Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục

Chương 16: Cô Ấy Là Vợ Của Tôi


Bạn đang đọc Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục – Chương 16: Cô Ấy Là Vợ Của Tôi


Cô tựa lưng vào ghế, đeo tai nghe rồi bật một bản nhạc không lời, sau đó mang những ánh đèn lấp lánh thu vào đôi mắt nhỏ để mang chúng vào cơn mộng mị.
Về đến biệt thự mà cô vẫn chưa tỉnh dậy, Lôi Thần Phong đành ôm cô lên trên phòng.

Anh đặt cô nằm ngay ngắn trên giờng, tăng nhiệt độ phòng lên hơi ấm một chút rồi mới rời khỏi.
“Đúng là không có tiền đồ, mới ngày thứ hai đi làm đã có bộ dạng mệt mỏi như vậy”.

Lôi Thần Phong âm thầm mắng.
Thử thách mà Linh San dành cho Tôn Khả Thiên anh cũng nghe qua.

Đó là thử thách vô cùng khó khăn, nếu không muốn nói là bất khả thi.

Nhưng Linh San rất khôn khéo và hiểu chuyện vậy nên đặt ra thử thách như vậy không hẳn là không có lý do, có thể chỉ để quan sát thái độ cùng khả năng ứng phó khi đối diện với thử thách mà thôi.

Nhìn thấy túi đồ mà cô mang về cũng đủ biết ý định thức trắng đêm để làm cho xong công việc.
Theo lời dặn của Lôi Thần Phong, má Hoàng để cô ngủ thêm một tiếng nữa mới gọi dậy.
– Thiếu phu nhân, mau dậy đi.
Tiếng gọi của má Hoàng khiến Tôn Khả Thiên tỉnh giấc, khuôn mặt ngái ngủ lập tức biến mất khi nhìn thấy túi đồ mình mang về.
– Chết tiệt, sao mình lại ngủ quên chứ! Má Hoàng, bây giờ là mấy giờ rồi?
– Thiếu phu nhân yên tâm, giờ mới gần 12 giờ đêm.
Tôn Khả Thiên thở phào nhẹ nhõm, cũng may vẫn còn sớm.

Cô rửa mặt cho đầu óc tỉnh táo rồi bắt tay vào làm chiếc đai lưng.

Những thứ thủ công đều tốn nhiều công sức.

Cô tỉ mỉ đính những hạt cườm nhỏ xíu lên mảnh vải, sắp xếp chúng thành những họa tiết giống như bản vẽ.
2 giờ sáng, Tôn Khả Thiên tạm bỏ dở công việc rồi ra ngoài vườn hoa để hít thở chút không khí lành lạnh của trời đêm.

Cô đưa tay hứng những giọt sương đã tụ thành giọt nước lớn đọng trên vài ngọn oải hương.

Chỉ vài tháng nữa thôi chúng sẽ lớn lên, nở hoa và tỏa hương thơm phức.
Tự nhiên trong lòng cô vui thấy lạ, lần đầu tiên trong căn biệt thự này cô cảm nhận được chút vui vẻ trong trái tim mình.
– Giờ này không ngủ, ở đây làm gì?
Tôn Khả Thiên giật mình quay về phía sau, đương nhiên cô biết đó là giọng của ai, việc quay lại nhìn chỉ là theo phản xạ.

Hình như cô đang dần thích ứng với sự xuất hiện đột ngột của anh ta, mọi lúc, mọi nơi, mọi thời điểm.
– Chỉ là có chút khó ngủ.
Cô không nói mình vẫn còn đang làm việc, biết đâu nói ra anh ta lại tưởng cô đang kể nể.
– Sương lạnh, mặc áo khoác vào nếu không sẽ bị cảm.
Tôn Khả Thiên nhìn Lôi Thần Phong có chút ngờ vực.

Là anh ta đang quan tâm đến cô sao? Nhưng chính cô phải lắc đầu phủ nhận suy nghĩ của mình, làm gì có chuyện đó xảy ra chứ.
– Không sao đâu, hồi còn ở cô nhi viện không đủ ăn không đủ mặc, đến mùa đông còn rét đến thấu xương.

Cái lạnh này có thấm thía gì.
Lôi Thần Phong nhìn cô, đôi mắt khẽ nhíu lại.


Có thể cô đã lầm nhưng trong áng mắt kia có chút thương cảm.

