Đọc truyện Tổng Giám Đốc Siêu Cấp – Chương 37: Lê Khôi- Quản Lý Marketing
Cuối cùng cũng phỏng vấn đến người cuối cùng, sau Lâm Tiểu Di thì Dương Tuấn Vũ chọn được thêm một nhân viên nam- Lê Khôi, là một người có kinh nghiệm khá lâu năm về mảng marketing.
Năm 2009 này, Lê Khôi đã được 41 tuổi. Là thành viên già nhất trong công ty rồi, anh ta có 10 năm làm thị trường cho công ty Cyber-A, là công ty liên doanh với Nhật Bản làm về mảng điện thoại di động. Từ những chiếc máy Nokia 7110, là chiếc điện thoại di động đầu tiên được tích hợp trình duyệt web (thông qua WAP) và chức năng gửi/nhận email. Đây cũng là chiếc điện thoại di động nổi bật với kiểu thiết kế dạng bàn phím trượt. Cho tới bây giờ, công ty vì vụ bê bối liên quan đến thuế nên vừa tuyên bố phá sản đầu năm 2008.
Dù là một nhân viên nhiều kinh nghiệm, nhưng Lê Khôi đi xin việc ở khá nhiều công ty nhưng họ đều không nhận anh vào làm việc. Vì ở mảng marketing, họ đa số tuyển những nhân viên còn trẻ, có khả năng đi xông pha thị trường, làm việc được trong những thời tiết nóng nực hay rét buốt.
Dù anh có nói thế nào đi chăng nữa, thì cũng đã hết cái tuổi đấy rồi. Họ đều không nhận. Nhưng anh có kinh nghiệm, anh vẫn muốn làm về mảng marketing này. Vì đó còn là đam mê của cả đời anh ta.
Huống chi nếu đáp ứng yêu cầu đấy, tức là họ mời anh về làm quản lý rồi. Nhưng cấp dưới của anh ta còn muốn thăng chức, làm gì có vị trí trống cho anh ta ngồi vào. Dù có ngồi lên được, thì quân của anh ta cũng sẽ không cống hiến cho anh ta. Không lật đổ là may rồi.
Vì vậy, không việc làm gần một năm, anh cũng tiêu gần hết số tiền tích cóp cho gia đình rồi. Anh ta còn mẹ già, còn vợ và hai đứa con đang học tiểu học. Lê Khôi cũng đi làm thêm một số việc lặt vặt qua ngày nhưng anh ta không cam lòng. Anh ta thấy mình còn trẻ, còn sức khỏe, còn cống hiến được thêm nhiều năm nữa.
Và rồi, một ngày nghe được một đôi bạn trẻ nói về điện thoại cũ của công ty Thịnh Thế, anh ta thấy cách kinh doanh này rất tuyệt vời, nhưng anh ta không còn vốn. Anh ta cũng làm mảng giới thiệu sản phẩm với người tiêu dùng, chứ để quản lý một công ty gồm nhiều thành phần thì không thể. Mà bản thân anh ta lại không tìm được ai chịu góp vốn kinh doanh. Thành ra, anh ta mới tìm đến đây, nói là muốn cống hiến cho công ty…
Dương Tuấn Vũ cũng biết hình thức kinh doanh này cũng không bí mật gì cả, ai bắt chước được thì cũng sẽ thành công thôi, thị trường rất rộng lớn. Nhưng điều đó cũng khẳng định Lê Khôi cũng rất nhanh nhạy, dễ dàng nắm bắt được xu thế của lúc thị trường đầy biến động này.
Một công ty mới như Thịnh Thế, rất cần những người có kinh nghiệm và nhạy bén làm lãnh đạo dẫn dắt. Chỉ sau khi gặp Lê Khôi, Dương Tuấn Vũ mới thở phào nhẹ nhõm được.
…..
Công ty được thành lập là tên mập nhờ mẹ hắn làm người đại diện pháp lý. Hôm trước khi quyết định thuê văn phòng ở tầng 16 của tòa nhà Ánh Sáng. Dương Tuấn Vũ đã đến nhà Chu Văn Tuệ, nói chuyện đoàng hoàng với bố mẹ của Chu bàn tử. Chuyện này cũng chẳng giấu diếm được. Dù sao tên mập cứ hay thậm thụt, giấu giấu diếm diếm được hàng cũng chỉ được một thời gian thôi. Cứ ôm hàng mấy trăm cái điện thoại là sẽ bị phát hiện ngay.
