Bạn đang đọc Tổng Quản Thái Giám Phúc Hắc Của Trẫm: Chương 60: tầng hầm bí mật – cảng ngầm khổng lồ.
Khung cảnh sau bức tường xuất hiện trước mặt họ lúc này không ngờ lại giống y cấu tạo mật đạo trong nguyệt lai lâu đến bất ngờ.
Những bậc thang được xây sát bức tường, nhìn lên trên có thể thấy thoang thoảng còn ba tầng lầu nhưng khi nhìn phía dưới lại là khoảng không thăm thẳm nhìn không thấy đoạn cuối.
Nàng theo chân nam nhân kia bước xuống cầu thang, còn hắn thì che chở nàng ở phía sau.
(mm: khinh bỉ)
Bước xuống khoảng 40 tầng lầu thì hắn thấy đã đến đoạn cuối cầu thang.
Các bức tường xung quanh được khắc hàng loạt đồ án phát sáng với những hoa văn phức tạp huyền ảo như sao trên trời.
Nam nhân lấy ngón tay chỉ vào một điểm chấm (mm: tương ứng với một ngôi sao) rồi quay lưng bước khoảng chừng bảy tám bước nhấn lên một điểm chấm khác, cứ thế di chuyển rồi nhấn đến khoảng chừng chục lần thì ở một góc nền nhà tối tăm từ từ dịch chuyển sang một bên rồi xuất hiện một cầu thang đi xuống.
(mm: chỉ cần sai một cái thôi là hàng chục, hàng trăm bẫy rạp đổ hết lên người bạn, cho dù có võ công cao cường thì cũng 100% không giữ được mạng sống)
Hắn nghi hoặc đi theo thì nàng cất giọng nói:
– ngạc nhiên đúng không?
Gật gật đầu, nàng tiếp lời:
– …đây chính là huyền cơ trọng bảo mà chỉ khi tiếp nhận vị trí quốc quân mới được biết…
Hắn hỏi nàng:
– tại sao nàng lại nói cho ta biết?
nàng đáp:
– …vì ta tin tưởng ngươi…
Lòng hắn không nhịn nổi mà cảm động.
…không ngờ nàng lại đối xử tốt với hắn thế…
Nàng bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong thật ấm áp nha.
Hắn ôm chặt nàng từ phía sau, đầu dụi dụi làm nũng.
Đang hứng chí thì hắn vô tình nhìn thấy ánh mắt châm chọc khinh khỉnh của nam nhân lạnh lùng kia nhìn hắn, tuy thế hắn mặt dày không đổi sắc mặt vẫn tiếp tục ôm nàng, miệng nói:
– nhìn cái gì mà nhìn!!??
Hắn ta không khỏi liếc nhìn khinh bỉ hắn.
Hừ…nếu sáng nay không phải đi gặp song đình thì hắn còn đang ôm ấp tiểu nguyệt nguyệt đáng yêu của hắn trên giường kìa, còn chưa kịp ăn “bữa sáng” nữa…bức bối thiệt chứ…tiểu nguyệt nguyệt… nhớ chờ phu quân nhé…
(mm: lại thêm một anh thê nô…)
Hắn đi đầu bước vào, theo sau là song đình và thiên cuồng.
Càng đi hắn càng nghi hoặc.
Rốt cuộc nơi này có bí mật gì…
…
Một canh giờ sau, ba người bọn họ đứng trước một cánh cửa bằng đá khá dày, nam nhân kia không biết dùng động tác gì trên tảng đá bên cạnh mà làm cánh cửa dịch chuyển sang một bên.
Một tia ánh sáng nhàn nhạt len lỏi chiếu qua lỗ hổng rồi từ từ lan rộng ra.
Vì tiếp xúc với bóng tối quá lâu, hắn không nhịn nổi mà nhíu mày lấy tay che mắt để nhìn rõ hơn khung cảnh phía trước rồi rất nhanh ngạc nhiên, không thể tin nổi…đủ loại hỗn tạp xuất hiện trong đôi mắt hắn.
Một hang động to lớn tồn tại dưới lòng đất…
Không! nói chính xác hơn đây chính là một bến cảng…một thành trì rộng lớn tồn tại ngay dưới lòng đất kinh thành diệp quốc sâu hơn năm ngàn trượng…
…Một bãi biển rộng lớn với lối thông ra ngoài là nơi có ánh sáng xa xa ngoài biển, mắt thường có thể nhìn thấy…
…Hàng chục hàng trăm con thuyền to lớn được neo ở bãi biển…
…Những kiến trúc điêu khắc nhà cửa bằng đá hoặc bằng gỗ tinh mỹ mà đẹp đẽ…
… hàng trăm lính gác đang đi qua đi lại canh gác…
…hang động rộng lớn được chiếu sáng bằng những viên dạ minh châu cỡ lớn…
…
Thấy hắn vẫn còn ngây ngốc đứng nhìn, nàng liền đá một cái thật mạnh vô chân hắn.
Hắn ngước mắt vô tội ngây thơ phê phán nhìn nàng.
Ôô…nàng thật bạo lực nha…
Nàng thấy hắn tỉnh lại thì hai tay chắp sau lưng rồi quay lưng bước đi xuống cầu thang hướng đến cảnh tượng choáng ngợp phía dưới.
Hắn liền không phí thời gian liền đi theo sau nàng như vợ hiền.
…
Càng đi hắn càng tò mò, ngây người vì quần thể kiến trúc ở đây, lúc này nàng lại mở miệng:
– ngậm mồm lại, thấy gớm quá.
