Đọc truyện Tổng Tài! Anh Bị Tôi Chinh Phục Rồi – Chương 12: Nỗi Phiền Muộn
Sau hai tiếng làm loạn, cả hai đều mệt rã rời.
Những tiếng thở dốc, rên rỉ, người ngoài nghe mà đỏ mặt.
Mồ hôi trên cơ thể hai người người túa ra ướt đẫm da thịt.
Ánh mắt Nghị Đình Quân chầm chậm di chuyển, nhìn chằm chằm xuống ga giường hồi lâu, song bỗng thở dài.
Vậy là anh đã lấy đi lần đầu tiên của cô sao?
Nhìn chất lỏng màu đỏ trên ga giường, anh bất giác bật cười như tự giễu chính mình.
“Xem ra cô cũng rất sạch sẽ nhỉ?”
Nghị Đình Quân thở mạnh một hơi, sau đó nằm lăn ra một bên, cạnh thân thể mảnh mai quyến rũ của Huỳnh Thanh Hà.
Anh liếc mắt nhìn sang gương mặt nhỏ nhắn, trắng nõn của cô.
Bàn tay đưa lên xoa xoa lên một bên vai, nơi đang hằn sâu một vết cắn.
Anh mặt mày cau có: “Tôi nói này trợ lý Hà, cô là chó đấy hả?”
“Ưm” Huỳnh Thanh Hà xoay người qua một bên, rúc vào lòng Nghị Đình Quân.
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, những ngón tay thon dài lại mò mẫn lên trên, nghịch ngợm tai của anh.
Tuy vậy, hai mắt cô vẫn nhắm nghiền.
Nghị Đình Quân trố mắt: “Ngủ… ngủ nhanh vậy sao?”
Anh gãi gãi đầu, cười như không cười.
Nhìn cánh tay trắng như tuyết đang vươn ra trước mặt mình được một lát, anh lại không vui, hất tay cô ra: “Đừng nghịch nữa.
Có gì vui cơ chứ? Thật không hiểu nổi.”
Sáng hôm sau, Huỳnh Thanh Hà tỉnh dậy khá sớm.
Cô ngáp dài, định vươn tay ra khỏi chăn theo thói quen thì bỗng chặm chúng một thứ gì đó mềm mềm, cô giật mình, mở to mắt ra xem.
Huỳnh Thanh Hà hét toáng lên, nhưng lại nhanh tay bịt miệng lại.
Đập vào mắt cô là khuôn mặt phóng to của Nghị Đình Quân.
Khoảng cách của hai người gần tới nỗi cô có thể nhìn rõ mồn một từng lỗ chân lông trên mặt anh.2049287_2_25,60Huỳnh Thanh Hà vùng dậy, nhảy xuống khỏi giường.
Cô lại được phen khiếp vía khi mà cả thân thể của mình chẳng có nổi một mảnh vải che.
Cô sửng sốt, cuống đến phát khóc.
Cơn gió lành lạnh buổi sớm mai thổi đến, bủa vây toàn thân khiến cô rùng mình.
Huỳnh Thanh Hà nhìn quanh, ánh mắt dừng lại dưới sàn nhà.
Quần áo của cô… bị xé tan tác hết rồi!
Cô cắn chặt môi dưới, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc áo sơ mi trắng của Nghị Đình Quân trong đống hỗn độn ấy.
Cô vội vàng mặc vào, chiếc áo của anh khá lớn, rộng thùng thình.
Như vậy cũng tốt! Huỳnh Thanh Hà đi đến cửa, ngoảnh lại nhìn người đàn ông đang ngủ li bì trên giường kia lần nữa, sau đó dứt khoát rời đi.
Khi đã chạy ra đến sảnh lớn, cô mới bắt đầu cảm nhận được sự đau đớn truyền đến từ phía dưới mình người.
Cô cắn răng cố chịu đựng, lê từng bước khó khăn đi ra ngoài.
Phải chăng khi nãy vội vội vàng vàng bỏ chạy cùng với nỗi sợ hãi, hoảng loạn mà cô không chút cảm nhận được sự đau đớn này?
Huỳnh Thanh Hà bắt một chiếc taxi đi thẳng về khách sạn lớn trong thành phố.
Trong lúc trên xe, Huỳnh Thanh Hà mới có thể bình tĩnh lại, xâu kết những hình ảnh, tình tiết của buổi tiệc ngày hôm qua trong đầu lại.
Cuối cùng cô cũng hiểu ra vấn đề, cũng như đã rõ người đầu sỏ làm nên cơ sự này là ai.
Huỳnh Thanh Hà nghiến răng nghiến lợi: “Nghị Đình Quân, cô tình nhân của anh muốn ngủ với anh đến mức này thì cứ việc, sao lại còn kéo tôi vào làm gì? Giờ thì hay rồi, tôi thảm rồi! Tôi… tôi đã bị vấy bẩn… tôi…”
Huỳnh Thanh Hà cụp mắt, tay đặt trên đầu gối, nắm chặt lại thành nắm đấm khiến chiếc áo nhăn nheo: “Anh ấy…!anh ấy không muốn như vậy, anh ấy chỉ thích người con gái còn trong sạch.
Mình phải làm sao đây?”
Trước kia Vũ Vĩnh Thiên từng nói với cô rằng, anh không thích những cô gái không sạch sẽ.
Anh cảm thấy kinh tởm khi phải dùng đồ đã qua sử dụng của người khác! Đó cũng là lý do Huỳnh Thanh Hà vẫn cẩn thận giữ tấm trinh này.
Nhưng giờ thì sao?
Huỳnh Thanh Hà vô tình lướt qua gương chiếu hậu, giật mình khi thấy chính bản thân trong đó.
