Tống Nhược Cốc, Tên Biến Thái, Em Thích Anh

Chương 21: Bảo vệ


Bạn đang đọc Tống Nhược Cốc, Tên Biến Thái, Em Thích Anh: Chương 21: Bảo vệ

Tôi tự động lãng quên chuyện ngu ngốc đã làm tối hôm trước, đồng thời lừa mình dối người cho rằng sóng gió này sẽ trôi qua rất nhanh, thế nhưng ngày hôm sau, khi tôi đang tự thôi miên bản thân mình thì bị vô số người qua đường chú ý đến phá hủy.
Lúc sáng đi học, tôi gặp Tống Nhược Cốc và Tần Tuyết Vi ở giảng đường. Môn học đầu tiên vào sáng thứ hai, giảng đường của tôi và bọn Tống Nhược Cốc cùng một tầng, Tần Tuyết Vi đang ngăn Tống Nhược Cốc ở giảng đường của bọn họ, bầu không khí gươm súng sẵn sàng.
Tôi không liếc mắt mà đi qua luôn, trong lòng tha thiết mong muốn bọn họ đấu tranh chú tâm một chút, không nên phát hiện ra tôi.
“Kỷ Nhiên!” Tần Tuyết Vi gọi tôi lại, gương mặt xinh đẹp lúc này đã tức giận khiến cho vặn vẹo, lộ vẻ hung ác nham hiểm.
Tôi run lên, “A.”
“Cậu!” Cô ấy chỉ vào tôi, “Bỉ ôi, vô sỉ, không biết xấu hổ!”
“Lời cậu nói có lỗi, lỗi ngôn từ, vô sỉ và không biết xấu hổ là cùng một ý.” Tôi hiểu chắc cô ấy hiểu nhầm chuyện “Tống Nhược Cốc.avi”, nhưng trước khi nói ra sự thật là tôi phải chọc tức cô ấy một chút, ai bảo tôi nhìn cô ấy không vừa mắt.
Bên trong bên ngoài giảng đường có không ít người đang lén theo dõi chúng tôi.
“Cậu!” Lúc này Tần Tuyết Vi vô cùng tức giận, bình thường nhanh mồm nhanh miệng, tùy tiện nói mấy câu là có thể khiến tôi răng rơi đầy đất, bây giờ lại nói trong run rẩy, nói không ra lời.
Cô ấy dứt khoát đưa tay tát tôi một cái, mắt thấy cái tát sẽ rơi lên mặt.

“Cậu chắc chắn sẽ ra tay.” Tôi cười “Bạn của cậu bình phục thế nào, mặt đã bình thường chưa?”
Động tác của cô ấy dừng lại, dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn tôi, “Kỷ Nhiên, tôi sẽ khiến cậu sống không bằng chết.”
“Tôi biết nếu cậu muốn hại tôi thì rất dễ dàng. Nhưng cậu đừng quên, trong tay tôi cũng có nhược điểm của cậu. Tuy rằng không thể coi là mới, nhưng chỉ cần trước tin tức thêm chữ con gái “Một ông lớn nào đó”, có lẽ sẽ trở thành tin đồn toàn dân theo dõi đấy.” Dư luận là một thứ rất là thần kỳ, chỉ cần có ai đó trở thành mục tiêu, dù người khác nói không chính xác, hễ là việc có liên quan, chắc chắn không muốn nó xảy ra.
Cô ấy hơi do dự, nhưng trên mặt còn đang đấu tranh, đây không phải là một chuyện dễ dàng chấp nhận.
Tôi đổ thêm dầu vào lửa, “Ngoài ra tôi đã chuẩn bị sẵn rồi, nếu cậu nói làm gì, tôi sẽ đồng quy vu tận với cậu.”
Cô ấy mở miệng nhưng một chữ cũng không nói ra lời. Tôi không nói nữa, cất bước rời đi, ánh mắt chạm đến Tống Nhược Cốc, tôi dừng chân, đi tới bên cạnh cậu ta, nhìn về phía Tần Tuyết Vi, “À, đúng rồi, thật ra chuyện video kia, chỉ là một trò đùa, bên trong không có gì hết. Tôi và Tống Nhược Cốc hoàn toàn không có gì cả. Đây là lần cuối cùng tôi giải thích chuyện này, nếu như cậu tiếp tục vì chuyện này mà tìm tôi,” trái tim tôi đập thình thịch, quyết tâm dùng thuốc mạnh. Đột nhiên tôi tóm lấy cổ áo Tống Nhược Cốc, dùng lực kéo xuống, cậu ta bị tôi kéo, hơi cúi người, yên lặng nhìn tôi, trong ánh mắt có ý cười ấm áp.
Tôi nhíu mày, hôn thật nhanh lên khóe miệng cậu ta một cái, sau đó nhìn về phía Tần Tuyết Vi,
“Tôi không ngại hẹn hò thực sự với cậu ta, để cho cậu thất vọng đâu.”
Nói xong những lời này, tôi không nhìn Tần Tuyết Vi sắc mặt đang tái nhợt như ăn phải thuốc chuột và Tống Nhược Cốc vẻ mặt như là bị sét đánh, xoay người rời đi.

