Đọc truyện Tổng Giám Đốc Siêu Cấp – Chương 583: Trùng Hợp
Thực ra Hạ Phá Quân cũng không phải kẻ bất tài, hắn cũng có ưu điểm riêng của mình. Chỉ có điều, trước nay tính vẫn ham vui, mỗi việc một chút, thành thử ra không chú tâm vào làm. Tới giờ hắn mới nhận ra tương lai của mình quá đỗi mông lung.
Nhìn ba đứa bạn, Dương Tuấn Vũ bóp trán:
– Chúng mày từng đứa nói một xem, hết năm nay ra trường định đi đâu về đâu?
Ngô Phúc Vinh không ngờ lại là đứa nói đầu tiên:
– Tao chưa biết được, nhưng có lẽ tao cũng như Phá Quân.
Hạ Phá Quân ngạc nhiên:
– Sự nghiệp của gia đình mày giờ cũng có tiếng trong nước rồi, tiền chắc tiêu không hết, sao lại
muốn làm thứ khác?
Hắn cười cười:
– Tao thấy bản thân không thích việc quản lý chăn nuôi thủy sản lắm, có lẽ để vợ làm thôi. Tao kiếm việc khác. Dù sao hai vợ chồng cũng không nên cắm cúi vào một chỗ.
– Ơ. Vợ mày chẳng phải học nghệ thuật sao?
– Ừ. Nhưng con gái bước chân vào giới giải trí phức tạp tao không thích. Vào đó học mấy cái thói ăn chơi đú đởn khéo lại mất vợ.
Dương Tuấn Vũ nhe răng cười, cái này không phải là kì thị ngành giải trí mà ở đâu cũng thế rồi. Bình thường không sao, nhưng mà càng lấn sâu càng dễ sa đà vào những trò chơi ngầm trong nghề. Thay vào đó, về quản lý cả một công ty thủy sản lớn nhất nhì trong nước, tiền đếm không hết, muốn đi chơi thì đi, muốn mua sắm thì mua sắm, chẳng cần phải nhìn mặt ai làm việc. Sướng không muốn, chui đầu vào chỗ khổ làm gì.
Ngô Phúc Vinh vỗ vai hai thằng bạn:
– Tôn Sách, Phá Quân, chúng mày có muốn đời trai này lãng phí vì sự sắp đặt của gia đình không? Có muốn vứt hết tất cả cùng tao chơi lớn một lần không?
Hồ Tôn Sách gỡ kính xuống lau, hắn băn khoăn một hồi, rồi bất ngờ bẻ gãy gọng kính.
Ba đứa bạn đang ngơ ngác thì hắn vỗ bàn tuyên bố:
– Chơi. Tao lại sợ ông già tao quá. Thạc sĩ, tiến sĩ kinh tế cái khỉ gió. Tao chán lắm rồi.
Hắn vừa vỗ bàn vừa hét lên, mặt cũng đỏ bừng, như thế đủ thấy thằng bé ở nhà chắc thường xuyên bị cha mình răn dạy nghiêm khắc rồi. Cũng đúng, có cha là giáo sư đáng kính trong nước, con nhà gia giáo từ bé, có nhiều thứ gò bó, để hắn làm được như vậy đã là cố gắng lắm rồi. Bẻ gãy kính, vỗ bàn, ném sách chính là hành động đập tan cái tư tưởng cổ hủ, quyết chí đi theo tiếng gọi của đam
mê.
Hạ Phá Quân mặc kệ ánh mắt của đám người xung quanh, hắn giơ nắm đấm lên nói:
– Được lắm, tao cũng chán ghét việc sau này chỉ ngồi xem giấy tờ rồi, phải làm cái thật hoành tráng. Đời trai chỉ có một lần, phải xông pha máu lửa chứ. Sống thế mới đáng sống.
Dương Tuấn Vũ ngồi hút nước cam vắt nhìn ba thằng bạn đập tay thề sống thề chết cùng nhau lập nghiệp.