Hơn thế, cổ của cô còn có những vết hôn đỏ đến chói mắt, giờ cô đã rõ tại sao khi nãy ánh mắt ông tài xế kia nhìn mình lại kì lạ đến vậy.
Đôi đồng tử của Huỳnh Thanh Hà co lại, cô vội vàng cài cúc áo lên tận trên cổ, lấy tóc về che đi những dấu vết đáng xấu hổ này.
Huỳnh Thanh Hà thất thỏm lo sợ.
Cô không biết đến khi về nước, phải đối mặt thế nào với Vũ Vĩnh Thiên, càng không thể lừa dối anh.
Cô cũng đã nghĩ đến cả việc có tiếp tục đi làm nữa hay không, nghĩ đến từ ngày mai, phải ngày ngày đối mặt với Nghị Đình Quân, cô lại cảm thấy xấu hổ, nhục nhã vô cùng.
Huỳnh Thanh Hà cứ thế suy nghĩ miên man, đầu óc rối tung cả lên.
Thần trí cô chỉ được kéo trở lại thực tại khi tiếng nói của ông tài xế văng lên: “Cô gái, đến nơi rồi!”
“…”
Huỳnh Thanh Hà thẫn thờ gật đầu, chậm rãi bước xuống xe.
Cô đang chuẩn bị đi vào trong khách sạn trước mặt thì giọng nói cuống quýt của bác tài lại vang lên: “Này cô gì ơi, cô vẫn chưa trả tiền xe…”
Huỳnh Thanh Hà khựng lại, lúc này cô mới nhớ là mình chưa trả tiền người ta.
“À, tôi xin lỗi!”
Huỳnh Thanh Hà lấy ra một tờ tiền đưa cho ông ta.
Bác tài hết nhìn tờ tiền rồi lại nhìn Huỳnh Thanh Hà, ông cười gượng, xua tay nói: “Cô à…!Có còn tờ tiền lẻ nào nữa không?”
Huỳnh Thanh Hà lắc đầu.
Ông ấy không có tiền bù lại cũng phải thôi, bây giờ mới là buổi sáng sớm, không khéo cô cũng chính là vị khách đầu tiên của ông ta cũng nên.
Huỳnh Thanh Hà chợt cảm thấy thương xót cho những con người hèn mọn, thấp kém, nghèo khổ trong tầng lớp xã hội này.
Thương người bao nhiêu thì lại cảm thấy chua xót và thương thân mình bấy nhiêu, cô có gì khác hơn so với họ sao?
Huỳnh Thanh Hà vẫn đang chìa ra tờ tiền khi nãy nói: “Ông cứ giữ lấy đi, không cần trả lại đâu!”
Ông tài xế nghe vậy, do dự mãi.
Ông đưa mắt nhìn Huỳnh Thanh Hà, cô khẽ cười nhẹ, gật đầu.
Lúc này ông ta mới chậm rãi đưa bàn tay đang run rẩy ta nhận lấy, hai hốc mắt ông đỏ hoe.
Huỳnh Thanh Hà nhoẻn miệng cười, sau đó xoay người bước đi.
Đến khi cô sắp đi khuất, ông ta mới giật mình, gọi lớn: “Cô ơi, cô tên là gì?”
Huỳnh Thanh Hà dừng bước, quay đầu lại nhìn, ông ấy đã chạy ra khỏi xe.
Chân mày cô nhíu lại, khẽ cắn nhẹ môi dưới, nói: “Huỳnh Thanh Hà!”
Ông ta vội vàng lấy một quyển sổ tay nhỏ ra ghi ghi viết viết vào trong đó.
Xong, ông mỉm cười với Huỳnh Thanh Hà sau đó lên xe, lái xe đi khuất giữa dòng người đông đúc.
Huỳnh Thanh Hà vẫn không hiểu, ngơ ngác đứng nhìn theo chiếc xe màu vàng khá cũ kỹ ấy đi mất.
Huỳnh Thanh Hà không dám chắc ông ấy là người tốt, nhưng thấy ông ấy ăn mặc giản dị, dễ gần, trên đường còn luôn miệng hỏi han cô, lo lắng cho cô.
Thấy ông không có tiền bù lại, cô không rõ là ông có rất nhiều tiền lớn, nên không có tiền lẻ bù lại, hay là ông ta không có đồng nào trong túi! Cô chỉ theo trực giác, đưa cho ông bấy nhiêu ấy, khi thấy ông mắt đo đỏ, cô cũng cảm động trong lòng.
Chiếc xe đã đi mất được khoảng một lúc lâu, Huỳnh Thanh Hà mới từ từ đi lên khách sạn mà cô và Nghị Đình Quân đã đặt từ trước.
Cô tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo xong mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Nhìn chiếc áo sơ mi trắng trên sàn nhà, Huỳnh Thanh Hà toan vứt đi, nhưng nghĩ sao lại nhặt lên, đem đi giặt sạch sẽ, cất đi.
Ngắm mình trong gương, cô lại cảm thấy kinh tởm những vết hôn trên người kia, cũng cảm thấy bản thật sự rất hèn hạ.
Huỳnh Thanh Hà thở dài: “Sao mình lại làm ra chuyện thiếu suy nghĩ này được cơ chứ? Nếu Thiên biết được, liệu anh ấy có dứt khoát chia tay mình luôn không?”
Cô vừa lo lắng vừa cảm thấy rối bời, cũng như âm thầm ghi hận Trần Di trong lòng.
Huỳnh Thanh Hà ra ngoài, tìm trong tủ lạnh, lấy một ít đá viên đem ra chườm lên những vết hôn kia.
Cô không muốn trông thấy nó dù chỉ một giây một khắc, mỗi khi trông thấy nó là cô lại ngay lập tức nghĩ đến sự điên cuồng của buổi tối ngày hôm qua..