Hắn nghe lời ngậm mồm lại.
nàng nói tiếp:
– đây là cảng biển đặc biệt phục vụ cho nhu cầu quân sự, chấp chính, quản lý quan lại của đất nước, nói đúng hơn đây là cỗ máy bí mật của quốc quân tứ đại quốc, giúp họ quản lý những sự việc mang tính chất đặc biệt, những hoạt động ngầm mang tính chất quốc gia.
Hắn lúc này mới chợt tỉnh lại mà nhận ra.
Ra là thế, đó là lý do tại sao hắn không biết đến một nơi như thế này.
Tò mò hỏi:
– tứ đại quốc đều có một nơi như thế này à?
Nàng gật đầu:
– đúng, nhưng chỉ có kinh thành mới tồn tại thôi, ngoài ra mỗi cảng như thế này đều liên kết trải rộng ra tứ quốc và khắp đại lục, một đại quốc đều có con đường bí mật thông thương đến kinh thành tam quốc còn lại. Nói chọn kinh thành chỉ vì long mạch nhưng thật ra là vì dưới lòng đất của vùng đất đó đều tồn tại một hang động tự nhiên.
…
Hai người cứ thế nói chuyện qua lại rồi không biết từ khi nào đã đến một nơi được lính gác canh chừng cẩn mật.
Nàng đưa ra một lệnh bài ột nam nhân giống như thủ lĩnh ở đó, nam nhân nhìn lệnh bài rồi cúi đầu thỉnh an:
– chúa thượng!
(mm: nhìn lệnh bài không nhìn người)
Nàng gật đầu, chờ họ mở cổng rồi bước vào.
Hắn định vô chung thì hai cây thương bằng sắt bắt chéo lại không cho hắn bước vào, hai lính gác lạnh lùng nói:
– ngươi là ai?
Hắn ngây thơ vô số tội nhìn nữ nhân làm như người dưng qua đường đang đi phía trước làm nũng kêu:
– tiểu đình đình…cứu ta…hai tên nam nhân chết tiệt này dám ăn hiếp phu quân này…
hai lính gác nghe xong không khỏi liếc nhìn khinh bỉ tên tiểu bạch kiểm miệng dẻo quẹo kia.
nàng liếc mắt rồi phắt tay với hai lính gác rồi tiếp tục bước đi.
lúc này họ mới cho hắn qua sau đó còn “luyến tiếc” nhìn hắn với ánh mắt ngờ vực làm hắn nổi cả gân xanh trên trán.
Cmnd… nhìn cái đếch gì… chưa thấy nam nhân nào tuấn mỹ như hắn à…
Tuy là thế hắn vẫn mặt dày đi theo nàng.
Lúc này hắn mới chú ý đến khung cảnh bên trong.
Đây là một hành lang dài tối om, cách 5m lại có một cây đuốc nhỏ để chiếu sáng, nói tóm lại nơi đây là một nơi rất là tối tăm.
(mm: viết xong bản thân tác giả đây cũng thấy nhảm…)
Đi được khoảng 200~300m thì bắt đầu xuất hiện những ngã rẽ, nàng bắt đầu rẽ sang một hướng.
Rẽ vào một ngã thì lại càng xuất hiện thêm mấy ngã rẽ khác, càng đi hắn càng phát hiện nơi đây là một mê cung khổng lồ với những bẫy rập nguy hiểm, không một bóng người qua lại chỉ còn ba người bọn hắn, hắn đoán nơi đây là một cấm địa bí mật chỉ người có phận sự hoặc giữ nhiệm vụ mới được vào.
Đi khoảng chừng 4,5 khắc thì kiến trúc bắt đầu thay đổi.
Những ngục giam tăm tối xuất hiện, có thể thấy vài phạm nhân đang bị nhốt trong đó.
Nàng dừng lại rồi ngồi lên một chiếc ghế, cầm bình trà đổ vô ly, uống một ngụm.
Nam nhân kia búng tay một cái thì có khoảng 3 ám vệ xuất hiện.
Nàng mở miệng hỏi:
– đám tù nhân bị bắt tháng trước nhốt đâu rồi?
một trong ba ám vệ đáp:
– xin đi theo nô tài.
nàng đứng dậy trên tay còn ôm ly trà rồi bước theo ba tên ám vệ kia.
Qua vô số ngục giam, đến một ngục giam gần như sâu trong cùng thì ám vệ dừng lại.
Trước mặt hắn là một ngục giam được cấu tạo khác biệt và hung hiểm hơn so với các ngục giam khác.
Ngục giam được xây sâu trong lòng đất, được đổ vào một loại nước gì đó với chiều cao chừng nửa mét, hắn có thể ngửi thấy mùi thoang thoảng của dấm và mùi hôi thối của xác người.
Đỉnh trụ ở giữa dùng để khóa đám người nọ bằng xích sắt, thân trụ được thiết kế bằng những lưỡi cưa nhỏ nhưng sắt bén.
Khoảng chừng 5 người đang bị nhốt trong đó, sau lưng chồng chất vết thương do lưỡi cưa đâm vào.
Có thể thấy lúc họ bị hành hình thì cây trụ đó sẽ bắt đầu xoay tròn làm những chiếc cưa ấy di chuyển theo, cứa từng mảng từng mảng da thịt của phạm nhân tạo thành vết thương thậm chí còn kéo theo những khối thịt sống mắc vào răng cưa, nhưng lại rất thần kỳ khi làm họ sống không được chết không xong, cấu tạo vừa khớp chỉ kéo ra da ra thịt chứ không đến nỗi kéo ra bao tử trong người họ, họ chỉ có thể rên la chửi bới mà không thể chết được.
(mm: một đám tham sống sợ chết ấy mà )
Chỉ thử tưởng tượng thôi cũng làm hắn – một người lạnh lùng cực đoan coi người như cỏ rác cũng không khỏi rùng mình.
…