Tống Nhược Cốc, Tên Biến Thái, Em Thích Anh

Chương 22: Thức đêm


Bạn đang đọc Tống Nhược Cốc, Tên Biến Thái, Em Thích Anh: Chương 22: Thức đêm

Bởi vì phải thức đêm, cho nên Tống Nhược Cốc đưa tôi và Sử Lộ về nhà cậu ta. Đây là một khu biệt thự không xa trường học lắm, người mở cửa là mẹ Tống Nhược Cốc, từ đầu đến cuối lúc nào cô ấy cũng nở nụ cười ấm áp như gió xuân.
Sau khi ăn tối xong bắt đầu làm bài.
Đầu tiên Tống Nhược Cốc đánh dấu chi tiết các điểm chính trong báo cáo và đề cương, ghi chú ra từng điểm từng điểm quan trọng, sau đó đưa cho Sử Lộ, để cậu ta viết theo các ý chính này, sau đó Tống Nhược Cốc sửa lại.
Tùy rằng ngoài miệng nói không tha cho người ta, nhưng Sử Lộ lại ngược lại rất nghe lời.
Sau đó, Tống Nhược Cốc vừa chỉ ra những câu hỏi nào có thể gặp phải trong quá trình bảo vệ, rồi trả lời ra làm sao, vừa cùng tôi làm power point. Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên sô pha, cậu ta phụ trách viết nội dung, tôi phụ trách theo chỉ thị của cậu ta chỉnh power point thêm nhiều hình ảnh minh họa và các hiệu ứng. Ngày hôm nay tôi mới phát hiện ra, làm power point còn có nhiều điểm cần chú ý đến như thế, hiệu ứng thì có rất nhiều loại, nhìn thôi cũng đã choáng váng, càng không nói đến sử dụng.
Vì thế, tôi tìm hiệu ứng đến nỗi lao lực, đừng nói là bắt tay vào làm. Tống Nhược Cốc ngay từ đầu còn chỉ cho tôi 2 cái, sau đó dứt khoát cầm chuột để thao tác, vấn đề là.. Tay của tôi còn đang ở trên con chuột mà.
Không biết có phải do cậu ta quá chú tâm nên không cảm giác được hay không, hay cậu ta vốn chẳng hề quan tâm, nói chung, cậu ta làm như không có chuyện gì đến lúc làm xong, còn dí một cái trên trán tôi, “Hoàn hồn.”
Xem ra là tôi suy nghĩ nhiều rồi.
Tuy rằng trên mu bàn tay còn giữ lại nhiệt độ của cậu ta.
Tôi cảm thấy có gì đó không bình thường, ngẩng đầu lên, phát hiện Sử Lộ đang dùng ánh mắt ai oán nhìn tôi.
“Làm sao thế?”
“Hai người dựa vào nhau gần thế, tôi sẽ ghen.”
“. . . . “ Cái gì thế cái gì thế. Tôi dịch sang một bên.
Tống Nhược Cốc không hài lòng kéo tôi trở lại, “Cách xa quá cậu không nhìn thấy màn hình.”

