Bạn đang đọc Tổng Tài Câm Em Là Định Mệnh Của Anh! – Chương 127
Ngồi trên xe, Anna bồn chồn hết nhìn bó hoa trong tay mình, nhìn chiếc nhẫn kim cương sáng chói, nhìn ra ngoài cửa xem cảnh vật chạy lộn xộn, rồi nhìn người đàn ông trước mặt đang lái xe.
Trong gương chiếu hậu, cô thấy được nét mặt vui vẻ của Hứa Tần Lâm, môi cứ cong lên một đường cong đẹp đẽ, cô càng do dự không biết mở lời thế nào.
“Em xem lúc nào thì cử hành đám cưới được? Anh sẽ tổ chức một buổi lễ trang trọng nhất, đảm bảo em là cô dâu xinh đẹp và hạnh phúc nhất!”
Lòng cô có đá đè, nặng trịch, hít sâu một hơi, cất lời:
“Tần Lâm, thật ra… thật ra em chưa thể chấp nhận chuyện kết hôn này, em… chưa sẵn sàng!”
Khuôn mặt hứng khởi bỗng cứng đờ, một lúc lâu, cậu mới lên tiếng:
“Em cần thời gian bao lâu?”
“Trước mắt vẫn chưa biết!”
“Được, anh đợi em, cho dù có phải dùng cả đời này, chỉ mong muốn một điều là em đừng yêu người đàn ông khác là được rồi!”
Lời này nói ra của Hứa Tần Lâm quá điềm đạm, chất chứa niềm tin vào cô.
Anna nhất thời cảm thấy không đáng thay anh.
“Thật ra anh không cần đợi em đâu! So với sự đợi chờ kia em muốn anh tìm được hạnh phúc của riêng mình.
Nếu anh cưới em khi em chưa có tình cảm với anh sẽ làm anh đau khổ!”
“Anh nguyện chấp nhận!”
Sự kiên định ghim sâu vào bốn chữ đấy quá rõ ràng, Anna thở dài, không nói gì nữa.
…
Hứa Tần Lâm là một doanh nhân thành đạt cho nên chuyện cầu hôn công khai của anh cũng đã rầm rộ trên mạng, không lâu sau đến tai Mặc Đình Phong.
Anh ngồi thừ trên ghế, ánh mắt lạnh thấu xương chăm chú nhìn màn hình vi tính.
Trên màn hình là một đoạn clip lãng mạn được quay lại đăng tải trên mạng.
Cảnh tượng người đàn ông tuấn tú quỳ gối cầu hôn trước một cô gái xinh đẹp.
Nghe rõ tiếng cô gái nói đồng ý, chàng trai kia đeo chiếc nhẫn vào tay cô gái.
Mặc Đình Phong xem không nổi nữa, giây sau vung tay đập mạnh con chuột máy tính xuống đất, con chuột đáng thương tan nát thành trăm mảnh văng loạn xạ tạo nên tiếng động kinh người.
Cô đồng ý lời cầu hôn của Hứa Tần Lâm?
Sao có thể như vậy? Rõ ràng khi gần gũi với cô anh có thể cảm nhận cô rung động với mình cơ mà? Trước nay Mặc Đình Phong luôn muốn theo đuổi lại vợ nhưng vẫn vạch ra một ranh giới cho mình, tôn trọng sự quyết định của Anna, nếu cô muốn đến với người nào anh cũng sẽ không xen vào, miễn rằng cô hạnh phúc.
Cho nên khi thấy đoạn clip này, ý chí của anh dường như sụp đổ.
…
Anna rất nhớ Tiểu Hy, đã xa cô bé mấy ngày trời, cô thật rất muốn gặp.
Hai ngày trước con bé có gọi điện cho cô than rằng ba con bé suốt ngày làm việc, con bé được gửi đến phòng thư ký chơi với một cô thư ký xinh đẹp.
Mới ban đầu còn hứng thú nhưng dần dần cô bé rất nhàm chán.
Hôm nay cô sẽ đến đó đón Tiểu Hy.
Công ty con này của anh là công ty xuất nhập khẩu, không phải công ty trụ sở nhưng rất lớn, bố trí rất hợp lý và trang trọng.
Vừa nhìn đã toát nên sự nghiêm túc và vẻ thời thượng.
Cô được tiếp tân đưa đến phòng thư ký của chủ tịch.
Vừa thấy Anna Tiểu Hy đã chạy sà vào lòng cô kêu “mẹ”, Cô vui vẻ bế cô bé lên thơm mấy cái lên má.
Ngước mắt nhìn thư ký có vẻ rất trẻ trung, một cô gái Pháp xinh đẹp.
Nghĩ đến cô ấy mang chức vụ thư ký của Mặc Đình Phong, cô có chút ngờ hoặc.
Anh tuyển cô thư ký xinh đẹp như thế lẽ nào ham mê nữ sắc? Đàn ông mười người hết chín người yêu cái đẹp, cô không tin Mặc Đình Phong kia sẽ không có để tâm đến.
