suy nghĩ đó của cô là đúng, cô là Hạ Nhược Hy! Cho dù trong đoạn ghi âm này chẳng khúc nào khẳng định nhưng cô đủ biết sự thật đó.

Anna vô cùng bàng hoàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.