Đọc truyện Tổng Giám Đốc Siêu Cấp – Chương 584: Kích thích
Hắn híp mắt cười:
– Điện thoại à. Được đấy. Nghe bọn mày nói, tao cũng thấy thú vị.
Hạ Phá Quân nhe răng nói:
– Thế nào? Có muốn tham gia không?
Dương Tuấn Vũ vuốt vuốt cằm:
– Tạm thời tao rất bận, tuy vậy, một số vấn đề bọn mày đau đầu biết đâu tao lại có cách. Trước mắt cứ về lập một bản kế hoạch chi tiết đi, sau đấy họp lại với nhau. Ừm, ba đứa mày, ai sẽ làm người đứng đầu?
Hạ Phá Quân trợn mắt:
– Cả ba đều làm giám đốc, sao phải nghĩ nhiều?
Dương Tuấn Vũ lắc đầu:
– Một ngọn núi không thể có hai hổ, không phải tao muốn chia rẽ gì tụi mày, mà tao nhắc nhở cho chúng mày biết, người dẫn đầu có vai trò rất quan trọng, nó sẽ định hướng cho cách phát triển sau này của công ty. Nếu có hai người, hai định hướng khác nhau thì chẳng phải sẽ làm công ty bị phân chia ra sao? Một thằng làm leader, hai đứa còn lại có gì thì góp ý, leader vẫn phải là người cuối cùng chốt hạ. Hiểu chưa?
Ba đứa cảm thấy Dương Tuấn Vũ nói rất có lý, nếu chẳng may cãi nhau, đứa nào cũng là sếp lớn thì đúng là không thể có hồi kết được, phải tìm ra một đứa có tiếng nói quan trọng nhất.
Ba đứa nhìn nhau một hồi, cuối cùng Hồ Tôn Sách nói đầu tiên:
– Tao không giỏi giao tiếp, mà làm sếp lớn thì phải thường xuyên đi câu mối cho công ty, liên hệ mua bán linh kiện cũng cần mồm mép, cái này tao tự nhận không bằng, vì thế, vị trí lớn nhất tao xin phép rút lui. Bảo tao làm sếp mảng máy móc, quy trình vận hành có lẽ hợp hơn.
Ngô Phúc Vinh gãi đầu:
– Tao cũng ngu khoản này, Phá Quân là đứa thích hợp nhất rồi.
Hạ Phá Quân mặt như bánh đa ngâm nước:
– Tao chỉ được cái miệng thôi, khả năng làm việc sao bằng hai đứa mày, sao tao dám nhận?
Dương Tuấn Vũ xua tay:
– Làm sếp tổng không nhất thiết phải là người giỏi nhất, quan trọng là khả năng lãnh đạo, khả năng truyền cảm hứng và đối nhân xử thế, trọng dụng người tài. Cái này tao thấy mày làm cũng được đấy. Tôn Sách chỉ hợp với mảng kỹ thuật, nó nhận ra điểm mạnh điểm yếu của mình là tao thấy rất mừng rồi. Về Phúc Vinh, mày quá hiền lành, nếu làm sếp sẽ bị người ta dắt mũi lúc nào không biết.
Còn Phá Quân, nói ra có chút không phải, nhưng mày đúng là đứa khôn lỏi, mồm mép tốt, mặc dù làm không được bao nhiêu, nhưng có tầm nhìn, có quyết đoán. Sếp là phải vậy, không quyết đoán, không bá đạo chút thì không được, lúc nào cần cứng mày cứng được, lúc nào cần mềm, cần luồn cúi mày cũng làm tốt. Vị trí này, mày cứ mạnh dạn mà nhận đi.
Dưới sự khuyên bảo của ba đứa bạn, Hạ Phá Quân giơ ly nước cam thứ ba lên:
– Được. Tao sẽ cùng chúng mày chơi lớn một lần. Leader thì leader, Hạ Phá Quân tao còn chưa biết sợ cái gì trên đời này. Đi. Hôm nay đi quẩy, tao mời.
Bốn đứa cộc ly với nhau xong, Dương Tuấn Vũ lập tức lắc đầu:
– Tiền hiện có nên tiết kiệm đi, đừng có hoang phí. Việc thành lập công ty còn nhiều thứ phải chi tiêu lắm. Việc tiếp theo cần làm gì đã biết chưa?