Chắc là cô nhầm thật, anh ta đã từng lấy cô nhi viện ra uy hiếp cô ký vào bản hợp đồng còn gì.
– Lấy lòng tôi đi, mỗi tháng tôi sẽ tài trợ cho nơi ấy 50 ngàn đô.
50 ngàn đô à, cũng nhiều đấy nhỉ.

Cô nên đồng ý, bởi vì nếu cô từ chối thì anh ta cũng sẽ dùng mọi thủ đoạn để bắt ép cô mà thôi.
– Tiền nhiều đấy.

Lương tâm của anh đang trỗi dậy à? Cứ quyết định vậy đi.
Lôi Thần Phong bật cười, cũng không chịu thua thiệt ngoài miệng.
– Đồng ý thanh vậy sao.

Tôi nghĩ em sẽ phải tỏ ra thanh cao một chút.

Em đúng là không khác loại phụ nữ hám tiền là mấy.
Cái vẻ kinh kỉnh của Lôi Thần Phong khiến cô bực mình.
– Tại vì anh đánh giá em quá cao thôi, chứ thực ra em rất thích tiền.

Đối với con người chỉ đáng giá 1 đô thì số tiền kia quá lớn.
– Vậy sao lúc đầu em còn chống đối tôi? Nếu em biết điều ngay lúc đó thì đã nhận được rất nhiều tiền.
Tôn Khả Thiên cười nhạt, lại có chút mỉa mai.
– Bỗng dưng một ngày có một con mụ điên đến trước mặt và bắt anh ký hợp đồng hôn nhân thì anh có đồng ý không? Với lại lúc đó nhìn anh khó ưa hơn bây giờ.

Mà anh cũng nên giữ gìn sức khỏe, lỡ đâu chết bất đắc kỳ tử sẽ khiến em mất đi một đại gia ngầm chống lưng đấy.
Lôi Thần Phong chợt phát hiện ra cô có một năng lực đặc biệt, đó là ăn nói trả treo, khiến người khác nghẹn họng.

Chả trách đến người đàn bà thâm hiểm như bà Trương còn suýt bị chọc tức chết.

Nhưng từ bao giờ cô xem anh giống như những người khác mà dùng thứ giọng điệu ấy.
– Khi tôi còn tử tế thì em hãy dừng lại đúng lúc.
Tôn Khả Thiên đứng hình, sau đó biến mất trong vòng một nốt nhạc, ba sáu kế chuồn là thượng sách, cái thân này cần phải bảo trọng để còn làm việc lớn.
Buổi sáng hôm sau cô lại tiếp tục cần mẫn với đống vải thừa, dưới bàn tay của cô chúng như có sức sống mạng mẽ.

Những họa tiết bị khiếm khuyết tưởng chừng không hài hòa nhưng khi kết hợp với nhau lại mang lại hiệu ứng bất ngờ.
Chị Linh San xem xét từng đường may một, trên gương mặt thể hiện rõ sự hài lòng.
– Khả Thiên à, chị đã đọc qua CV của em, trong đó ghi em chưa có nhiều kinh nghiệm về thiết kế và chế tác.

Nhưng chị thấy không phải vậy, em đang giấu nghề hả?
Sau khi xem xét kỹ chị Linh San thẳng thắn nói ra những suy nghĩ lẫn nghi ngờ của mình.

Tôn Khả Thiên âm thầm cười khổ.

CV đâu phải do cô viết, mà thứ đó chẳng qua cũng chỉ là hình thức.
– Nói thật ở phòng chế tác này không có nhiều cơ hội cho em đâu.

Cả đời em sẽ phải đứng sau lưng những kẻ chỉ biết vẽ vời trên giấy, muốn ngẩng cao đầu cũng khó.
Đây là lời khuyên chân thành của Linh San, chỉ qua một bài kiểm tra nhỏ cô có thể biết được năng lực của từng người, mà cô gái này chính là thâm tàng bất lộ, xứng đáng làm việc ở môi trường tốt hơn.

Tôn Khả Thiên mỉm cười, đối với chị Linh San cô lại thấy có cảm tình rất lớn, về năng lực thì không cần bàn cãi, chỉ cần nhì sơ qua cách góp ý và quản lý sẽ thấy ngay.
Thiết kế của cô hoàn thành trước dự kiến, không chỉ một mình chị Linh San mà tất cả mọi người đều rất để tâm đến sản phẩm cuối cùng cô làm ra.