Ngày hôm đó, Dương Tuấn Vũ cũng nói là hai đứa muốn cùng nhau thử làm kinh doanh một chút, cũng không nói ra phương thức kinh doanh, chỉ đề cập đến muốn nhập điện thoại với giá rẻ rồi bán lại để kiếm tiền chênh lệch. Nguồn hàng đảm bảo không phải buôn lậu. Hắn đưa ra giấy tờ chứng nhận của hải quan Hải Phú mà khi ký hợp đồng Đổng Xán có photo lại giúp hắn một bản để khi nào có cảnh sát kinh tế kiểm tra thì còn rõ nguồn gốc hàng hóa.
Thúy Vy và Chu Lực cũng chẳng biết nói sao với hai đứa quỷ này. Nhưng rồi nghĩ con nên va chạm sớm một chút cũng tốt. Và giới hạn điều kiện là chỉ được làm thêm ngoài giờ, không được để ảnh hưởng đến kết quả thi. Mập mạp sống chết thề thốt, Dương Tuấn Vũ cũng hứa, còn nói là sẽ chứng minh bằng điểm thi, đến khi họp phụ huynh họ sẽ thấy được kết quả. Nếu thành tích sụt giảm thì sẽ đóng cửa công ty ngay lập tức.
Chu Lực thì mặc kệ thằng con muốn làm gì thì làm, thậm chí ông thấy đứa con mình có niềm yêu thích kinh doanh từ sớm cũng rất tốt, đây chính là di truyền từ hắn. Chẳng phải ngay từ năm nhất đại học, hắn cũng muốn làm kinh doanh đồ gia dụng rồi sao. Nhưng phải khi sau ra trường 5 năm hắn mới có điều kiện thực hiện. Bây giờ mình có tiền thì sao không cho đứa nhóc tập kinh doanh thử. Dù sao lập công ty cũng không tốn nhiều tiền lắm, 100 triệu đồng là đủ. Biết đâu con mình mai sau sẽ lọt được vào top 100 người kinh doanh thành đạt của cả nước thì sao. Chu Lực càng nghĩ càng bay xa.
– Dạo gần đây ba rất bận, ngày mai lại đi Hà Đô, mẹ con sẽ ở lại một tuần giúp con thành lập công ty. Tên công ty đã chọn chưa?
– Dạ. Có rồi. Bọn con định gọi là Thịnh Thế. Thịnh trong hưng thịnh. Thế trong thế lực. Sau này nó sẽ là tập đoàn lớn mạnh nhất cả nước, rồi sẽ vươn ra cả thế giới.
– Được rồi, có hoài bão rất giống ba. Tốt. Ba mẹ sẽ giúp con mở công ty nhưng sẽ không hỗ trợ thêm vốn và tài chính gì hết. Số tiền đơn hàng các con sẽ tự linh động mà quản lý. Ba cũng sẽ không góp cổ phần. Hai đứa nếu cùng lập công ty thì chia đều đi mỗi người 50% cổ phần.
– Vâng, chúng con cũng định như vậy.
– Cảm ơn cô chú đã giúp đỡ.
– Ừm. Chú cũng nghe Văn Tuệ nói về kiến thức kinh doanh của cháu rồi. Ừm. Rất có tiềm năng. Nếu sau này muốn tìm một công ty tốt thì cứ đến công ty chú làm việc. Người nhà với nhau chú sẽ không bạc đãi cháu.
– Vâng. Cháu cảm ơn chú.
– Tốt rồi, có làm gì thì cũng ăn cơm đã. Đồ ăn cũng nguội rồi. Mấy đứa quỷ chọn đúng lúc ăn cơm để bàn chuyện. Đúng là khôn lỏi (ý của Chu Lực là muốn nói: trời đánh tránh miếng ăn)
– Vâng, Cháu mời cô chú ăn cơm. Mời mập ăn cơm.
Vậy là một đế chế kinh tế cường đại được hình thành từ đây. Trên cơ sở một bữa cơm thân mật.
….