Hạ Phá Quân ỉu xìu, nhưng hắn cũng biết thời điểm này đúng là nên cần nghe lời Tuấn Vũ nói.
– Ừ, biết rồi. Việc tiếp theo à? Tất nhiên là gấp rút hoàn thành thủ tục để thành lập công ty rồi.
Dương Tuấn Vũ lắc đầu:
– Trước hết, bọn mày nên tìm hiểu mọi khía cạnh liên quan tới vấn đề điện thoại. Cụ thể như: Chúng mình định lắp ráp điện thoại thuộc phân khúc nào? Có tất cả bao nhiêu loại linh kiện? Linh kiện loại mấy? Điều tra nhu cầu khách hàng xem họ cần có những tính năng gì? Vùng nào sẽ là vùng sẽ có nhiều khách hàng tiềm năng? Danh sách những công ty nào mình sẽ cần hợp tác? Công ty cần có bao nhiêu công nhân viên? Dự trù kinh phí trả lương?…
Mấy đứa nghe hắn nói vậy thì mới giật mình nhận ra bản thân ngoài ý định thành lập công ty ra thì chẳng biết cái gì khác liên quan. Nhưng không thể cái gì cũng nhờ hắn được, trừ khi…
Ngô Phúc Vinh trợn mắt nói:
– Sao cái gì mày cũng biết vậy? Gia nhập với bọn tao đi.
Hai đứa khác cũng sáng mắt lên vì đề nghị này, nhưng Dương Tuấn Vũ nhếch mép cười rồi lắc đầu:
– Bọn mày muốn mở công ty, tao đâu có muốn? Tham gia làm gì?
Ba thằng nghe hắn trả lời như vậy thì nghẹn họng nhìn trân trối.
Vẫn là Hạ Phá Quân mau mồm mép, hắn cười híp mắt, chạy ra đấm bóp vai rồi nịnh:
– Mày là đứa giỏi nhất mà. Không tham gia mở công ty cũng được, mọi việc cứ để bọn tao lo. Mày chỉ cần đứng sau làm quân sư, thi thoảng cho một số ý kiến chắc là OK chứ?
Ngô Phúc Vinh gật đầu như giã tỏi:
– Đúng thế. Ý tao chính là vậy.
Dương Tuấn Vũ thở dài, hắn thực ra không muốn chen chân vào đây là bởi vì nếu thế sau này vai trò của hắn sẽ lớn dần, cuối cùng khéo lại sáp nhập nó vào Thịnh Thế thì không ổn. Đây là sự nghiệp của ba thằng bạn, tốt nhất không nên cho một chân vào. Nhưng ba đứa này nói lảm nhảm nhiều quá, hắn đau đầu:
– Được rồi, chúng mày lắm lời như thế từ khi nào vậy? Giai đoạn đầu! Chỉ giai đoạn đầu này tao sẽ giúp đỡ thôi, sau này phải tự thân mà làm.
Hạ Phá Quân cười ha hả:
– Có thế chứ. Bọn tao toàn là mấy đứa ngây ngốc, giai đoạn đầu này chẳng biết phải làm những thứ gì mới được.
Dương Tuấn Vũ trừng mắt:
– Đừng hi vọng vào tao quá nhiều, chúng mày mới là chủ nhân đích thực của công ty này, vì thế, lập tức về đào bới, tìm kiếm để trả lời mấy câu hỏi tao vừa nói đi.
Ngô Phúc Vinh gãi đầu:
– Mày có thể lặp lại lần nữa không? Tao nghe tai nọ nhảy qua tai kia rồi.
Cạn lời, Dương Tuấn Vũ bóp bóp trán.
Cũng may, trong ba thằng không phải đứa nào cũng ẩu đoảng như vậy, ít ra, Hồ Tôn Sách cũng là đứa con nhà gia giáo. Hắn có vẻ cũng nhức não với hai thằng bạn, chìa quyển sổ ra, hắn nói:
– Tao đã ghi lại rồi. Đi thôi, về tìm hiểu.