Bực bội kiểu này thật tốn nhiều tinh lực, tôi vừa giả vờ quá giống, lại lao lực quá độ, chân tay đang run rẩy.
Chẳng qua bây giờ về cơ bản đã loại bỏ rắc rối Tần Tuyết Vi, kết quả này khiến tôi rất hài lòng. Dù sao năm hôm ba bữa bị người ta làm phiền, đến Tề Thiên Đại Thánh cũng không chịu nổi.
Nhưng mà tôi trước mặt nhiều người như thế lợi dụng Tống Nhược Cốc, cậu ta… sẽ không tức giận chứ? Hơn nữa hôm qua tôi làm chuyện đó với cậu ta, cậu ta chắc đang không vui. Tôi không kiềm chế được sờ lên môi, trong lòng chán nản và xấu hổ.
Chương trình học trong năm mới hơi bận, tôi còn được học bổng loại 2, điều này kích thích tôi hăng hái học tập, mỗi ngày không hề trốn học, cũng không đi chép bài tập, đi học ngồi hàng đầu, tan học lại đến thư viện tự học, tinh thần phấn chấn hơn nhiều, thực sự có thể trở thành gương cho người ta noi theo.
Ngoại trừ học tập, còn có một chuyện tương đối đáng chú ý. Mọi người có còn nhớ Sử Lộ từng lôi kéo tôi tham gia cuộc thi lập nghiệp không, đúng, chính là “wheels baby”. Dự án “wheels baby” của chúng tôi đã vượt qua vòng loại, tức là có cơ hội giành được thứ hạng. Bảo vệ chia làm ba lần, lần đầu tiên và lần thứ hai chúng tôi đều miễn cưỡng vượt qua, lần thứ ba là trận quyết định thứ hạng cuối cùng, hơn nữa mời không ít doanh nhân tham dự, trước khi buổi bảo vệ diễn ra, giám khảo mở cuộc họp tập trung toàn bộ thí sinh, chỉ đích danh chúng tôi, phê bình power point của chúng tôi, nói là quá đơn giản, không thấy được linh hồn, yêu cầu chúng tôi làm lại một lần nữa, cần phải làm lại nội dung chi tiết, xác thực, hình thức bắt mắt.
Lúc này cách buổi bảo vệ hai ngày, tôi và Sử Lộ đang rơi vào tuyệt vọng, buộc lòng phải kéo theo Tống Nhược Cốc. Hai lần bảo vệ trước, Sử Lộ lấy lý do, “Trợ lý không cần tham gia bảo vệ” để bỏ rơi Tống Nhược Cốc, hơn nữa mỗi lần tôi gặp Tống Nhược Cốc lại không được tự nhiên, cho nên cũng ngấm ngầm chấp nhận quyết định này.
Bây giờ Tống Nhược Cốc cười khẩy nhìn power point của chúng tôi, như là đang nhìn một đống bỏ đi.
Tôi sờ sờ mũi, “Kém như thế à?”
“Tạm được, ít ra không có lỗi chính tả.” Tống Nhược Cốc cố gắng tìm từ an ủi tôi. Cậu ta nhìn về phía Sử Lộ, không khách khí chút nào chỉ ra, “Năng lực diễn đạt của cậu có vấn đề.”
“Tôi? Năng lực diễn đạt?” Sử Lộ chỉ vào mũi mình, vẻ mặt không phục, “Tôi là chủ lực của đội hùng biện, lão tử dựa vào miệng để ăn cơm!”