Cũng đúng, màn hình laptop đều như nhau, đều không quá lớn. Tôi chỉ có thể dùng ánh mắt làm yên lòng Sử Lộ.
Thái độ của Tống Nhược Cốc đối với cậu ta đương nhiên cũng không thể tốt được, cậu ta thản nhiên nhìn lướt qua Sử Lộ, “Nhìn cái gì thế, đêm nay không muốn ngủ à?”
Sử Lộ căm tức ánh mắt, bàn phím chịu lửa giận của cậu ta, vang lên tiếng cạch cạch, giống như là tiếng mưa đá đập vào cửa kính mùa hè.
Lúc tôi uống xong cốc cà phê thứ ba, power point cuối cùng cũng làm xong, tôi cũng không mở được mắt. Tuy nhiên như đã nói, việc tôi được phân công đúng là thoải mái nhất, Sử Lộ và Tống Nhược Cốc còn đang trừng lớn đôi mắt gõ bàn phím, hơn nữa miệng hai người cũng không nhàn rỗi, tay thì gõ chữ, miệng thì đấu nhau, đều cái kiểu, ba câu thì hai câu thì nói chuyện vớ vẩn, một câu nói chuyện công việc.
Tôi không có ý định cắt ngang bọn họ, định nghiêng đầu chợp mắt một lát, chờ Tống Nhược Cốc nghiệm thu thành quả. Nhưng cơn buồn ngủ quá mạnh mẽ, hai mắt tôi nhắm lại rồi không muốn mở ra. Vi tư thế không thoải mái, nên tôi cũng không ngủ được sâu, đang mơ mơ màng màng thì có cảm giác có người ôm lấy tôi, sau đó đặt lên một chỗ mềm mại, đắp gì đó ấm áp lên người tôi.
Trên trán có cảm giác nhẹ nhàng, như là bị lông chim chạm vào một cái, không biết là thực hay mộng.
Sáng hôm sau khi tôi mở mắt ra, phát hiện bản thân đang ở trong căn phòng xa lạ. Giường rất lớn, rất thoải mái, ga giường và chăn đều màu xanh lam, hoa văn đơn giản, sạch sẽ tươi mát, ngửi được mùi hương nhẹ nhàng trong không khí khiến người ta thả lỏng tinh thần. Tôi nhảy xuống giường, sửa sang đồ trên giường, rồi nhìn căn phòng một lượt. Cảm giác đầu tiên là lớn, rất lớn, căn phòng lớn như thế mà chỉ dùng làm phòng ngủ, thực sự xa xỉ khiến người nhỏ bé trong thế giới này như tôi phải nghiến răng. Căn phòng lớn lạ thường này lại khá trống, bên trong trang trí đơn giản, có một cái tủ ở đầu giường, có một cái bàn, hai cái ghế, một tủ Ti vi, có một kệ sách đứng bằng gỗ ghép gắn trên tường, chia làm từng ô vuông nhỏ, trên giá sách ngoại trừ sách còn có không ít đồ vật trang trí, có đồ sứ xinh xắn, cũng có đồ đồng chạm khắc kỳ lạ, mấy thứ linh tinh này đặt ở cùng một chỗ lại có cảm giác khá hài hòa. Trên tường treo hai bức tranh to, tôi thấy khá đẹp, nhưng không nhìn ra theo trường phái gì.
Ánh mắt tôi dừng ở trên tủ ở đầu giường, ở đó để một bể cá lớn, trong bể cá có mấy con cá mập mạp đang bơi lội tung tăng, bên cạnh bể cá còn có một cái đồng hồ điện tử, bên cạnh có một khung ảnh kỹ thuật số, đang chiếu một ít ảnh chụp. Tôi cảm thấy khá thú vị, cho nên cầm khung ảnh lên nhìn kỹ. Nhân vật chính trong các tấm ảnh đều là Tống Nhược Cốc, nội dung là ảnh cậu ta với người nhà hoặc bạn bè, hầu hết các tấm ảnh đều là khuôn mặt không thay đổi biểu cảm nhìn về phía máy ảnh, nhưng có thể coi là ấm áp.
Nhưng sau đó có một tấm ảnh xuất hiện, khiến tôi ngẩn người ngay tức khắc. Tôi không ngờ khung cảnh là trận bóng rổ của chúng tôi, lúc tôi cưỡng hôn Tống Nhược Cốc trong nháy mắt, góc lia máy của nhiếp ảnh gia thật vô cùng đúng chỗ. Trong hình, tôi vì đầu bị tập kích nên ánh mắt dại ra, Tống Nhược Cốc thì kinh ngạc mở to hai mắt, luống cuống và kinh hoàng giống hệt như cô vợ nhỏ đang trong hoàn cảnh gặp phải đại lưu manh đùa giỡn.
Tống Nhược Cốc như thế thật hiếm thấy, tôi vui mừng, nhấn dừng lại để thưởng thức chừng một phút, sau đó mới dời mắt. Xem ra đây chắc là phòng Tống Nhược Cốc, sao tôi lại ngủ ở phòng cậu ta, thế cậu ta ngủ chỗ nào?
Tôi đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn thấy trên ghế sa lon phòng khách dưới tầng có bóng người đang làm tổ.
A, hóa ra là tôi chiếm lấy hang ổ của cậu ta.
Tôi nhẹ nhàng xuống tầng, phát hiện Tống Nhược Cốc thực sự đang ngủ, trên người cậu ta đắp một cái chăn khá dày, lộ cằm, trên đầu dán tờ giấy nhớ, che mất gần một nửa khuôn mặt của cậu ta. Theo nhịp thở của cậu ta, khiến tờ giấy nhớ dao động từ trên xuống dưới, nhìn khá là buồn cười.