– Đi. Tao sẽ hủy mọi kèo cho tới khi nào tìm hiểu xong mấy vấn đề này.
Hạ Phá Quân giơ tay lên trời thề thốt, chỉ là, không có đứa nào quan tâm lắm. Thằng này có mà bỏ đi đàn đúm được mới là chuyện lạ.
…
Mặc dù nói là không giúp đỡ gì, nhưng Dương Tuấn Vũ cũng đoán được những khó khăn vượt mức mấy đứa sinh viên có thể làm được. Vì vậy, về nhà, hắn lại bỏ ra công sức suy nghĩ cho mấy đứa này.
Có nhiều vấn đề phải ở tầm lãnh đạo, đã được tiếp xúc và có kinh nghiệm làm việc, hợp tác với nhiều con cáo già trong giới công nghệ mới có thể biết được. Dương Tuấn Vũ tin chắc để mấy đứa này cầm tiền đi thì chắc chắn lại cầm tiền về hoặc bị người ta lừa mất trắng mà thôi.
Hỏi thì mới biết Hạ Phá Quân coi như ăn chơi đú đởn nhưng có chút vốn tích lũy, 500 triệu, Ngô Phúc Vinh cũng có 100 triệu, còn Hồ Tôn Sách thì có… 5 triệu tiền ăn vặt tích cóp trong mấy tháng
trời.
Như vậy, số vốn ban đầu chỉ là 605 triệu đồng, muốn tìm đối tác chỉ sợ không đơn giản.
Lướt các diễn đàn công nghệ, hắn chợt thấy có một hình thức hiện đang khá có tương lai: Reviewer.
Reviewer về công nghệ, đặc biệt tập trung vào vấn đề điện thoại. Nhưng yêu cầu của Reviewer không quá cao, chỉ cần chịu khó tìm hiểu về các loại điện thoại, các thông số, ưu nhược điểm của từng loại, rồi đem ra những bình luận so sánh, và thêm cả… khả năng nói chuyện hài hước, vui tính.
Kênh Youtube này vừa có thể sinh ra lợi nhuận lớn nếu làm tốt, và sau này còn là kênh tin tức của công ty, giới thiệu các sản phẩm mới cũng là một cách hay.
Nhưng ba đứa kia riêng việc tập trung vào việc tìm hiểu kiến thức đã đủ to não rồi. Nhồi nhét thêm cái này e rằng không ổn lắm. Nghĩ nghĩ một hồi, hắn chợt nhớ tới mấy mỹ nhân của nhà trồng được.
Thế là một buổi họp mặt nhỏ được tổ chức.
Thành viên tham gia nam gồm có: Dương Tuấn Vũ, Hạ Phá Quân, Ngô Phúc Vinh, Hồ Tôn Sách, có thêm một người lạ mặt không nằm trong nhóm nữa: Chu Văn Tuệ.
Đội nữ gồm có: Mai Tuyết Yên, Phương Thảo, Đình Lan, Ái Thy.
Đây đều là những người thân thích, hay chơi cùng nhau. Vốn dĩ còn có một cô bạn nữa tên Diệu
Linh, nhưng nàng đã sớm theo trai bỏ nhóm này rồi, nên đã từ lâu không liên lạc lại.
Mai Tuyết Yên thấy anh trai nói có việc cần họp nhóm thì hơi bất ngờ, nhưng mọi thứ xung quanh anh ấy đều rất thú vị, vì thế, dù có bùng học cô cũng không luyến tiếc lắm.
Dương Tuấn Vũ thấy mọi người đã tới đông đủ thì kéo vai thằng bạn nói:
– Xin giới thiệu, đây là Chu Văn Tuệ, bạn thân cấp ba của mình. Trước đây nó rất béo, giờ không hiểu uống cái thuốc gì mà thành ra được thế này. Ờ, mập, mày nói gì đi.
Chu Văn Tuệ khi nãy đã chửi xối xả vào mặt thằng bạn khốn nạn này vì đã bao nhiêu năm không gặp mặt, bạn thân,… thân thân cái… đấm. Dương Tuấn Vũ mặt dày cũng xấu hổ, đích thị hắn đã lâu rồi không gặp mặt nó. Nhớ lại cái hồi hai đứa thậm thụt mang tiền tích cóp của Chu mập đi ra kho cảng thu mua điện thoại cũ, điện thoại lock.
