Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 79


Bạn đang đọc Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi – Chương 79


Cô ta có thể trực tiếp cướp Quan Triều Viễn, vì sao còn muốn tới đây làm nhục đả kích cô?
“Tôi thấy cô cũng là một người phụ nữ rất độc lập, chẳng lẽ cô vẫn cam tâm làm kẻ thay thế người khác sao?”
Đột nhiên Phương Ngọc Hoan ngừng khóc thút thít, nhìn chằm chằm hỏi Tô Lam.

Lời này giống như mũi dùi đâm thẳng vào trái tim của Tô Lam, cô nhìn lại bản thân mình, trái tim đã sớm thủng trăm ngàn lỗ.

Việc này tự mình biết là một chuyện, bị đối thủ ngang nhiên lấy ra nói lại là chuyện khác.

Giờ đây khuôn mặt của Tô Lam chỗ đỏ chỗ trắng, từ trước đến giờ miệng lưỡi của cô vẫn ghê gớm, nhưng hiện tại đã không còn sức lực nào đỡ nổi, vậy mà cô không biết nên đáp trả thế nào.

Nhìn chăm chú Tô Lam hai giây, Phương Ngọc Hoan lập tức nói lời xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, tôi không hề cố ý tổn thương cô, chỉ là tôi thuận miệng nói ra thôi, nhưng thật ra lời tôi nói cũng là sự thật có đúng không?”
Tô Lam dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta, hiện giờ cô đã biết sự đáng sợ của người phụ nữ này.


Đừng thấy bề ngoài cô ta có vẻ như yếu đuối, nhưng nói câu nào câu nấy đều đang đè nặng lên ngực của cô, có lẽ cô ta là một người rất ghê gớm.

Tô Lam vẫn luôn im lặng suy nghĩ, Phương Ngọc Hoan lại nói: “Triều Viễn đã đi một tuần, anh ấy có nói với cô là đi làm gì không?”
“Cô muốn nói gì?”
Tô Lam không ngu, vội vàng đáp lại, chắc cô ta đang định đào cho mình một cái bẫy.

Phương Ngọc Hoan hé miệng cười, nhìn có vẻ như có chút tiếc nuối: “Hai năm qua tôi vẫn sống ở Mỹ, con người tôi rất ngốc, ở bên đó gây ra không ít rắc rối, lần này Triều Viễn qua đó chính là vì giải quyết hậu quả giúp tôi”
Nghe cô ta nói như thế, Tô Lam khẽ giật mình, trong lòng trăm mối cảm xúc lẫn lộn.
Chẳng trách anh nói muốn qua Mỹ công tác, thật ra ở nước Mỹ phồn thịnh không có công việc gì, anh chạy chuyển này là vì người trước mắt, mà mình còn tin tưởng anh hoàn toàn.

Nhưng mà nghĩ lại Tô Lam cũng không có lý do gì đi chỉ trích Quan Triều Viễn, dù sao cô và anh cũng vì có đứa bé mới tiến tới với nhau, hoặc có thể anh chỉ muốn tìm một người có dáng dấp tương tự với người trước mặt, để thỏa mãn tình cảm nhớ nhung của anh với bạn gái cũ.

“Nếu hai người đã yêu nhau như vậy, tại sao năm đó không ở bên nhau?”
Mặc dù Tô Lam biết mình ngu ngốc, nhưng vẫn hỏi ra nghi ngờ trong lòng.

Phương Ngọc Hoan quay đầu nhìn cửa sổ thủy tinh to lớn, hình như đang nhớ lại chuyện trước đây: “Nhà của tôi và nhà của Triều Viễn đã thân với nhau mấy đời.

Chúng tôi cũng xem như là bạn từ nhỏ, cấp ba đại học đều là bạn học, cho nên chúng tôi cứ ở bên nhau như vậy, hơn nữa hai bên gia đều rất vừa lòng.

