Đọc truyện Tổng Tài! Anh Bị Tôi Chinh Phục Rồi – Chương 13: Anh Có Chịu Trách Nhiệm Với Tôi Không
Huỳnh Thanh Hà chỉ mãi nghĩ về cách giải quyết vấn đề tối qua như thế nào, cô cũng nhanh chóng quên béng ông tài xế lúc khi sáng.
Huỳnh Thanh Hà rời đi được một lúc khá lâu thì Nghị Đình Quân cũng tỉnh dậy.
Anh nhìn sang bên cạnh trống rỗng, trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng nếu cô vẫn còn ở đây, có lẽ hai người còn rơi vào tình thế khó xử hơn.
Nghị Đình Quân mặt lạnh như băng, rời khỏi giường đi vào nhà tắm.
Hôm sau, Huỳnh Thanh Hà đến chỗ anh giao tài liệu, cô căng thẳng, hồi hộp gõ cửa.
Nghị Đình Quân đang ngồi trên chiếc bàn làm việc gần cửa sổ, nghe tiếng gõ cửa, anh hơi ngẩn người, sau đó đi ra mở cửa.
Huỳnh Thanh Hà cúi gằm mặt, giơ tập tài liệu dày cộp hôm trước ra cho anh: “Nghị tổng, tài liệu của anh.”
Nghị Đình Quân cầm lấy, nói: “Vào trong đi!”
“Hả?”
Nghị Đình Quân hất hàm vào trong trong nhà, ý nói cô có vào hay không.
Huỳnh Thanh Hà do dự, liếc qua bên cạnh cửa, chần chừ mãi.
Nghị Đình Quân thấy vậy lười biếng ngó đầu ra xem thử.
“Cái đó là cái gì?” Nghị Đình Quân hỏi.
Cạnh cửa là một chiếc túi giấy màu trắng, cô vội vàng cầm lên, cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.
“À… đó là… là chiếc…”
Huỳnh Thanh Hà thật sự không muốn nhắc đến chuyện cũ chút nào! Nghị Đình Quân mất kiên nhẫn: “Cô định tặng quà tôi đấy à?”
Huỳnh Thanh Hà nhắm mắt khai thật: “Là chiếc áo hôm qua của anh!”2049288_2_25,60″…”
Nghị Đình Quân im lặng, mặt hơi cau lại.
Huỳnh Thanh Hà vội vàng dúi vào người anh: “Hôm… hôm qua, à không phải, sáng nay tôi đã lấy nó mặc tạm… Tôi giặt sạch rồi đấy, trả lại cho anh!”
“Cô nghĩ tôi nghèo đến mức đó sao?”
Huỳnh Thanh Hà nghẹn họng.
Ai mà không biết là anh giàu cơ chứ, nhưng có cần phải nói toạc ra thế không?
“Vậy…”
Huỳnh Thanh Hà không biết nên làm gì tiếp theo, cô đang lúng ta lúng túng thì Nghị Đình Quân lại nói: “Nếu cô thích nó như vậy thì cứ đem về mà dùng.”
Cô á khẩu, môi mấp máy không thốt nên lời.
Cô mà lại thèm dùng đồ của anh? Là do ai đã xé rách mất quần áo của cô kia chứ? chỉ là bất đắc dĩ thôi mà!
“Tôi thật sự không cần!” Cô vẫn kiên trì trả lại đồ.
“Ồ!”
Nghị Đình Quân cầm lấy chiếc túi, trực tiếp vứt thẳng vào sọt rác.
Huỳnh Thanh Hà chứng kiến cảnh này ngẩn tò te, Nghị Đình Quân vẫn bình thản, coi đó là một hành động rất nỗi bình thường.
Nghị Đình Quân dựa người vào thành cửa, giễu cợt nói: “Hối hận rồi?”
Huỳnh Thanh Hà lườm anh một cái.
Có lẽ là do thói quen, cô lại kéo cổ áo một cái, Nghị Đình Quân nhíu mày, nhìn chằm chằm vào cổ cô.
Huỳnh Thanh Hà như chợt phát giác ra, liền nhanh chóng đưa tay lên che cổ mình lại, giọng nói có phần trêu chọc: “Ánh mắt của Nghị tổng là đang nhìn…”
Nghị Đình Quân hừ một cái, xoay người bước vào trong.
“Đợi tôi một lát.”
Huỳnh Thanh Hà không biết Nghị Đình Quân đang định làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng ở cửa đợi.
Lát sau Nghị Đình Quân đi ra, trên tay cầm một lọ gì đó, anh dúi vào tay Huỳnh Thanh Hà.
Huỳnh Thanh Hà ngơ ngác, nhìn dòng chữ trên lọ thuốc: ALOE VERA CREAM!
Huỳnh Thanh Hà: “Lô hội?”
Nghị Đình Quân nhìn đi chỗ khác, gật đầu: “Ừ!”
“Đưa tôi cái này để làm gì?”
Nghị Đình Quân hất hàm vào cổ Huỳnh Thanh Hà khiến cô đỏ mặt lùi ra sau.
