Bạn đang đọc Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục – Chương 17: Thân Thể Này Đã Bẩn Lắm Rồi Anh Còn Cần Không H
Về đến biệt thự Tôn Khả Thiên vẫn luôn miệng lảm nhảm, bị Lôi Thần Phong vứt xuống giường một cách không thương tiếc.
– Đau.
Mặt cô nhăn nhó, chỉ thẳng tay vào người đàn ông trước mặt mà không ý thức được sắc mặt anh ta đã đen đến cực điểm.
– Nhìn cái gì mà nhìn.
Anh có phải cái tên Lôi Thần Phong đáng ghét đó không?
Tôn Khả Thiên khó khăn đứng dậy, vì đang ở trên giường nên cao hơn Lôi Thần Phong một cái đầu.
Thấy đối phương không thèm trả lời mình thì càng làm càn hơn nữa, bàn tay vỗ nhẹ lên gương mặt mềm mại, lại không tự chủ được mà véo má anh ta, xem như thứ đồ để chơi đùa.
– Sao anh không nói gì hả, anh ép bức tôi, cưỡng hôn tôi, tưởng tôi không dám làm gì anh sao.
Vừa nói hết câu Tôn Khả Thiên nhanh chóng choàng tay ôm chặt Lôi Thần Phong, đôi môi chạm vào môi đối phương.
Cái chạm nhẹ thoáng chốc làm không gian, thời gian như đóng băng.
– Anh thấy không, đừng tưởng tôi không dám cưỡng hôn anh nhé.
Lôi Thần Phong lấy tay quẹt môi, dư vị của nụ hôn này…
Nhận thấy Tôn Khả Thiên có ý định chạy trốn, Lôi Thần Phong liền vươn tay giữ chặt cô lại, theo quán tính cô ngã người ra phía sau, kết quả là cả hai cùng ngã xuống giường.
– Em nghĩ trêu đùa xong có thể bình yên chạy trốn?
Lúc này men say vẫn còn trong người, có lẽ Tôn Khả Thiên không ý thức được hành động của mình lớn mật đến cỡ nào.
Nó hoàn hoàn có thể đánh thức bản năng của đối phương.
– Để tôi dạy lại em như thế nào là cưỡng hôn.
Một nụ hôn mãnh liệt rơi xuống môi Tôn Khả Thiên, còn cô thì không thể phản kháng, chỉ còn cách chấp nhận sự có cuồng bạo và mãnh liệt ấy.
Lôi Thần Phong như muốn đem hết tức giận từ nãy đến giờ dồn nén vào nụ hôn này, xem đây như là một hình phạt thích đáng dành cho sự điên loạn của cô.
Vốn dĩ mọi chuyện chỉ nên dừng lại ở đây, nhưng vật nhỏ dưới thân lại không biết điều, hai tay liên tục đập vào lồng ngực, giãy giụa như con cún nhỏ mê người khiến phản ứng của đàn ông trỗi dậy.
Nơi sâu thẳm nhất đột nhiên nảy sinh ra ý nghĩ biến cô gái dưới thân trở thành vật sở hữu của riêng mình.
Từng nụ hôn thôi không còn mạnh bạo nữa, thay vào đó là sự dịu dàng mật ngọt rơi xuống cổ trắng ngần, khiến mỗi nơi đi qua đều nở rộ những đóa hoa kiều diễm.
Bạc môi lạnh lẽo nhưng lại mang đến hỏa dục nóng bức thấm nhuần vào da thịt.
Dưới sự trêu đùa của Lôi Thần Phong, thân hình nhỏ bé của Tôn Khả Thiên khẽ run, một thân trắng muốt nay đã nhuốm màu hồng đỏ.
Quần áo trên người sớm đã không còn nguyên vẹn.
Trong mê man, Tôn Khả Thiên bỗng bị cơn mát lạnh trước ngực kéo ý thức quay về, theo bản năng muốn khước từ sự xâm chiếm ngang ngược này.
Nhưng chút phản kháng yếu ớt đấy sao có thể dập tắt được ngọn lửa đang cuồn cuộn bốc lên, không những không thể trốn thoát mà còn bị kìm hãm chặt hơn.
Lôi Thần Phong ngày càng có những hành động lớn mật hơn, những nơi tư mật nhất cũng bị anh chơi đùa đến mức tê dại.
