Bạn đang đọc Tổng Quản Thái Giám Phúc Hắc Của Trẫm: Chương 61: tại sao nàng có thể cực đoan như thế?
Hắn nhìn nàng không tin…
Một cơ thể nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh đẹp sao có thể cực đoan đến như thế?
Nhưng lại có một nghịch lý hắn không thể chối cãi.
Nàng…nàng như thế…hắn…hắn thích lắm a .
(mm: đã nói rồi…vị ca ca này ưa ngược mà!!!!)
Hắn chỉ sợ nàng hiền dịu quá sẽ bị bắt nạt bởi đám lưu manh đầu đường xó chợ khác, nhưng đâu ai ngờ nàng lại “mạnh” như thế chứ.
Ôi, hắn với nàng đúng là một cặp trời sinh mà, hắc hắc…
Ánh mắt quyến rũ nhìn nàng, thân thể to cao khẽ dụi dụi lên nàng như có như không trêu chọc.
Nàng liếc mắt nhìn hắn rồi trong lòng nghĩ:
lại đến giờ động tình rồi…
…
Nàng ngồi lên một chiếc ghế đẩu, nam nhân kia và hắn lần lượt đứng hai bên sau lưng nàng, trước mặt họ là một đám năm phạm nhân bị nhốt ở trụ, được ám vệ sử dụng cơ quan nâng trụ lên cao khỏi mặt nước đầy giấm, toàn thân bọn chúng bốc mùi hôi thối khiến người khác muốn nôn ọe.
Nàng liếc bọn họ rồi lười biếng nói:
– coi bộ sống thật tốt a…
Một lão già trong số đó bộ dạng chật vật nhưng vẫn mang khí chất vương giả to giọng gào lên:
– khốn tiện nữ, sao đến tận bây giờ loại người như ngươi vẫn còn sống thế hả!!!
Nàng không khỏi cười khẽ:
– địa phủ cũng phải biết lựa người tốt người xấu để đưa xuống chứ, bản thân trẫm là loại người không đến nỗi phải xuống địa phủ, dù trẫm mất thì lên thiên đường nghe còn không xứng ấy chứ…
lão già kia nghe thế liền mắng:
– hạng người như ngươi mà cũng đòi lên thiên đường sao, nằm mơ quá cao rồi!!!
nàng nói:
– coi bộ ngươi sống tốt chán nhỉ? còn dư sức để gào lên như thế, coi bộ thuộc hạ của ta quá nhân từ rồi.
vừa nói vừa liếc nhìn ba người ám vệ kia với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
ba người không khỏi rùng mình lập tức quỳ xuống, thấp giọng nói:
– chủ thượng tha mạng, bọn thuộc hạ đã cố gắng hết sức!
nàng nụ cười hơi suy giảm chút rồi nở một nụ cười nhẹ, phắt phắt tay:
– coi như trẫm tha cho các ngươi một mạng, sau này nhớ “đối xử” với đám phạm nhân này “tốt” một chút, ta không muốn nghe thấy bất cứ một lời khen nào của bọn chúng đối với các ngươi đâu, hiểu chứ?
Ba người đồng thanh:
– thuộc hạ hiểu!!!
Nàng cho bọn họ đứng dậy rồi tiếp tục tâm sự với năm người kia:
– được rồi, quay lại điểm chính nào.
Nhìn lão già với nam nhân trung niên bên cạnh lão, nàng cất lời:
– thi lâm tử, thi cận tùng…à không, không phải, quốc vương và vương gia thi hải quốc mới đúng, dạo này các ngươi sức khỏe thế nào rồi?
lão cười lạnh:
– không cần tiện nhân như ngươi quan tâm, ta sợ tổn thọ lắm…
Nàng nhìn ly trà trong tay, như vô tâm nói:
– đôi lúc sống dai quá cũng rất mệt mỏi…
Lão hỏi:
– cái gì!!??
Nàng đáp:
– ngươi có biết con gián không… một khi thân thể nó bị lật ngược lại… thì khả năng thoát hiểm của nó sẽ bằng 0…những con vật nhỏ bé ngày thường bị nó bắt nạt như con kiến sẽ bắt đầu chà đạp nó… cắn nó…nuốt nó… bò vào thân thể nó ăn từng miếng thịt… từng bao tử… từng bộ phận… không chừa lại cái gì… đến khi toàn thân nó chỉ còn lại cái vỏ bề ngoài… thì bọn chúng mới chịu buông tha…trước khi đi còn đá nó mấy cái như chửi nó rằng…chửi rằng…
lòng năm người rùng cả mình, mồ hôi lạnh đã sớm chảy dài nhưng vẫn muốn nghe câu cuối cùng, lão cường ngạnh hỏi:
– chửi cái gì?