Cô thư ký bị cô nhìn chằm chằm, nụ cười dần trở nên gượng gạo.
Nghe Tiểu Hy gọi cô là mẹ, cô ấy đoán già đoán non, lại nghĩ đến chẳng phải vợ của Mặc Đình Phong mất rồi sao, chẳng lẽ là người mới? Cô ấy càng dè dặt hơn.
“Chào chị, tôi là Liana, thư ký của chủ tịch Mặc!”
Liana không phải nói tiếng mẹ đẻ nên hơi đớt đát một chút, cái giọng lờ lợ của cô ấy ban đầu Tiểu Hy nghe đã thấy thích thú, lâu lâu còn nổi hứng chọc cô ấy.
Tuy nhiên nói được ngôn ngữ nước ngoài một cách trôi chảy đã là quá giỏi rồi.
Anna cũng gật đầu, chào lại.
“Chào cô, tôi là Anna!”
“Chị trong quen mắt quá, có phải là người của công ty thiết kế WP, thiết kế trang phục kỉ niệm cho vợ của Mặc tổng không?”
Anna không ngờ cô ấy biết mình, trả lời:
“Đúng vậy, tôi là một nhà thiết kế!”
Liana nhìn cô bằng ánh mắt sùng bái, còn luyên thuyên thêm vài câu tấm tắc khen cô.
Tin tức chiếc váy thiết kế của cô lúc ấy được nhiều nhà báo nhắc đến, giới mộ điệu vô cùng quan tâm, tháng đó lượng tiêu thụ của tạp chí Paris bán vô cùng chạy.
Anna nghe đến đây mới biết là chuyện thiết kế bộ váy kỉ niệm kia mang đến cho mình danh tiếng lớn lao như vậy.
Nói đôi ba câu rồi chào tạm biệt Liana, Anna đưa Tiểu Hy về nhà.
Ban nãy có cô đã gọi cho Mặc Đình Phong mấy cuộc nhưng anh không bắt máy, thế nên cô đã gửi cho anh một tin nhắn.
Nếu anh không để ý đến điện thoại thì thư ký cũng sẽ báo cho anh biết.
Tiểu Hy ở cạnh Anna đến tối muộn vẫn chưa thấy bóng dáng của Mặc Đình Phong đến rước cô bé, chẳng lẽ anh có ý muốn cô bé ngủ với cô? Nhưng ngày mai cô còn đi làm, trừ khi sáng sớm Mặc Đình Phong đến rước Tiểu Hy.
Cô lại gọi cho Mặc Đình Phong, hai cuộc anh đều không bắt máy chợt thấy kỳ lạ, cả ngày hôm nay liên lạc anh đều không nghe, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Cô quay sang Tiểu Hy, nói với cô bé:
“Con có số của cô Liana không?”
Con bé gật đầu trả lời:
“Dạ có!”
Tiểu Hy cũng có một cái điện thoại nhỏ do Mặc Đình Phong mua cho cô bé.
Sau lần bị lạc gặp được Anna hôm đó, đề phòng cô bé bị lạc lần nữa, Mặc Đình Phong đã mua cho Tiểu Hy một cái điện thoại nhỏ, dễ dàng liên lạc với người thân.
Liana là người trông giữ cô bé trong công ty nên cô ấy cũng đã lưu số của mình vào điện thoại Tiểu Hy.
Anna nhận lấy chiếc điện thoại nhỏ của Tiểu Hy, nhấn vào danh bạ tìm tên của Liana, sau đó gọi đi.
Đầu dây bên kia không nhanh không chậm bắt máy.
“Tiểu Hy?”
“Là tôi, Anna đây! Liana, chủ tịch của cô có về công ty chưa?”
“À là chị Anna đấy sao? Chủ tịch từ lúc sáng sớm đi đến giờ không đến công ty, em cũng không biết anh ấy đi đâu.
Tối nay anh ấy có cuộc hẹn với giám đốc công ty Prosperous mà đến giờ vẫn không thấy mặt, em đã gọi rất nhiều lần rồi vẫn không có người nghe máy, chị có thể giúp em không?”
Giọng Liana qua loa điện thoại không che giấu được sốt ruột.
Anna cũng lực bất tòng tâm.
“Chị cũng không gọi cho anh ấy được!”
Bên Liana có tiếng đổ chuông của điện thoại bàn, cô ấy bảo bận nghe điện thoại nên tắt máy trước.
Tiểu Hy nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi, con bé cũng lo lắng dựa vào người cô, cô ôm con bé vào lòng.
Không lâu sau điện thoại cô lại đổ chuông, là Liana.
Cô ấy nói ban nãy là người của quán bar gọi vào số máy của công ty rằng Mặc Đình Phong đã uống rượu say ở đó đến bất tỉnh.
“Em đã cho người đưa chủ tịch về khách sạn!”
Cô đáp:
“Được!”