Bản thân anh dần không thể khống chế được chính mình, lúc này chỉ muốn đặt vật kiêu ngạo vào nơi sâu thẳm nhất trong cô, biến cô mãi mãi trở thành nô lệ trong địa ngục của mình.
Hơi thở nóng rực phả vào vành tai nhạy cảm, khẽ cắn nhẹ vào ấy rồi thì thầm.
– Tôn Khả Thiên, hãy trở thành người phụ nữ của tôi nhé.
Ngay vào giây phút quan trọng nhất, câu nói này đã kéo Tôn Khả Thiên về thực tại, tầng sương mờ ảo bỗng thu lại trong đáy mắt lạnh tanh, toàn thân trào lên cảm giác ghê tởm mãnh liệt.
Hình ảnh bị người đàn ông trần truồng đè lên thân người cùng sự động chạm ghê tởm này khiến cô buồn nôn, dùng toàn lực mà đẩy anh ra.
Cô hoảng loạn dùng hai tay ôm lấy tấm thân trần trụi của mình, bàn tay lần xuống dưới gối lấy ra con dao để phòng vệ.
– Mau cút hết ra, nếu không tôi sẽ giết chết các người, mau cút đi!
Lôi Thần Phong toàn thân bao phủ một lớp băng lạnh, sắc mặt đen sì như ma quỷ chuẩn bị cơn đồ sát.
Có mấy ai biết được bây giờ anh ta rất muốn giết người, muốn mang cô bóp chết cho thỏa cơn giận.
– Tôn Khả Thiên, em giả điên giả khùng gì vậy hả?
Tôn Khả Thiên lại không có phản ứng với câu nói của anh, khư khư giữ chặt con dao rồi lẩm bẩm một mình, tóc đen lộn xộn che lấp đi khuôn mặt tái nhợt cùng đôi mắt chết chóc.
– Tôi sẽ giết chết các người, tôi sẽ giết chết các người!
Đến lúc này thì Lôi Thần Phong đã nhận ra ở cô có điều bất ổn, anh biết cô đang phải dùng thuốc điều trị tâm lý, nhưng không nghĩ rằng vấn đề lại nghiêm trọng đến mức này.
Anh đưa tay về phía cô, trước hết phải lấy con dao ra trước đã.
– Khả Thiên, mau đưa dao cho anh.
Tôn Khả Thiên ngẩng mặt lên nhìn Lôi Thần Phong, khoảnh khắc đó anh đã ý thức được người trước mặt mình dường như không phải cô, mà là một người khác hoàn toàn xa lạ.
Lúc này Tôn Khả Thiên, à không phải là Lâm Vũ Kỳ đã không còn phân biệt được người trước mặt là ai, chỉ biết hắn đang xâm phạm đến lãnh địa của mình, vậy nên liều mạng mà tấn công.
Dao trong tay đâm loạn xạ, mà Lôi Thần Phong vì bất ngờ nên bị lưỡi dao sắc bén cắt vào da thịt.
Cô dừng động tác, nhìn những giọt máu đỏ tươi chảy ra thấm xuống drap giường.
Bạc môi nở một nụ cười lạnh.
Ngón tay khẽ quệt vào dòng máu đỏ tươi, sau đó bôi lên đôi môi mình, tựa như đang tô điểm cho diện mạo bản thân thêm xinh đẹp.
Mắt buồn khẽ nhắm, giọt nước mắt mỏng manh như pha lê rơi xuống rồi vỡ tan, sau đó cô đi đến phía ngăn bàn lấy ra bông băng và thuốc sát trùng, mặc kệ bản thân đang trần trụi không một mảnh vải.
Cô im lặng, cẩn thận rửa vết thương cho Lôi Thần Phong, mà anh cũng ngồi im chẳng nói gì.
Cho đến khi xử lý xong vết thương thì chỉ lẳng lặng nhặt quần áo vương vãi trên giường, sau đó cất giọng.
– Nếu muốn trường phạt thì hãy để ngày mai được không, hiện tại tôi đang rất mệt mỏi, cầu xin anh đấy.
Nói xong cũng chẳng buồn để ý đối phương vui buồn hay tức giận, dứt khoát uống viên thuốc quen thuộc rồi nằm xuống giường, đắp chăn, nhắm mắt.
Đợi sau khi Lôi Thần Phong rời khỏi thì vội cuộn thân thể trần trụi của mình thật chặt, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống vị chua chát.