Nàng cười khẽ rồi nói:
– …đôi khi giả vờ làm kẻ bị bắt nạt cũng rất vui…hahahah….
Nàng cười xong rồi hỏi bọn họ:
– câu chuyện hài ta kể nghe mắc cười không?
Bọn họ môi run lẩy bẩy bật ra thành tiếng:
– ác…ác quỷ…ngươi là ác quỷ!!!!
Nàng giơ ngón tay lắc lắc hai bên như kiểu bọn chúng nói sai:
– không phải…ta vốn không phải ác quỷ…ta chỉ là đọa thiên sứ thôi…ta như thế này thì cũng phải nhờ một phần các ngươi giúp đỡ…hiểu không?
Nàng nói tiếp:
– các ngươi có biết sự khác nhau nào giữa câu chuyện hài kia và chuyện của các ngươi không?
Thấy bọn họ đang ngước mắt nhìn nghi hoặc thì nàng nói tiếp:
– ta không phải là kiến các ngươi cũng không phải là gián… chúng ta là con người mà… có điều sự khác biệt về thân phận của ta và các người là không thể vượt qua… nếu ta là nữ vương cao cao tại thượng đứng đầu thiên hạ… thì các ngươi chỉ đơn giản là đứa con nít phản chủ không đủ sức uy hiếp… làm trò hề cho ta xem mà thôi…
Bọn họ cãi lại:
– ngươi đã xem thường tiểu quốc bọn ta quá rồi…
nàng không khỏi cười to rồi nói một câu đả kích làm bọn họ rớt xuống 18 tầng địa ngục:
– ta thách các ngươi liên kết hàng ngàn tiểu quốc lại để chống lại diệp quốc của ta đấy…sao…dám làm không…
Lão già cãi bướng:
– ngươi… ngươi sẽ chết không đẹp đâu…
nàng lười biếng nói:
– quá khen…
lão già tức hộc máu.
…
(mm: thật sự diệp quốc có thể một mình chống lại một ngàn quốc gia mà không cần sự trợ giúp của tam quốc còn lại đâu các bạn à.
Tương truyền rằng đại lục thuở sơ khai không có người tồn tại, nhưng bỗng nhiên có bốn nhân vật thiên tài cấp quốc gia xuyên không vào khối đại lục này, họ là những người đứng đầu đa ngành nghề của thế giới tương lai với chỉ số iq cao nhất thế giới.
Họ bắt đầu bắt tay vào việc cải tạo khối đại lục.
Đầu tiên họ chia đại lục thành bốn phần bằng nhau. (chia để trị)
…
Trong bốn người đó có một nam nhân là thiên tài về kỹ thuật,hắn thiết kế ra những cỗ máy như máy khoan ( tạo ra các bến cảng của tứ đại quốc và làm đường thông thương), những người máy công nhân giúp xây dựng nhà cửa ở tầng ngầm và kinh thành…
…
Họ cứ thế kết hôn rồi sinh con đẻ cái ( trong đó có hai người nam và hai người nữ, vừa hay thích hợp là hai cặp đôi), truyền những kiến thức cho những đứa con dòng chính ( trong đó cao nhất là hoàng đế hiện tại).( thật ra chia dòng chính và dòng phụ không phải phụ thuộc vào biên độ máu mà là dựa vào đầu óc, những người dòng phụ có năng lực rất vô dụng, còn những người dòng chính là những người tài năng, có đầu óc kinh doanh)
Họ đi khắp thiên hạ và khai mở từng vùng đất mới, nhặt lấy những bảo vật cao cấp nhất, chọn lựa những khu vực khoáng sản quý nhất để dần dần phát triển lãnh thổ cho các đứa con dòng chính của mình ( tứ đại quốc hiện tại).
Còn những vùng đất khác thì họ chia thành từng phần nhỏ để ban cho những đứa con dòng phụ không được sủng ái. ( tiểu quốc hoặc trung đẳng vương quốc bây giờ)
Hàng triệu, hàng tỷ bảo vật cao cấp nhất hoặc đỉnh trung cấp kia thì bọn hắn tập trung lại rồi chia đều ra cho tứ đại quốc.
Còn những bảo vật còn lại thì đều được các quốc gia nhỏ khác lần lượt phát hiện ra, rồi cho làm bảo vật trấn quốc.
Trong khi đó bọn họ không hề biết rằng hành động của họ chẳng khác gì một trò hề trong mắt tứ đại quốc, bọn họ chỉ coi mấy thứ gọi là trấn quốc chi bảo trong mắt tiểu quốc là cái thứ giẻ lau rách nát, không đáng một xu.
Rất lâu về sau, có người cũng hiểu ra điều đó nhưng sự việc cũng quá trễ rồi. )