Tôi ghé sát lại để nhìn, trên tờ giấy nhớ ghi bữa sáng còn để trong nồi giữ nhiệt, chúng tôi đừng quên ăn, chắc là chữ của mẹ cậu ta.
Tôi nhẹ nhàng kéo tờ giấy nhớ xuống. Tống Nhược Cốc chắc là khó chịu nên nhíu mày một cái, nhưng không tỉnh. Cho nên tôi chống cằm thưởng thức khuôn mặt của cậu ta.
Có một kiểu mặt, bạn càng nhìn càng thấy nó đẹp, bởi vì ngũ quan kết cấu hài hòa, đường cong gương mặt hoàn mỹ, cho nên dù là nghệ sĩ khó tính nhất, lúc này cũng sẽ kinh ngạc mà thấy đây là một gương mặt đẹp tự nhiên, có thể khảo ra tác phẩm nghệ thuật không thiếu sót hoàn mỹ. Kiểu mặt này chúng tôi gọi là hoàn mỹ.
Tống Nhược Cốc có lẽ thuộc loại này. Hơn nữa, có kiểu nhìn lần đầu thì thấy quá đẹp, có loại càng nhìn mới càng thấy đẹp, nhưng lại có người có thể kết hợp cả hai loại hình này, nhìn lần đầu con mắt kinh ngạc, lần hai lần ba lại càng không thể dời mắt.
Loại mặt này chúng ta gọi là yêu nghiệt.
Cho nên giờ tôi có thể hiểu tại sao bản thân càng ngày càng thấy Tống Nhược Cốc dễ nhìn.
Ánh mắt của cậu ta hơi động đậy, tầm nhìn của tôi bị cặp lông mi kia hấp dẫn: đường nét rõ ràng, đen, mỏng và dài, hơi nhếch lên, như bướm sắp phá kén muốn xòe hai cánh, để có thể dùng khuôn mặt của bản thân đến với thế giới này.
Tôi không có sức chống cự đối với đôi lông mi đẹp, cho nên không kìm được chìa ngón tay chạm vào lông mi cậu ta.
Cánh bướm cuối cùng cũng từ từ hiện ra, nhanh chóng dao động từ trên xuống dưới.
Tống Nhược Cốc chớp mắt hai cái, ánh mắt lơ đễnh rốt cục cũng mở ra. Cậu ta nhìn tôi chằm chằm mấy giây, gọi một tiếng không chắc chắn, “Kỷ Nhiên?”
Chuyện xấu hổ kiểu này bị phát hiện tại chỗ có vẻ không tốt lắm, tôi hơi chột dạ, liền mỉm cười rực rỡ với cậu ta, thân thiết không gì sánh được, “Tống Nhược Cốc, buổi sáng tốt lành.”
Tống Nhược Cốc ngẩn ngơ, giống như là không chắc chắn, “Kỷ Nhiên?”
“Là tôi mà” Người này choáng váng chắc?

