Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 78


Bạn đang đọc Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi – Chương 78


Người phụ nữ trước mặt này không có dáng vẻ ngang ngược mà một kẻ thứ ba nên có, buồn cười là có lẽ bây giờ cô lại trở thành người thứ ba chen giữa bọn họ.

Ngay cả giọng nói của cô ta cũng dịu dàng, bỗng nhiên Tô Lam hiểu được vì sao Quan Triều Viễn vẫn nhớ mãi không quên cô ta.

“Cô Phương đúng không? Có việc gì thì cô cử nói thẳng ra đi, lát nữa tôi còn có việc bận.”
Tô Lam không muốn ở lại nói bất cứ chuyện gì với cô ta nữa, chỉ muốn biết mục đích hôm nay tới đây của cô ta.

Nghe vậy, Phương Ngọc Hoan cúi đầu nhìn hai tay đang cầm ly cà phê, trông có vẻ rất khó mở miệng.


Tô Lam nhíu mày, lúc này Phương Ngọc Hoan mới ngẩng đầu dùng đôi mắt to tròn rưng rưng nước mắt nhìn cô.

“Cô Quan à, thật xin lỗi, tôi cũng biết rằng tôi không nên đến tìm cô, nhưng tôi và Triều Viễn thật lòng yêu nhau, tôi không thể không có anh ấy, anh ấy cũng không thể không có tôi, xin cô tác thành cho chúng tôi có được không?” Phương Ngọc Hoan dùng ánh mắt cầu xin nhìn chằm chằm Tô Lam.

Hiện giờ Tô Lam cảm thấy hình như người bị hại là đối phương, còn cô mới là người thứ ba.

Mặc dù Tô Lam không nắm chắc, nhưng cũng biết bây giờ mình nên có lập trường.

Cho nên, gương mặt cô không chút cảm xúc nói với Phương Ngọc Hoan rằng: “Đúng ra cô nên đi tìm Quan Triều Viễn, nếu như bây giờ anh ta muốn ly hôn với tôi, sau đó cưới cô, anh ta hoàn toàn có thể làm được!”
Phương Ngọc Hoan lau nước mắt mới nói: “Triều Viễn là một người trong tình trọng nghĩa, bây giờ cô đã có con của anh ấy, anh ấy không thể nào ly hôn với cô được, cho nên tôi sẽ đứng ra gánh tội này!”
“Lời này của cô là có ý gì? Chẳng lẽ còn muốn tôi nói ly hôn với Quan Triều Viễn sao?” Bỗng nhiên Tô Lam cảm thấy người phụ nữ trước mắt này không hề lương thiện ngọt ngào như vẻ bề ngoài của cô ta, thủ đoạn và đề nghị của cô ta quá mức vô lý.

Phương Ngọc Hoan vẫn luôn tỏ ra yếu đuối, không ngừng lấy khăn tay lau nước mắt: “Tôi biết yêu cầu của tôi rất quá đáng, nhưng mà bây giờ cô vẫn muốn hôn nhân hạnh phúc sao? Cô có thể cảm nhận được Triều Viễn yêu cô không?”
“Đây là việc của tôi, không cần có quan tâm!” Bây giờ Tô Lam cảm thấy rất phản cảm với Phương Ngọc Hoan này.
Người phụ nữ trước mặt này không có dáng vẻ ngang ngược mà một kẻ thứ ba nên có, buồn cười là có lẽ bây giờ cô lại trở thành người thứ ba chen giữa bọn họ.

Ngay cả giọng nói của cô ta cũng dịu dàng, bỗng nhiên Tô Lam hiểu được vì sao Quan Triều Viễn vẫn nhớ mãi không quên cô ta.


“Cô Phương đúng không? Có việc gì thì cô cử nói thẳng ra đi, lát nữa tôi còn có việc bận.”
Tô Lam không muốn ở lại nói bất cứ chuyện gì với cô ta nữa, chỉ muốn biết mục đích hôm nay tới đây của cô ta.

Nghe vậy, Phương Ngọc Hoan cúi đầu nhìn hai tay đang cầm ly cà phê, trông có vẻ rất khó mở miệng.

Tô Lam nhíu mày, lúc này Phương Ngọc Hoan mới ngẩng đầu dùng đôi mắt to tròn rưng rưng nước mắt nhìn cô.

“Cô Quan à, thật xin lỗi, tôi cũng biết rằng tôi không nên đến tìm cô, nhưng tôi và Triều Viễn thật lòng yêu nhau, tôi không thể không có anh ấy, anh ấy cũng không thể không có tôi, xin cô tác thành cho chúng tôi có được không?” Phương Ngọc Hoan dùng ánh mắt cầu xin nhìn chằm chằm Tô Lam.

Hiện giờ Tô Lam cảm thấy hình như người bị hại là đối phương, còn cô mới là người thứ ba.


Mặc dù Tô Lam không nắm chắc, nhưng cũng biết bây giờ mình nên có lập trường.

Cho nên, gương mặt cô không chút cảm xúc nói với Phương Ngọc Hoan rằng: “Đúng ra cô nên đi tìm Quan Triều Viễn, nếu như bây giờ anh ta muốn ly hôn với tôi, sau đó cưới cô, anh ta hoàn toàn có thể làm được!”
Phương Ngọc Hoan lau nước mắt mới nói: “Triều Viễn là một người trong tình trọng nghĩa, bây giờ cô đã có con của anh ấy, anh ấy không thể nào ly hôn với cô được, cho nên tôi sẽ đứng ra gánh tội này!”
“Lời này của cô là có ý gì? Chẳng lẽ còn muốn tôi nói ly hôn với Quan Triều Viễn sao?” Bỗng nhiên Tô Lam cảm thấy người phụ nữ trước mắt này không hề lương thiện ngọt ngào như vẻ bề ngoài của cô ta, thủ đoạn và đề nghị của cô ta quá mức vô lý.

Phương Ngọc Hoan vẫn luôn tỏ ra yếu đuối, không ngừng lấy khăn tay lau nước mắt: “Tôi biết yêu cầu của tôi rất quá đáng, nhưng mà bây giờ cô vẫn muốn hôn nhân hạnh phúc sao? Cô có thể cảm nhận được Triều Viễn yêu cô không?”
“Đây là việc của tôi, không cần có quan tâm!” Bây giờ Tô Lam cảm thấy rất phản cảm với Phương Ngọc Hoan này..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.