Hút cạn cốc nước ngon lành, hắn gõ gõ ngón tay cái lên bàn, rồi điềm đạm nói:
– Ba chúng mày muốn chơi lớn à? Thế định làm cái gì?
Ba thằng khí thế bừng bừng liệt kê một loạt các ngành nghề bọn nó thích hoặc có hứng thú.
Hạ Phá Quân nói:
– Kinh doanh quán lẩu nướng, giờ vụ này đang hót hòn họt.
Ngô Phúc Vinh bĩu môi khinh thường:
– Không phải bây giờ đang hót hòn họt, mà nó đã có từ lâu lắm rồi. Giờ lại có chi nhánh của tiên
phẩm của nhà hàng Tuyết Yên, ai thèm tới mấy quán ăn cùi mía chứ? Ngay cả Luxury giờ cũng đang loạn thành một đoàn, ế ẩm kia kìa. Tao thấy hay đi bán mỹ phẩm?
Hồ Tôn Sách lắc đầu:
– Kinh nghiệm không có, nhập hàng chẳng biết độ uy tín bao nhiêu, mà nhập thương hiệu lớn thì không có kinh nghiệm người ta còn lâu mới hợp tác. Tao thấy nên mở tiệm nét.
Ngô Phúc Vinh lập tức phản bác:
– Tiệm nét giờ chẳng có bao nhiêu triển vọng đâu. Nó đã bão hòa mấy năm nay rồi. Ài, hay là kinh doanh quần áo? Tao thấy nhập đồ Trung Quốc về bán lãi lắm, có thằng bạn đang làm thuê ở một shop thời trang, nó bảo ông chủ một tháng có khi lãi mấy trăm triệu.
– Ờ. Được đấy, sau này mở chuỗi shop quần áo bán chắc nuột nà lắm.
Hạ Phá Quân gật gù.
Hồ Tôn Sách lắc đầu:
– Tao thấy không ổn lắm, mày nghĩ mà xem…
Dương Tuấn Vũ thấy ba đứa bạn cãi qua cãi lại một hồi thì thấy bọn này đúng là mấy đứa thấy cái gì có lợi nhuận một chút là lại đem ra bàn luận thì thở dài. Hắn gõ gõ bàn ảo não nói:
– Ba thằng ất ơ này nghe tao hỏi mấy câu được chứ?
Hạ Phá Quân mắt sáng lên, hắn chợt nhớ bên cạnh có thằng bạn thân đang làm kim long đất Việt ngồi cạnh mình mà quên mất, hai đứa kia thì không biết về Dương Tuấn Vũ nhiều, nhưng hắn thông qua mấy lần rủ rê đi chơi bời, lại thông qua chị họ nên biết đây chính là người làm mưa làm gió trên diễn đàn công nghệ, kinh tế trong mấy năm qua.
Thậm chí giờ người ta còn mở rộng lấn sang cả quân sự, nói chung, cái gì hắn cũng biết. Đây chính là từ điển sống, ông thánh chứ đâu nữa, hắn vỗ trán thầm chửi mình óc heo rồi cười nịnh:
– Mải nói quên mất mày, ha hả, đại ca, cho xin ít ý kiến đi.
Hai đứa bạn nghe Hạ Phá Quân nói vậy thì cũng bừng tỉnh, bọn họ mặc dù không biết Dương Tuấn Vũ làm cái gì, nhưng nhìn bộ dạng đứng đắn, trưởng thành mấy đứa cùng tuổi nhiều lắm.
Quan trọng nhất chính là hắn có biệt thự chục tỷ, có siêu xe trong gara, hành tung thần bí, đấy chính là người trải nghiệm đường đời nhiều mới có được. Không hỏi hắn thì đúng thật là một thiếu sót lớn rồi. Vì thế, nghe Hạ Phá Quân nói, bọn chúng ngoan ngoãn ngồi xuống, ánh mắt nóng rực thiêu đốt thằng bạn ngồi đối diện.
