Đọc truyện Tổng Tài Báo Thù: Vạn Kiếp Vẫn Yêu Em – Chương 3: Cháy bỏng vì cô
Hạ Đồng lái xe trên đường lớn,tốc độ không nhanh không chậm.
Trái tim treo lơ lửng của cô vẫn chưa hạ xuống hẳn,nhưng cô đã điều chỉnh cảm xúc ổn định.
Cô chầm chậm dừng lại ở một siêu thị lớn.
Hạ Đồng đẩy chiếc xe hàng qua nhiều quầy.Chiếc xe nhanh chóng được lấp đầy bởi rất nhiều thứ,mà đa số là đồ ăn vặt,mỹ phẩm và phần nhiều là cafe.
Cô dừng lại ở quầy rau quả.Trong lúc chọn vài quả táo.Cô bất ngờ ngẩng đầu nhìn xung quanh.Cô cảm thấy có gì đó rất lạ,nhưng không rõ là gì.
Hạ Đồng vội thanh toán mọi thứ và lái xe ra về.
Trên đường rẽ vào khu Thượng Uyển,Hạ Đồng dừng xe mua một ít hoa hồng trắng.
Chiếc BMW của cô nhanh chóng biến mất ở hầm xe của khu căn hộ.
————
Đầu thuốc lá cháy rực trong bóng tối.Ánh mắt sáng như trăng,sâu hút và thăm thẳm không thấy đáy,không rõ nội tâm.
Người đàn ông rít từng đợt khói,khẽ thở nhẹ.Làn khói trắng ma mị tan nhanh trong không khí.Mùi thuốc lá nhàn nhạt quấn chặt lấy cơ thể anh.Lồng ngực màu đồng phập phồng lên xuống sau lớp áo sơ mi đen tuyền bí ẩn.
Anh đánh tay lái,chiếc xe thể thao lao đi trong đêm,mất hút dưới ánh trăng.
————-
Đầu tháng 11,Hạ Đồng bận rộn với kế hoạch đẩy nhanh quá trình đưa Hoàng Kim tiến sâu vào thị trường Châu Âu-một miếng bánh béo bở mà nhiều kẻ khác chầu chực chiếm lấy.Đồng thời,bộ phận cô quản lý đang hoạt động hết công suất cho sự xuất hiện của Tân tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Kim vào đầu tháng 12.Đây là một nhân vật bí ẩn đến ngay cả các cổ đông cũng chưa có dịp gặp mặt,mà chỉ họp thông qua thư ký cấp cao đại diện hoặc qua các cuộc họp trực tuyến với màn hình tối và giọng nói đã qua xử lý.
Tinh Tinh,cô đồng nghiệp cùng bộ phận dưới quyền Hạ Đồng bước vào phòng làm việc của cô,giọng nói lảnh lót:
“Này Đồng Đồng,cậu có nghĩ là đã trễ giờ ăn trưa mất 10 phút rồi không hả?”
Hạ Đồng đang chìm sâu trong những suy nghĩ ngổn ngang,chợt hoàn hồn.
“A…Tinh Tinh,cậu vừa nói gì?”
Tinh Tinh vẻ mặt đau khổ,ngã ngồi xuống sô pha:
“Cơm trưa cơm trưa cơmmmmm…”
Hạ Đồng cười khổ lắc đầu trước biểu cảm khó hiểu này.
Chiếc BMW đỗ nhẹ vào một nhà hàng đồ Tây danh tiếng trên một con phố sầm uất.
Nhà hàng Diamond đã rất nổi danh trên tạp chí thực phẩm Hoàng Đế,với chất lượng món ăn khoing chê vào đâu được,thái độ phục vụ và sự chuyên nghiệp của nhân viên tại đây được xếp vào hàng đẳng cấp.
Nhà hàng với màu trắng ngà ấm áp,từng bó hoa hồng đỏ được đặt trên một cái bệ kim loại sáng bóng dưới mỗi góc cột to,toả hương thơm dịu dàng,khiến người ta lưu luyến.
Tầng trên cùng được bao bọc bởi một lớp thuỷ tinh trong suốt,trần nhà được vẽ những hoạ tiết Châu Âu sống động,có một cô gái đang chơi bản piano êm tai,phục vụ tâm trạng cho những thực khách giàu có nơi đây.
Hạ Đồng cùng Tinh Tinh chọn một bàn sát góc.
Cô và Tinh Tinh chọn vài món bắt mắt trong thực đơn.
Ánh đèn vàng làm dịu mắt và tâm trạng cô cũng lắng đọng lại trước những nốt nhạc kia.
Tinh Tinh nâng tách trà sứ chạm khắc hoa hồng đỏ.Mùi trà thơm nhẹ nhàng tan ra trong khoang miệng,từ từ thấm vào từng tế bào trong khoang miệng của cô.
“Đồng Đồng cậu thử nói xem,tổng giám đốc của chúng ta trông sẽ như thế nào?”
Hạ Đồng khẽ cười nhấp một ngụm trà:
“Có thể sẽ là một ông già bụng phệ đầu hói,có giọng cười hô hô và người nồng mùi dầu xanh”
Tinh Tinh gần như chết sặc với kiểu tưởng tượng phong phú của cô.
————-
Hạ Đồng kết thúc công việc vào lúc 6 giờ.Cô đã ngồi lại gần 2 tiếng để giải quyết công việc.Cơn buồn ngủ kéo tới,gương mặt xinh đẹp thấm vẻ mỏi mệt.