“Chúng ta đều ăn cơm bằng miệng, có ai dùng mũi để ăn đâu.” Tống Nhược Cốc khinh thường, cậu ta cầm con chuột, ý bảo bọn tôi nhìn màn hình máy tính, “Miệng của cậu không tồi, tư duy logic cũng tạm được, nhưng không thể mang suy nghĩ của mình thể hiện trên chữ viết được, vấn đề này và miệng không có quan hệ gì. Cho nên power point nhìn có vẻ khô khan, đơn điệu này, không chỉ ra được các ý chính, còn nữa,” cậu ta chỉ vào một báo cáo khác, đó là hạng mục phương hướng lập nghiệp “wheels baby” nói, “Cậu viết tài liệu này theo suy nghĩ cá nhân, nghĩ đến đâu viết đến đó, muốn viết cái gì viết cái đó, nhóm giám khảo từ bản báo cáo này chỉ nhìn thấy ý tưởng không nhìn thấy mục tiêu, càng không nhìn thấy phương hướng phát triển. Trên thực tế cá nhân tôi cho rằng, trừ bố cậu, thì không ai có thể hiểu được trọn vẹn suy nghĩ thực sự của cậu.”
Sử Lộ bị cậu ta nói xong, mặt đã tái mét nhịn một chút, hỏi, “Sao cậu khẳng định đây là do tôi viết.”
Tống Nhược Cốc liếc mắt sang chỗ tôi, “Có cậu ở đây, Kỷ Nhiên sẽ phải làm à?”
“. . . . “ Thực ra, tôi luôn phụ trách chiếu power point, đây cũng là chuyện quan trọng mà…
“Tóm lại,” Tống Nhược Cốc tổng kết nói, “Có thể chỉ dựa vào hai bản này mà có thể vào thẳng trận chung kết, mặt mũi hai người cũng khá được đấy.”
“. . . . .”
“. . . . . .”
Tôi có thể nói cảm ơn không, ít ra bề ngoài của tôi vẫn được khẳng định.
Cuối cùng Tống Nhược Cốc đưa ra một quyết định tàn nhẫn: Báo cáo và power point đều phải sửa lại.
Cậu ta cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, “Bảo vệ vào hai giờ chiều, bây giờ còn bốn mươi bốn tiếng, bốn mươi bốn phút. Tối hôm nay chúng ta làm lại các nội dung, ngày mai ngủ ngon giấc, sáng ngày kia chuẩn bị tài liệu thành file, nhân tiện chuẩn bị một ít sản phẩm, lúc bảo vệ chia ỗi giám khảo một bản.”

Sử Lộ yên lặng đi đến chỗ tôi, thì thầm một cách bí ẩn, “Vacheron Constantin[1] của cậu ta nhất định là giả.”
[1] Vacheron Constantin: là hãng đồng hồ nổi tiếng, Công ty được thành lập năm 1755 bởi JeanMarc Vacheron , một thợ đồng hồ độc lập ở Geneva , Thụy Sĩ . Đây là một trong những nhà sản xuất đồng hồ lâu đời nhất trên thế giới với một lịch sử không bị gián đoạn. Năm 1770, công ty của ông đã tạo ra các chuyển động cơ học và chín năm sau đó, ông thiết kế động cơ­chuyển quay đầu tiên. Là con trai của Jean­Marc Vacheron, Áp­ra­ham , đã tiếp nối doanh nghiệp gia đình vào năm 1785. Trong thời gian này công ty đã có thể sống sót trong cuộc Cách mạng Pháp (1789­1799). Sau đó, vào năm 1810, Jacques­Barthélemy Vacheron , cháu trai của người sáng lập, đã trở thành người đứng đầu của công ty. Ông là người đầu tiên để bắt đầu xuất khẩu của công ty Pháp và Ý . Sau đó, Jaques­Barthélemy nhận ra rằng ông không có khả năng kinh doanh một mình. Để đi du lịch ở nước ngoài và bán sản phẩm của công ty, ông cần một đối tác. Do đó, năm 1819, François Constantin đã trở thành liên kết của Vacheron. Công ty tiếp tục hoạt động dưới tên Vacheron Constantin .)
Tôi bừng tỉnh nhìn cậu ta một cái, lén hỏi: “Vacheron Constantin là cái gì?”
Sử Lộ không để ý đến tôi.
“Đúng rồi, hai người đã tiết lộ với bọn họ công ty chúng ta thành lập doanh thu thu được bao nhiêu không?” Tống Nhược Cốc hỏi.
Sử Lộ đáp, “Không, đây là kinh ngạc để lại đến phút cuối.”
Tống Nhược Cốc gật đầu, “Ngoài ra, còn ý kiến gì không?”
“Có.” Tôi dè dặt giơ tay lên.
“Nói đi.”
“Hôm nay phải thức đêm sao? Ngày mai không phải còn một ngày”
Bốn ánh mắt khinh bỉ kèm ghét bỏ bắn về phía chúng tôi, tôi lập tức im miệng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.