Thực ra cô chưa say hẳn, chỉ là muốn lợi dụng men rượu để áp chế đi nỗi ám ảnh và kinh tởm khi đụng chạm da thịt, là cô muốn câu dẫn anh ta ở trên giường, muốn khiến anh ta yêu mình để Lâm Nhã Kỳ đau khổ.
Thế nhưng Lâm Vũ Kỳ lại xuất hiện rồi ra tay tàn nhẫn, sự ác độc của cô ta còn khiến chính bản thân cô phải khiếp sợ.
Tôn Khả Thiên cười thê lương, tự khinh bỉ chính mình, cũng giống những loại phụ nữ ti tiện khác mà giở mọi thủ đoạn.
Trong căn phòng tối, người đàn ông chầm chậm thở ra thứ dư vị lạnh lẽo, đuôi mắt khẽ nhăn lại đầy thâm hiểm.
Anh đang nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra, không sợ đối thủ mưu mô, chỉ sợ bản thân mình thua trong cái bẫy do chính mình tạo ra.
Anh vậy mà đã mất khống chế, suýt chút nữa trầm luân cùng cô.
Buổi sáng sau khi thức dậy, Tôn Khả Thiên lén lút đi xuống nhà bếp, nhìn ngang nhìn dọc, xác định không có Lôi Thần Phong mới dám thở phào.
– Thiếu phu nhân, có chuyện gì sao?
Tiếng má Hoàng cất lên từ phía sau lưng khiến cô giật thót tim.
– Má Hoàng, sao má có thể đi lại không tiếng động như vậy, Lôi Thần Phong có ở nhà không?
– Chủ tịch đang ngồi ngoài sảnh.
Tôn Khả Thiên âm thầm than khổ, không phải anh ta rất yêu công việc sao? Vì sao hôm nay lại ở nhà?
– Vẻ mặt anh ta thế nào?
– Không đoán được.
Cô lưỡng lự, đi qua đi lại, không biết có nên giải thích một chút về chuyện hôm qua, hay cứ im lặng coi như không biết gì.
Một kẻ ngu ngốc sẽ làm gì trong trường hợp này đây?
Cô khẩn thiết nhìn má Hoàng, cũng không biết phản ứng của Lôi Thần Phong khi gặp mình sẽ thế nào, vậy nên phải tìm một cái phao cứu sinh.
– Má Hoàng à, nếu chút nữa trong nhà có cảnh đổ máu thì má nhất định phải gọi điện cho bà nội cứu con.
Má Hoàng còn chưa lên tiếng thì đã bị một người khác cướp lời.
– Bà Hoàng, bà đi ra ngoài đi, để một mình cô ấy ở lại.
Toàn thân cô căng thẳng, vô vọng nhìn má Hoàng ngày càng đi xa.
Xem ra phen này lại phải một mình ứng phó với anh ta rồi.
Lôi Thần Phong ngồi xuống ngay ghế bên cạnh khiến tim cô nảy mạnh.
Trong đầu tự niệm thần chú trấn an bản thân, làm gì cũng được, chỉ cần giữ được mạng.
– Vết thương của anh còn đau không, em xin lỗi… tất cả là lỗi của em.
Lôi Thần Phong hừ một tiếng, biết thừa cô đang lạt mềm buộc chặt nhưng không muốn vạch trần.
– Từ trước đến nay, những kẻ gây thương tích cho tôi đều không một ai còn sống.
Nói như vậy là anh ta đang chuẩn bị tuyên án tử hình cho cô sao.
– Em còn cái mạng này, anh có muốn lấy không?
Lôi Thần Phong nhướng mày, thâm ý mỉa mai nồng đậm trong đôi mắt.
– Cái mạng này của em vốn đã không thuộc về mình rồi, em còn muốn lấy gì để ra điều kiện.
Nếu muốn nhận sai thì em phải đền bù lại thiệt hại cho tôi, bao gồm cả thể xác và tinh thần.
Cô đương nhiên đủ thông minh để hiểu được ý tứ trong câu nói kia, lặng lẽ đi đến phía nhà bếp chọn một con dao bén nhọn nhất đặt ở trên bàn, sau đó bàn tay tháo bỏ từng cúc áo.
Trước cái nhìn chăm chăm như thiêu đốt, cô lần lượt bỏ từng thứ quần áo trên người ra, cho đến khi cả thân trần trụi đứng trước mặt anh.