Sau khi xem xét một lượt kỹ lưỡng, Linh San liền đưa ra nhận xét.
– Em đã làm rất tốt, nhưng nếu phần eo có thêm điểm nhấn sẽ hoàn hảo hơn.
Lúc này Tôn Khả Thiên mới lấy chiếc đai lưng vừa hoàn thành từ tối qua ra, đeo nó lên phần thắt lưng của bộ trang phục.

Đó chính là một thứ lợi hại, vừa xuất hiện đã khiến những khuyết điểm bị che lấp hoàn toàn.
– Tốt lắm.

Từ ngày mai em chính thức trở thành thành viên của phòng chế tác.
Không chỉ một mình Tôn Khả Thiên mà tất cả những người xung quanh nghe thấy đều bất ngờ.

Lần đầu tiên chị Linh San có quyết định nhận người nhanh như vậy, thậm chí cô còn chưa tính là đã hoàn thành xong bài kiểm tra.
– Chị Linh San, vẫn còn chưa update sản phẩm lên trang chủ của Lôi thị mà, còn chưa biết có đạt được 1 triệu bản đặt trước không.
– Cô ấy sẽ làm được, nhưng không phải vào thời điểm này.
Sau quyết định của Linh San thì mọi người đều vui vẻ chúc mừng, đã lâu lắm rồi không có ai vượt qua bài kiểm tra khắt khe này, hơn nữa trong mắt họ cô chính là một cô gái trẻ lễ phép, ngoan ngoãn lại có năng lực, xem ra đây chính là điểm sáng mà bọn họ có thể kỳ vọng trong cuộc thi thiết kế nội bộ sắp tới.
Trong không khí vui vẻ thì tiếng “ục ục” khiếm nhã vang lên, Tôn Khả Thiên xoa xoa cái bụng xẹp lép nhăn nhó.
– Các chị ơi, em đói quá rồi.
Và thế là cả phòng chế tác được dịp kéo nhau xuống căng tin.

Cảm giác vừa ăn cơm vừa nói chuyện với đồng nghiệp là thứ gì đó rất khó tả.
– Khả Thiên à, ngày mai là chủ nhật em có dự định gì không?
Người vừa lên tiếng là Vy Sam, một trong những người dày dặn nhất tại phòng chế tác.
– Dạ không có dự định gì, chắc ở nhà thôi ạ.
– Lại gần đây chị hỏi cái này.
Chị Vy Sam tỏ vẻ thần ví vẫy vẫy tay ra hiệu cô ngồi lại gần.
– Chị biết lần đầu nói chuyện mà đã hỏi em câu này là không phải nhưng vì quá tò mò nên cho phép chị hỏi nhé.

Nghe nói em đã có gia đình rồi?
– À… à ừ…
– Có phải chồng em không được bình thường?
Miếng cơm chưa kịp nuốt trôi qua cổ họng suýt chút nữa bị phun ra ngoài.

Tôn Khả Thiên không ngờ chị Vy Sam lại hỏi vấn đề này.

Chắc tin đồn này bắt nguồn từ cuộc trò chuyện giữa cô và đám người Mã Lệ hôm qua.
Trường hợp của anh ta có tính là không bình thường không nhỉ, hỷ nộ thất thường, đôi khi có những suy nghĩ kỳ quặc.

Tôn Khả Thiên đắn đo suy nghĩ, vẫn nên né tránh câu hỏi tế nhị này thì tốt hơn, lỡ đâu lại gây ra scandal gì nữa thì mệt.
– À… lần đầu có dịp nói chuyện với chị, mong chị giúp đỡ em sau này ạ.

Mọi người mau ăn cơm đi kẻo nguội.
– Em đừng có đánh trống lảng.

Chị còn nghe nói hôm qua em từ phòng chủ tịch bước ra, em có quan hệ gì với chủ tịch vậy?

Đến đây thì giọng nói của Vy Sam đã không còn nhỏ như lức đầu, thậm chí chị Linh San và Hải Đường ngồi đối diện cũng nghe thấy.

Cả hai đồng loạt dừng đông tác ăn, cùng hướng ánh mắt về phía cô để chờ đợi câu trả lời.
Tôn Khả Thiên thầm kêu khổ, muốn lảng tránh vấn đề này lại lái sang vấn đề khác khó trả lời hơn.