Dương Tuấn Vũ thấy ba đứa bạn thân đã tập trung lại thì gật gù nói:
– Đầu tiên, bọn mày xác định không dùng tải sản gia đình mà ra ngoài lập nghiệp?
Ba cái đầu gật như trống bỏi, ánh mắt đều thể hiện quyết tâm cao vợi.
– Tốt. Câu tiếp theo, bọn mày muốn kiếm bao nhiêu tiền?
Đám Hạ Phá Quân đinh nói càng nhiều càng tốt nhưng thấy hắn nhướng mày thì cẩn thận nghĩ, nghĩ lại chợt nhận ra khi nãy đúng là chưa nói tới vấn đề này.
Đừng nghĩ câu hỏi kia là một câu nói của kẻ lắm tiền nhiều của khinh thường đồng tiền. Ngược lại, chính việc xác định mình muốn có bao nhiêu tiền mới là thứ vô cùng quan trọng, nó quyết định quy mô công việc mà mỗi người mong muốn.
Hạ Phá Quân nghĩ một chút rồi vỗ bàn nói:
– Càng nhiều càng ít, trăm tỷ, ngàn tỷ,… tao đều muốn nhiều hơn.
Ngô Phúc Vinh nghe thế thì cũng siết chặt nắm đấm gật đầu:
– Đúng thế, đã xông pha ra sự nghiệp khiến mọi người phải trố mắt lên nhìn thì vài trăm tỷ không
thể thỏa mãn được.
Hồ Tôn Sách nghĩ tới mấy con số trong mơ này thì giọng run lên vì phấn khích, cứ như hắn thực sự đang nhìn thấy núi tiền này trước mắt vậy:
– Tiền, tiền, càng nhiều càng tốt. Nhà tao nghèo sắp điên rồi.
Cũng không thể trách hắn được, giáo sư Hồ Tôn Bác mặc dù danh tiếng rất lớn, nhưng ông ta sống vô cùng liêm khiết, thành ra vợ con đều không được nhờ bao nhiêu, gia đình cũng chỉ có một căn nhà chưa tới 70 m2 ở gần trường học, còn lại tài sản đáng giá duy nhất chắc là chiếc xe ô tô đã cũ kĩ không thể cũ hơn nữa rồi. So với mấy đứa bạn, gia đình hắn đúng là nghèo tới đáng thương, còn so với những người khác, gia đình hắn cũng chỉ thuộc cuối tầng lớp trung lưu.
Có kiến thức mà bụng đói, làm gì cũng phải suy trước tính sau từng đồng bạc thì đúng là đáng thương.
Dương Tuấn Vũ gật gù:
– Tốt. Vậy chúng mày nghĩ các nghề đám bọn mày vừa nêu ra có thể kiếm được vài trăm tỉ, vài nghìn tỉ không? Hay nay đây mai đó, bên trên kiểm tra đột xuất có khi còn bị phạt nặng, đóng cửa, thậm chí là ngồi tù đấy.
Ba đứa giật mình nhận ra thì ra nãy giờ mình mới chỉ nghĩ tới việc kiếm ra tiền, chứ không nghĩ tới những hệ lụy đằng sau, đa số các việc này đều là nhập hàng rởm về bán giá hời. Muốn kiếm tiền tạm bợ, làm thế cũng được, nhưng đúng là vướng vào luật pháp thì hỏng bét. Chưa kể làm ăn kiểu đó chưa chắc đã cạnh tranh được với các cửa hàng khác.
Hồ Tôn Sách lo lắng hỏi:
– Thế theo mày chúng tao phải làm sao? Mày có ý tưởng gì không?
– Muốn thật sự làm tỉ phú, đi làm thuê đừng mong được, phải làm giám đốc, phải đứng lên mở công ty. Mà công ty làm ăn lâu dài quan trọng nhất là phải lấy uy tín làm đầu, tuyệt đối không chơi đồ hàng nhái, hàng kém chất lượng.