Lôi Thần Phong nheo mắt thâm hiểm, gắn chặt tầm mắt trên những vết tích xanh tím trên làn da tuyết trắng, anh lại muốn xem cô đang muốn diễn trò gì.
– Thân thể này đến tôi còn thấy ghê tởm nữa là người khác, anh biết không, những đôi tay bẩn thỉu đó đã giày xéo trên từng tấc da tấc thịt này, cảm giác ấy còn đau đớn hơn tự tay cắt đi từng miếng thịt trên người nữa.
Thân thể này đã bẩn lắm rồi, anh còn cần không? Anh cần chỗ nào, tôi tự tay cắt đền cho anh chỗ đấy.
Tự kể về quá khứ thối nát của bản thân thật không dễ dàng gì, càng khiến người ta khó chịu đến mức ngộp thở.
Cô cố gắng siết chặt tay để giấu đi sự run sợ trong đáy mắt.
Bây giờ, bản thân cô giống như người sắp chết đuối trong sự nhục nhã ê chề.
Lôi Thần Phong siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi cuồn cuộn trên cánh tay đang giấu sau lớp áo sơ mi, con người sắt đá như anh khi nghe những lời này cũng không khỏi đau lòng.
Nhưng anh lại không thể để bản thân mình mềm lòng với cô gái này, một lần mất kiểm soát đã là quá đủ.
Anh đứng trước thân thể trần truồng của cô, không ngần ngại gì mà sát thêm muối vào những vết thương lòng đang rỉ máu.
– Nếu đã bẩn như vậy thì đừng cố tỏ ra thanh cao.
Sau đó bỏ đi, để một mình cô ở lại như một cái xác vô hồn.
Câu nói của anh chính là lưỡi dao sắc bén, đâm vào điểm chí mạng nhất trong cô.
Chút tự tôn cuối cùng cũng bị người ta nhẫn tâm đạp nát mất rồi.
Cô không khóc, chỉ lặng lẽ mặc quần áo vào người.
Khi má Hoàng quay trở lại đã thấy cô ngồi yên vị trên ghế ăn cơm, không khóc, không cười, cũng không nói chuyện với bất kỳ ai.
Mặc dù tâm trạng rất tệ nhưng vẫn còn công việc phải làm.
Buổi chiều cô đến cửa hàng cà phê Thiên ký để tìm hiểu phong cách làm việc và uống thử vị cà phê nơi này.
Như thế mới có thể thiết kế ra đồng phục phù hợp với văn hóa của khách hàng.
Cô gọi một ly cà phê nóng, hương vị thơm phức của nó khiến cô nhớ về những ngày đông ở Milan, khi cái rét buốt bủa vây tứ phía, cuốn lấy con người ta, khiến họ chỉ muốn cuộn chặt trong ổ ấm của riêng mình.
– Ai dô, xem ai đây.
Giọng nói quen thuộc phía sau khiến Tôn Khả Thiên giật mình.
Đúng là khi xui xẻo thì kéo theo tất cả mọi thứ đều xui xẻo.
Chỉ muốn uống một ly cà phê thôi cũng không được bình yên.
– Mã Lệ, em quen thể loại người như thế này sao.
Mã Lệ đi cùng một người chạc tuổi, ăn mặc sang trọng, vừa nhìn thấy cô đã độc mồm độc miệng.
Anh ta liếc mắt khinh thường, kiểu như đang nhìn những kẻ mạt hạng làm ảnh hưởng đến tâm trạng thưởng thức cà phê của mình vậy.
– À, chỉ là một thực tập sinh mới đến của Lôi thị thôi.
Anh họ, sau này vẫn nhờ anh chiếu cố thêm.
Cô ấy xuất thân từ cô nhi viện nên gia cảnh cực kỳ đáng thương.
Mã Lệ xéo sắt cố tình nâng cao giọng.
Cô ta gọi người đàn ông đi cùng là anh họ, có khả năng anh ta chính là giám đốc truyền thông của Lôi thị.
Đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, hai kẻ đi với nhau lại thực xứng đôi.
– Cô nhi viện? Vậy sau này anh phải nhắc trưởng phòng Vương lưu ý kiểm kê những tài sản của phòng thiết kế.
Cô Khả Thiên này, có gì cần giúp đỡ thì cô cứ nói, nếu có thể tôi sẽ giúp, đừng túng quá làm liều sẽ rất mất mặt.