À, dù sao hai nhà chúng tôi cũng môn đăng hộ đối”
Cô ta có thể trực tiếp cướp Quan Triều Viễn, vì sao còn muốn tới đây làm nhục đả kích cô?
“Tôi thấy cô cũng là một người phụ nữ rất độc lập, chẳng lẽ cô vẫn cam tâm làm kẻ thay thế người khác sao?”
Đột nhiên Phương Ngọc Hoan ngừng khóc thút thít, nhìn chằm chằm hỏi Tô Lam.


Lời này giống như mũi dùi đâm thẳng vào trái tim của Tô Lam, cô nhìn lại bản thân mình, trái tim đã sớm thủng trăm ngàn lỗ.

Việc này tự mình biết là một chuyện, bị đối thủ ngang nhiên lấy ra nói lại là chuyện khác.

Giờ đây khuôn mặt của Tô Lam chỗ đỏ chỗ trắng, từ trước đến giờ miệng lưỡi của cô vẫn ghê gớm, nhưng hiện tại đã không còn sức lực nào đỡ nổi, vậy mà cô không biết nên đáp trả thế nào.

Nhìn chăm chú Tô Lam hai giây, Phương Ngọc Hoan lập tức nói lời xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, tôi không hề cố ý tổn thương cô, chỉ là tôi thuận miệng nói ra thôi, nhưng thật ra lời tôi nói cũng là sự thật có đúng không?”
Tô Lam dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta, hiện giờ cô đã biết sự đáng sợ của người phụ nữ này.

Đừng thấy bề ngoài cô ta có vẻ như yếu đuối, nhưng nói câu nào câu nấy đều đang đè nặng lên ngực của cô, có lẽ cô ta là một người rất ghê gớm.

Tô Lam vẫn luôn im lặng suy nghĩ, Phương Ngọc Hoan lại nói: “Triều Viễn đã đi một tuần, anh ấy có nói với cô là đi làm gì không?”
“Cô muốn nói gì?”
Tô Lam không ngu, vội vàng đáp lại, chắc cô ta đang định đào cho mình một cái bẫy.

Phương Ngọc Hoan hé miệng cười, nhìn có vẻ như có chút tiếc nuối: “Hai năm qua tôi vẫn sống ở Mỹ, con người tôi rất ngốc, ở bên đó gây ra không ít rắc rối, lần này Triều Viễn qua đó chính là vì giải quyết hậu quả giúp tôi”
Nghe cô ta nói như thế, Tô Lam khẽ giật mình, trong lòng trăm mối cảm xúc lẫn lộn.

Chẳng trách anh nói muốn qua Mỹ công tác, thật ra ở nước Mỹ phồn thịnh không có công việc gì, anh chạy chuyển này là vì người trước mắt, mà mình còn tin tưởng anh hoàn toàn.

Nhưng mà nghĩ lại Tô Lam cũng không có lý do gì đi chỉ trích Quan Triều Viễn, dù sao cô và anh cũng vì có đứa bé mới tiến tới với nhau, hoặc có thể anh chỉ muốn tìm một người có dáng dấp tương tự với người trước mặt, để thỏa mãn tình cảm nhớ nhung của anh với bạn gái cũ.

“Nếu hai người đã yêu nhau như vậy, tại sao năm đó không ở bên nhau?”
Mặc dù Tô Lam biết mình ngu ngốc, nhưng vẫn hỏi ra nghi ngờ trong lòng.

Phương Ngọc Hoan quay đầu nhìn cửa sổ thủy tinh to lớn, hình như đang nhớ lại chuyện trước đây: “Nhà của tôi và nhà của Triều Viễn đã thân với nhau mấy đời.

Chúng tôi cũng xem như là bạn từ nhỏ, cấp ba đại học đều là bạn học, cho nên chúng tôi cứ ở bên nhau như vậy, hơn nữa hai bên gia đều rất vừa lòng.

À, dù sao hai nhà chúng tôi cũng môn đăng hộ đối”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.