“Đừng dụ dỗ tôi.”
“. . . . . .” Cái gì, cái gì thế.
Sắc mặt của cậu ta tối lại, lúc này còn có vành mắt đen, vừa nhìn là biết ngủ không đủ, tôi kéo thảm cho cậu ta, “Nếu không cậu ngủ thêm chút nữa đi.” Chắc vừa rồi tinh thần không được minh mẫn.
Cậu ta lắc đầu, ngồi dậy, “Không cần, không ngủ được.”
“Nói xem, sao cậu lại ngủ ở chỗ này?” Phòng khách nhà cậu không phải có rất nhiều sao..
Tống Nhược Cốc bất đắc dĩ bóp bóp trán, “Mẹ tôi khóa hết phòng khách.”
“Vì sao?”
Cậu ta giương mắt cười như không cười nhìn tôi, “Cậu thật sự không biết tại sao?”
..Tôi có vẻ hơi hiểu, lập tức xấu hổ, “Cậu không giải thích với cô sao?”
“Những gì nên nói tôi đều đã nói.”
“Vậy tại sao.”
Cậu ta không trả lời, đột nhiên cười rộ lên, đôi môi mở ra, lộ hàm răng trắng bóng ngay ngắn, nụ cười rực rỡ này rất ít khi xuất hiện trên mặt câu ta, tôi đương nhiên ngu ngơ một lúc.
“Cậu thực sự muốn biết?” Cậu ta cười hỏi tôi.
“Rốt cục là có chuyện gì?”
“Mẹ tôi có một người bạn biết xem tướng, người kia một lần thấy ảnh của cậu, nói cậu có gương mặt vượng phu.”
“. . . . .” Sấm sét ơi, người muốn đánh chết tôi thì ột tia sét để tôi có thể chết nhanh chóng, sao lại còn bày đặt nói thế này, thật dày vò người ta mà.

“Đừng phùng mang trợn má,” Tống Nhược Cốc đột nhiên bẹo má tôi một cái, rồi nhanh chóng thả ra, “Cứ như thế càng vượng phu.”
“Vượng phu thì vượng phu, ít nhất chồng tương lai của tôi nghe thấy thế sẽ vui vẻ.”
“Anh ta đương nhiên vui vẻ.” Tống Nhược Cốc cười vô cùng đen tối.
Tôi thấy trên bàn trà có bản báo cáo, cầm lên xem, đây chính là do hai người họ thức suốt đêm qua viết ra, một xấp thật dày. Tôi lật thử một cái, lại có tới gần bốn mươi trang, hơn nữa phương hướng báo cáo rõ ràng, số liệu tỉ mỉ chính xác, có thể thấy đã được trau chuốt tỉ mỉ rồi.
Tôi xem líu lưỡi, “Tôi nói này, cậu không cần liều mạng đến mức này chứ.”
“Tôi là người dù bất cứ chuyện gì, không làm thì thì thôi, đã làm thì phải làm tốt nhất.”
Thấy dáng vẻ đắc ý của cậu ta, tôi lại muốn kích thích cậu ta, vì thế cười nói: “Ừ, đúng rồi, tôi vừa mới nhìn khung ảnh kỹ thuật số của cậu.”
“Đó là mẹ tôi làm.”
Chẳng trách được, tôi nói rồi, Tống Nhược Cốc sao lại tự để ảnh mình vào trong khung ảnh như thế.
“À, tấm hình này có thể cho tôi được không, tôi muốn giữ làm kỷ niệm.” Tôi vừa nói, vừa đưa tay chỉ tấm ảnh cho cậu ta xem, là kiểu cậu ta bị tôi đè ép.
Vẻ mặt cậu ta kỳ lạ, “Sao cậu muốn tấm này?”
“Tôi thấy vẻ mặt của cậu giống như là cô dâu nhỏ bị đùa giỡn.”
Cậu ta đỡ trán, “Kỷ Nhiên, trong từ điển sống của cậu không in từ “Xấu hổ” đúng không?”
Tôi cười hì hì lắc lắc điện thoại, “Cậu chắc chắn nó không được in lậu?”
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của cậu ta, tâm tình tôi trong nháy mắt trở nên sáng sủa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.