Một miếng khi đói bằng một gói khi no. Khi đó trong túi hắn chỉ có vài đồng tiền lẻ, nếu không có sự hỗ trợ nhiệt tình của Chu mập và cha mẹ hắn thì đã không có Tuấn Vũ bây giờ. Thành công hôm nay của hắn không thể thiếu đứa bạn luôn sẵn sàng giúp đỡ lúc khó khăn này được.
Dương Tuấn Vũ thề sẽ thường xuyên liên lạc, bồi đắp lại tình anh em trước mặt mọi người, tới lúc đó, Chu mập mới trừng mắt tha lỗi.
Chu Văn Tuệ thực ra cũng biết hắn bận rộn, người nhà còn khó gặp mặt nữa là mình, tức giận thì tức giận, nhưng hắn không phải đứa thù dai. Thấy mọi người nhìn vào mình thì Chu Văn Tuệ khẽ vuốt mái tóc bồng bềnh mới cắt, khoe hàm răng trắng bóc đều tắp, tự tin vỗ ngực nói:
– Xin chào mọi người, mình là Chu Văn Tuệ, hiện đang là sinh viên trường Học Viện Báo Chí Tuyên Truyền. Quan trọng nhất là đang còn độc thân, nếu bạn nữ nào muốn làm quen, mình sẽ rất hân hạnh.
Dương Tuấn Vũ vỗ ót hắn:
– Mấy vị này đều là hoa có chủ rồi, à quên, còn Tuyết Yên đấy, có muốn làm quen không?
Chu Văn Tuệ mặt nghệt ra, mọi người thấy thế thì cười phá lên vui vẻ, bầu không khí trở nên tự nhiên hơn nhiều.
Tuyết Yên e hèm:
– Hôm nay đáng lẽ nên gọi thêm chị Hà Linh đi mới đúng.
Chu Văn Tuệ nghe thế thì chột dạ, ho khan mấy tiếng:
– Ài, chỉ là đùa chút thôi mà. Tôi nhìn một lượt là biết đều là hoa đã có chủ rồi.
Dương Tuấn Vũ đợi mọi người vui vẻ làm quen với nhau xong, hắn bắt đầu tuyên bố lý do buổi gặp mặt ngày hôm nay.
– Hôm nay, Phá Quân, Phúc Vinh, Tôn Sách đang có một dự án Start up rất có tiềm năng, chỉ là nếu chỉ có ba người thì rất khó hoàn thành được, mình gọi mọi người tới đây là để xin ý kiến đóng góp, đồng thời, ai có hứng thú muốn tham gia thì nhiệt liệt hoan nghênh.
– Dự án Start Up tiềm năng? Sao không thấy anh nói gì?
Đình Lan nhìn chằm chằm Ngô Phúc Vinh trách.
Dương Tuấn Vũ giơ tay chặn lại:
– Nói trước nói sau không phải là vấn đề. Dù gì nó mới chỉ nằm ở mức ý tưởng thôi. Hôm nay mời bạn tới đây chẳng phải là để hi vọng biến ý tưởng thành thực tế sao?
Chu Văn Tuệ hăm hở:
– Start up là không thể thiếu tao rồi. Có vụ gì hot mà để mày quan trọng hóa như thế? Nhất định là rất thơm.
Nghe đứa bạn nối khó nói bóng nói gió, người khác không biết hắn có gia tài như nào, nhưng Chu Văn Tuệ thì lại chẳng những không biết mà còn biết rất nhiều.
Dương Tuấn Vũ ho khan mấy tiếng rồi nói thẳng:
– Start Up thành lập công ty sản xuất, lắp ráp điện thoại di động. Sao nào, có hứng thú với tương lai có điện thoại “Made in Vietnam” không?
Tất cả những người không biết thì đều giật mình sững sờ. Chỉ có Mai Tuyết Yên và Chu Văn Tuệ hơi sốc nhưng cũng dễ chấp nhận hơn một chút.
Vấn đề này, thực sự… có chút quá lớn rồi, quá vĩ mô rồi. Nhưng nó thực sự vô cùng… kích thích.