– Được, bọn tao không chơi hàng kém chất lượng. Nhưng đồ xịn thì kinh doanh cái gì?
– Từ từ đừng vội. Bọn mày muốn tự sản xuất hay là lấy đồ có sẵn đi bán?
Ba đứa chụm đầu vào bàn bạc một hồi, cuối cùng Phúc Vinh nói:
– Tao thấy tốt nhất vẫn là đồ tự làm, vừa ăn chắc mặc bền, lại không phải nhìn sắc mặt của nhà cung ứng sản phẩm. Nhưng cái khó chính là tự làm là làm cái gì? Mày cũng biết các kiến thức học ở trường này để làm được một cái mới đâu phải dễ. Bọn tao không biến thái như cao tầng Thịnh Thế được. Toàn nghĩ ra những cái khác người, vượt thời đại.
Còn nhập đồ sẵn có thì cái này đơn giản hơn, nhưng phải chạy kênh phân phối. Có hai hướng, một là mở cửa hiệu- chuỗi cửa hiệu để bán đồ cho họ nếu có vốn dày, hai là mình mang đồ đi tiếp thị, nếu vốn mỏng.
Dương Tuấn Vũ vuốt mũi, gật đầu:
– Được rồi. Bọn mày cũng hiểu tương đối rõ điểm lợi điểm hại trong đó. Thực ra còn một cách nữa, rất hay. Đó là bọn mày nhập linh kiện đơn lẻ về lắp ráp, bán ra hàng sẽ vẫn có giá cũ nhưng tiền lãi sẽ nhận được nhiều hơn. Sau này, có vốn thì phát triển đội ngũ nghiên cứu tìm ra cái mới, cái cải tiến, rồi dần dần theo đó đi lên tự sản xuất 100%. Đây là cách tốt nhất cho việc vốn ban đầu ít mà có tham vọng tự sản xuất.
Hồ Tôn Sách không hổ là dân chuyên máy móc, tự động hóa, hắn lập tức nhận ra ưu điểm của phương pháp này. Hắn phấn khích nói:
– Mày thật đúng là thánh sống. Thế cũng nghĩ ra được. Ài, Apple, đúng thế, tập đoàn đang làm mưa làm gió trong thị trường điện thoại cảm ứng, chẳng phải cũng toàn đi mua linh kiện của các hãng về rồi lắp lại thành một thành phẩm sao? Có thêm đội ngũ phát triển một nền tảng riêng, tinh chỉnh lại các chi tiết máy, cuối cùng cho ra một loạt các điện thoại xịn xò, sang chảnh. Sao tao lại không nghĩ ra chứ?
Hạ Phá Quân nghe thằng bạn phân tích thế thì cũng giật mình, hắn càng nghĩ càng cảm thấy có lý. Cách này đúng là không cần phải tự sản xuất ra toàn bộ các linh kiện lớn nhỏ mà chỉ cần mua về lắp ráp lại. Apple làm được, huyền thoại Tim Cook làm được, bọn họ biết đâu cũng có thể làm tốt như vậy thì sao?
Ngô Phúc Vinh cười ha hả nói:
– Thế thì mua linh kiện về lắp điện thoại thôi.
– Được. Điện thoại mỗi năm đều có cái mới, cái tiến bộ, ngành này chỉ có càng ngày càng phát triển chứ không sợ được vài năm sẽ xuống dốc.
Dương Tuấn Vũ ngạc nhiên không ngờ ba đứa bạn lại muốn mở công ty điện thoại. nhớ lại ngày trước mình dựa vào chính việc buôn bán Iphone cũ, Iphone lock mà có vốn, có tiền, rồi xây dựng lên Thịnh Thế ngày hôm nay. Nghĩ như thế, hắn cảm thấy mình và mấy thằng bạn thân cũng thật có duyên với hai từ “Điện Thoại”.