Cô đi tới phòng pha chế,tự pha cho mình một ly cafe,bê đến cửa sổ cuối hành lang.Bầu trời nhuốm một màu huyền ảo.Từng ánh sáng đậm màu len lỏi nhảy nhót,tô đậm cả một vùng mây.Ly cafe nghi ngút khói,Hạ Đồng dần chìm vào suy tư.
Đã có quá nhiều chuyện diễn ra trong cuộc đời cô.
Mất mát nhiều hơn hạnh phúc.
Nước mắt nhiều hơn nụ cười.
Nhưng cô có nên ghi nhớ về quá khứ hay không?
Những nỗi đau mà cô đã trải qua,liệu có nên tiếp tục đào bới tìm ra sự thật?
Chỉ dựa vào sức lực bé nhỏ của mình,cô sẽ tìm được những gì,có đáng để cô đánh đổi thêm nhiều thứ tốt đẹp còn sót lại của mình?
————
Người đàn ông nghiêng người về phía trước,đôi tay đeo chiếc nhẫn chim ưng đính viên đá quý màu máu,từng ngón tay thon dài khẽ vuốt ve lên màn hình vi tính.
Khuôn mặt người phụ nữ xinh đẹp nhuộm màu nắng vàng,chất lượng HD khắc rõ nét từng sợi tóc tơ phơ phất trước vầng trán mịn màng.Đôi mắt người phụ nữ trong veo tinh khiết nhưng không che đi được vẻ mông lung và bấp bênh khiến người khác thương cảm nhuốm đầy đáy mắt,khuôn môi đỏ mọng nhấp ngụm cafe,đôi chân mày lá liễu khẽ nhăn lại.
Anh phóng to màn hình,xương quai xanh cùng chiếc cổ cao trắng ngần ẩn hiện phía sau lớp áo sơ mi hở cổ.Anh di chuyển chuột,khuôn mặt cô hiện rõ lên màn hình,tay anh mân mê từng đường nét,như muốn khắc cốt ghi tâm.Khoé miệng người đàn ông nhướn lên đầy ý vị bá đạo và chiếm hữu.
Khi ánh mắt thâm trầm di chuyển đến đôi môi anh đào,cổ anh khẽ trượt lên xuống,cả người nóng nực khó chịu.
Người phụ nữ đứng được 15 phút thì rời đi.
Anh tắt màn hình,điều chỉnh lại nhịp thở.
Người đàn ông tựa người vào ghế da.Anh cười thành tiếng,khẽ lắc đầu.
Anh đường đường là người đàn ông ưu tú,luôn là kẻ đứng phía trên nhìn xuống.Phàm là thứ anh muốn thì không có thứ gì thoát khỏi tay anh,kể cả phụ nữ.
Vậy mà bây giờ anh phải quan sát,nhìn ngắm và theo đuôi người phụ nữ kia như một kẻ trộm.
Dù cho bao nhiêu bàn tay và đôi môi của đàn bà cũng khó mà kích thích bản năng nguyên thuỷ của anh trỗi dậy.Vậy mà chỉ cần nhìn ngắm cô thông qua camera giám sát hành lang,anh lại có những cảm giác khao khát mãnh liệt đến thế.
————
Hạ Đồng mặc một cái áo len rộng tay dài,quần dài màu đen,mái tóc dài xoăn đuôi buông thả trên nền áo trắng.Cô ngồi khoanh chân ở ban công,laptop đặt trên đùi,một chồng sách cao để bên trái,còn bên phải là mấy bịch snack và ly cafe còn chút hơi ấm.
Tháng 11,mùa thu gió lạnh.
Từng đợt lá vàng ươm rụng xuống,phủ đầy một con đường.
Tiết trời thu ảm đạm,khiến cho nhịp sống của con người tự khắc chậm rãi,cả niềm vui và nỗi buồn hoà lẫn vào nhau,đến nghĩ suy cũng không còn sức,đầu óc hoàn toàn bị mấy cơn gió đả thông và trống rỗng.
Cứ vào mùa lạnh là Hạ Đồng lại bị cảm.Tay chân cô rất dễ nhiễm lạnh.
Cô ngồi đến 11 giờ để triển khai kế hoạch tháng 12,cái đầu nhỏ cứ gà gật,hàng mi dài khép hờ,chốc chốc lại lấy mu bàn tay dụi mắt,khuôn mặt trái xoan tràn ngập nét ngây thơ,làn da trắng sáng dưới ánh trăng.
Anh châm điếu thuốc,đóm lửa cháy rực trong đêm,từng làn khói trắng bay vờn xung quanh,bao bọc lấy cơ thể người đàn ông.Hai cúc áo mở bung ra,cơ ngực phập phồng.Anh khẽ tựa vào thân xe,ngước mắt nhìn người phụ nữ bé nhỏ ngồi trên ban công,dùng ánh mắt thâm trầm ve vút từng đường nét kia,dùng ánh mắt khẽ hôn lên mái tóc,dùng ánh mắt hôn lên đôi môi cô.
Anh vừa kết thúc công việc,dừng mọi cuộc vui truỵ lạc và trác táng.
Tự nhiên anh thấy trống rỗng và anh nghĩ đến cô.
Tự nhiên lại muốn ngắm dáng vẻ ngủ gật,muốn ngắm cô say sưa làm việc,muốn ghi nhớ dáng hình cô.
———–
Đèn ban công tắt,thân hình nhỏ nhắn biến mất sau rèm cửa.
Người đàn ông vứt điếu thuốc còn một nửa.
Chiếc xe lao nhanh đi trong đêm,bỏ lại vô số đầu lọc vương vãi trên mặt đất,khói thuốc trắng còn vương vấn trong không khí.
Ánh trăng rọi rõ cả một khoảng trời,soi sáng những ngóc nghách đen tối nhất của lòng người.