Tôn Khả Thiên cười trừ, đây đích thị là những lời nói hòng vũ nhục cô chốn đông người, nhờ họ mà nãy giờ những người chú ý đến cô ngày càng đông hơn.
Nhưng đâu phải kẻ nào muốn mắt nạt cô cũng được.
– Sau này thì chưa biết nhưng hiện tại tôi có việc khẩn nhờ hai vị giúp đỡ.
– Việc gì? Hay là cô Khả Thiên đây không có đủ tiền trả cho ly cà phê này.
Mã Lệ bắt lấy cơ hội, cố ý vũ nhục cô thêm chút nữa.
– Hai vị nhầm rồi, chỉ là tôi đang thưởng thức cà phê thì xuất hiện hai túi rác trước mặt.
Mong hai vị giúp tôi mang túi rác đó đi nơi khác nhé.
Mã Lệ và gã đàn ông biết mình vừa bị mỉa mai nên sắc mặt tối sầm.
Mã Lệ vốn là người nóng tính, không chịu nổi một đả kích nhỏ bèn xông lên dơ tay định đánh Tôn Khả Thiên nhưng ý đồ bị cô đoán được.
Cô né qua một bên khiến Mã Lệ mất đà ngã nhào xuống đất, tóc tai lộn xộn.
– Này chị Mã Lệ, tôi nhờ chị xách túi rác mang đi nhưng sao chị lại đổ rác ra như thế này.
Do không để ý nên Tôn Khả Thiên bị gã đàn ông đi cùng Mã Lệ xô ngã một bên, không may vết thương trên cổ tay mới lành lại đập vào cạnh bàn chảy máu.
Tôn Khả Thiên cố gắng gượng dậy, đầu óc choáng váng nên chao đảo, khó khăn giữ thăng bằng.
Ngay khi cô sắp ngã đi lần nữa vì choáng thì có một bàn tay đỡ lấy.
– Hai người đang làm gì vậy.
Anh là đàn ông lại đi xô ngã một cô gái không biết tự nhục sao.
Không thể nhầm lẫn, người đang đứng ra thay cô đòi công đạo là người bạn thân nhất của mình Đồng Lệ Giao.
Liệu gặp nhau trong tình huống này có phải điều tốt?
– Này cô, cô không sao chứ.
Tay cô chảy máu rồi.
Tôn Khả Thiên cúi gầm mặt không dám ngẩng lên, sợ rằng khi Giao Giao nhận ra sẽ hiểu lầm lớn.
Phía bên này Mã Lệ vừa chỉnh lại tóc tai, ánh mắt như muốn giết chết đối phương, cơn tức giận đã lên tới đỉnh điểm.
Cô ta chỉ thẳng tay vào mặt Tôn Khả Thiên quát lớn.
– Tôn Khả Thiên, mày nghĩ mày thanh cao lắm hả, mới đi làm ngày thứ hai đã câu dẫn chủ tịch.
Đồ xuất thân từ cô nhi viện như mày lấy tiền đâu ra mà mua những thứ hàng hiệu trên người, không phải là gái bao hàng đêm rên rỉ dưới thân đàn ông thì là gì.
Đồng Lệ Giao vừa nghe những lời Mã Lệ chửi vừa nhìn về phía cô.
Lúc này Tôn Khả Thiên biết bản thân không thể né tránh, cuối cùng cũng phải đối mặt với việc bị Đồng Lệ Giao phát hiện.
– Khả Thiên, là cậu sao?
Đồng Lệ Giao nghẹn ngào, khóe mắt hoe đỏ, gương mặt không giấu nổi vẻ bất ngờ.
– Nói mình nghe sao cậu lại ở đây?
– Mình…
Câu nói chưa kịp thốt ra đã bị nuốt trọn vào trong.
Cô giải thích cái gì cơ chứ, chuyện này vốn dĩ đã không thể giải thích rồi.
Vẻ ấp úng của cô khiến mọi người xung quanh bắt đầu thay đổi thái độ, lúc đầu còn cảm thấy bất bình bây giờ lại là ánh mắt khinh miệt.
Đối với họ thái độ im lặng của cô chính là sự thừa nhận cho những lời Mã Lệ nói là đúng sự thật.
– Khả Thiên, cậu hãy nói gì đi chứ, đừng im lặng với mình như vậy.
Mau nói đi..