Tất cả là lỗi của Lôi Thần Phong, nếu anh ta không cố tình thì cô đã không rơi vào tình cảnh dở khóc dở cười như vậy.
– Dạ… dạ không ạ… chỉ là chủ tịch gọi em đến trình diện thôi.
– Trình diện? Từ lúc chị vào Lôi thị đến giờ chưa hề nghe nói nhân viên nào được chủ tịch gọi đến tận phòng làm việc để trình diện, mà còn vào giờ ăn trưa nữa.

Em đang nói dối.
Đây đích thị là ngữ điệu muốn bức cung mà.

Phải bình tĩnh, thật bình tĩnh.

Tôn Khả Thiên cố gắng nặn ra trong đầu cái lý do nào đó hợp lý hơn.
– À… à… là do… thực sự em không dám nói.
– Nói đi, chị sẽ giữ bí mật cho.
Tôn Khả Thiên buông đũa, cố tình hạ giọng, giống như đang kể chuyện bí mật gì đó.
– Lần trước em vô tình đâm vào xe chủ tịch, vì quá hoảng sợ nên em đã bỏ chạy.

Sáng hôm qua lúc chủ tịch và Duật tổng xuống phòng thiết kế vô tình chạm mặt, có lẽ anh ta nhớ mặt nên buổi trưa gọi em đến phòng làm việc chất vấn.

Anh ta dọa sẽ cho em nghỉ việc, cũng may em thành khẩn xin lỗi nên chỉ bị đưa xuống phòng chế tác chứ không phải nghỉ việc.
Có vẻ như lý do này khá thuyết phục.

Tim cô vẫn còn đập mạnh, chút nữa là bị lộ rồi.
– Vậy mà mấy đứa tầng 50 đồn ác thật, nói em cố tình câu dẫn chủ tịch.

Đúng là mấy con mẹ độc mồm độc miệng.

Vậy còn về chồng em, có đúng như vậy không?
Vẫn còn đuổi cùng giết tận vậy sao?
– Đúng, anh ấy hơi có vấn đề về tâm thần.
Vy Sam sau khi nhận được câu trả lời thì vô cùng thương cảm, mà những người khác cũng giống như vậy.
– Thôi, đời con gái nó bạc vậy đấy em ạ, đừng suy nghĩ gì nhiều.

Giờ có bọn chị thương rồi.
Tôn Khả Thiên cúi gằm mặt ăn hết phần thức ăn còn lại, âm thầm xin lỗi vị ở tầng 50 kia, xem như anh ta phải chịu uất ức làm người tâm thần một chút vậy.
Để chào mừng nhân viên mới, chị Linh San đã đặt tiệc tại nhà hàng gần đó, cũng vì vậy mà mới 7 giờ tối, tất cả mọi người đã đồng loạt kết thúc công việc để tụ tập ở đó.

Thực sự đây là một tập thể rất đoàn kết, có thể do bọn họ có cùng một nỗi uất ức, chung một kẻ thù nên mới có thể gắn kết với nhau như vậy.
– Mọi người, hôm nay chúng ta tụ họp là để chào mừng em Khả Thiên chính thức gia nhập phòng chế tác.

Từ nay về sau em ấy sẽ cùng chúng ta tham gia chiến dịch đấu tranh với phòng thiết kế, quyết tìm lại danh dự cho mình!
– Được!
Mọi người giơ cao cốc bia trong tay đồng thanh nói, gần ba chục con người nhưng cử chỉ và lời nói rất ăn í.

Tôn Khả Thiên xúc động, tự hạ lập lời hứa một ngày nào đó sẽ quyết thay họ đòi lại sự công bằng.
– Cảm ơn mọi người đã chấp nhận em như một thành viên của phòng chế tác.

Từ hôm nay em sẽ cùng mọi người cố gắng.
Tôn Khả Thiên cầm cốc bia trong tay uống một hơi hết sạch.

Tâm trạng vui vẻ như thế này thì ngại gì mà không cùng mọi người sống một lần cho đúng nghĩa.


Không phải người ta nói rượu bia là thứ khiến con người vui vẻ quên đi sầu muộn sao.
Không ngờ bản thân cô cứ như vậy mà uống đến ly thứ mười, thứ mười một mà vẫn chưa hề hấn, trong khi những đồng minh kia đã gục ngã hết cả rồi.
– Này Hải Đường, chị Vy Sam, chị Minh Nguyệt… mới có thế đã gục hết rồi, quá kém mà… ha ha.
Trong đám chỉ còn chị Linh San tỉnh táo bởi hầu như chị không uống chút nào.