“Đem về, thoa một ít lên, để đó 10 phút rồi lấy khăn giấy về lau đi.
Ngày hai lần!”
Huỳnh Thanh Hà nắm chặt lọ thuốc, ngón cái tì mạnh, cọ cọ vào nắp lọ, không ngẩng đầu nhìn anh.
Nghị Đình Quân định đóng cửa lại thì Huỳnh Thanh Hà bỗng thốt lên: “Đó là lần đầu của tôi…”
Nghị Đình Quân thản nhiên: “Tôi biết!”
“Vậy… nếu… nếu sau này vì chuyện này mà tôi không gả được đi, anh có chịu trách nhiệm với tôi không?”
Nghị Đình Quân sầm mặt: “Sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu.
Ai dám khi dễ cô, tôi sẽ cho hắn biết thế nào là sống không bằng chết!”
“Nghị Đình Quân!” Huỳnh Thanh Hà khó chịu.
Thấy vậy Nghị Đình Quân nghiêm túc nói: “Tôi sẽ không thể cưới cô, nhưng nếu thật sự không lấy được chồng, tôi sẵn sàng đưa cô về làm hầu gái cho Nghị gia.” Ít ra khi đó cô có thể được sống một cuộc sống xa hoa, nhiều tiền.
Làm hầu gái cho Nghị gia không phải ai muốn cũng được đâu!
Huỳnh Thanh Hà giận tím mặt, lòng ngực phập phồng, cô đóng sầm cửa lại, xoay người chạy đi.
Nghị Đình Quân nhìn cánh cửa đóng lại như ngăn cách hai thế giới, nhếch môi cười, sau đó ung dung quay lại bàn làm việc.
Huỳnh Thanh Hà chạy về đến phòng, thở hổn hển.
Cô nhìn hộp thuốc trong tay, toan vứt đi, nhưng nghĩ đến những dấu hôn đáng ghét đó, cô lại ngậm ngùi thu tay lại, đem vứt vào trong tủ.
“Hầu gái hầu gái, hầu cái con khỉ anh.
Tôi còn muốn lên làm chủ tịch thay anh nữa kia kìa, lẽ nào tôi còn không bằng một con hầu gái trong nhà anh?”
Huỳnh Thanh Hà nhảy lên giường, nhìn trân trân lên trần nhà trắng muốt, trong lòng vẫn còn vô cùng khó chịu.
Cô lại nghĩ về Vũ Vĩnh Thiên, không biết giờ này anh ấy thế nào rồi, cô thật sự không an tâm chút nào khi không ở bên anh.
Tuy lo lắng cho Vũ Vĩnh Thiên, nhưng chỉ được một lúc, hai chữ Hầu gái của Nghị Đình Quân lại cứ văng vẳng trong đầu khiến cô phát bực.
Lăn qua lăn lại trên giường được một lúc, Huỳnh Thanh Hà bật dậy, kéo ngăn tủ lấy ra lọ Lô hội khi nãy Nghị Đình Quân đưa.
Ngồi trước gương vừa bôi Lô hội, Huỳnh Thanh Hà vừa rủa Nghị Đình Quân và Trần Di sẽ mãi mãi không thành đôi.
Cô không rõ anh em trong nhà họ Nghị kia, nhưng vẫn xấu xa rủa họ sẽ không hòa hợp, tranh giành đổ máu, lúc đó cô sẽ hả hê đứng một bên nhìn họ gặp rắc rối, chắc chắn sẽ vô cùng hả lòng hả dạ.
Huỳnh Thanh Hà bôi thuốc xong, hí hửng cầm điện thoại lên, đặt vài cái đùi gà nướng.
Một lát sau có tiếng gõ cửa, cô vui vẻ đi nhận đồ ăn, đem ra bàn ăn ngon lành.
Chiều chiều, Huỳnh Thanh Hà chuồn khỏi khách sạn, tuy nơi nào đó vẫn còn đau đáu khó chịu, nhưng cô đã khó thể tung tăng chạy nhảy được rồi.
Ngước nhìn thành phố này, Huỳnh Thanh Hà cảm thán: “Đúng là nước ngoài có khác!”
Nhìn quanh, đâu đâu cũng là những tòa nhà cao chọc trời, quay đây đều có những cửa tiệnm sang chảnh, nhìn thôi đã no con mắt.
Tuy nhiên Huỳnh Thanh Hà chẳng bước vào một tiệm nào cả, đơn giản là vì giá cả của nó quá đắt đỏ, mà ví tiền của cô thì lại quá mỏng…
Những ánh đèn đường màu vàng nhạt cũng đã được bật lên trên khắp phố, cả thành phố như được sưởi ấm bởi màu vàng nóng ấy của những chiếc bóng đèn kia.
Huỳnh Thanh Hà đứng bên đường, ngẩng mũi hít hà mùi thơm nức của thịt nướng.
Cô hớt ha hớt hải chạy lại chỗ ông bán thịt xiên nướng đằng ấy, khuôn miệng chúm chím gọi: “Ông chủ, cho tôi 10 xiên thịt nướng!”.