Dù sao vẫn cần một người tỉnh để giải quyết cục diện.

Sau khi đã gọi cho người thân của từng người đến đón thì Linh San lại quay sang nhìn Tôn Khả Thiên vẫn đang cầm cốc bia trong tay.
– Khả Thiên, đừng uống nữa.

Em gọi người nhà đến đón về được không?
– Số điện thoại á? Người thân? Em không có.
Tôn Khả Thiên rút điện thoại trong túi ra, cười cười rồi vứt qua một bên.

Còn ai nữa chứ, từ ngày bước vào biệt thự của Lôi Thần Phong cô phải xóa hết mọi số điện thoại người thân, còn ai mà liên lạc nữa đâu.
Bây giờ men say mới ngấm, hai mắt cô trĩu nặng muốn mở cũng không lên, cuối cùng thì gục ngã, nằm soài trên bàn.
Linh San lắc đầu chịu thua, đành đánh liều mở điện thoại của cô.

Danh bạ điện thoại chỉ có duy nhất một số, không biết người này là ai mà lại bị đặt tên “Tên Thần Kinh”, cũng không còn lựa chọn nào khác, đành ấn nút gọi.
– Alo, xin hỏi đây có phải người quen của cô Khả Thiên không?
Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi xác nhận có quen biết.
– À, Khả Thiên hôm nay đi liên hoan cùng đồng nghiệp hiện tại bị say không tự về được, phiền anh đến nhà hàng Vĩnh Xương A tại số 60 Kỳ Hàn đón cô ấy về.
Đầu dây bên kia dập ngang máy, thậm chí không có một câu cảm ơn.

Lần lượt từng người đều được người thân đến đón về, cuối cùng chỉ còn mỗi Tôn Khả Thiên vẫn nằm trên bàn, thỉnh thoảng lại nói vài câu lảm nhảm khó hiểu.
Đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, Linh San có phần sốt ruột, cho dù không muốn nói chuyện với người ban nãy nhưng vẫn đành gọi lại, lần này không những không bắt máy còn tắt luôn cuộc gọi đến.

Xem ra anh ta với Khả Thiên cũng chẳng có mối quan hệ gì thân thiết.
– Khả Thiên, Khả Thiên… nói địa chỉ nhà đi chị sẽ đưa em về.
Tôn Khả Thiên đang ngủ bỗng nhiên bị gọi dậy có phần không tỉnh táo.
– Nhà sao? Em làm gì có nhà mà về… nơi đó không phải nhà em…
Nói xong lại tiếp tục nằm gục trên bàn.

Linh San bất lực toàn tập, bây giờ chỉ còn cách đưa Khả Thiên về nhà mình.

Tôn Khả Thiên vô lực tựa vào người chị Linh San mà đi, dáng đi liêu xiêu khiến cả hai khó khăn lắm mới rời khỏi phòng, vừa ra đến ngoài cửa thì bất ngờ đụng phải một người.
– Chủ tịch cũng ở đây sao?
Lôi Thần Phong không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào cô gái đang say khướt bên cạnh, đến đứng cũng không vững.
– Anh là ai….

Ha ha, anh rất rất giống một người…
Tôn Khả Thiên mắt nhắm mắt mở chỉ thẳng vào mặt Lôi Thần Phong mà nói.

Mà anh lại không đủ kiên nhẫn để nghe một kẻ say lý sự, liền đưa tay kéo Tôn Khả Thiên về phía mình.

Hành động bất ngờ làm Linh San không kịp trở tay.
– Chủ tịch, cô ấy…
– Cô ấy là vợ tôi.
Là vợ? Linh San không khỏi giật mình.

Cô từng nghe nói Lôi Thần Phong đã lấy vợ, nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới đó lại là Tôn Khả Thiên.
Dù đã được Lôi lão phu nhân gửi gắm nhưng chính Linh San cũng không ngờ rằng mối quan hệ giữa Tôn Khả Thiên và nhà họ Lôi lại là như vậy.
Linh San là người thông minh đương nhiên hiểu rõ chuyện gì nên hỏi, chuyện gì nên giữ kín.
– Tôi hiểu rồi, phiền chủ tịch đưa cô ấy về giúp..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.