Đọc truyện Tổng Giám Đốc Siêu Cấp – Chương 36: Cô bé ngây thơ – Lâm Tiểu Di
…
Chu Văn Tuệ tức giận:
– ** kiếp, sao lại có đứa tự nghĩ bản thân mình là nhất như thế nhỉ. Sao mày không đuổi thẳng, việc gì phải nói dài dòng thế. Nhìn hắn vào phỏng vấn mà chân gác lên, nhìn đã chẳng ra làm sao rồi.
– Đuổi người cũng phải có nghệ thuật, hắn thì không quan trọng, không nhận là không quan hệ, nhưng mà nếu đuổi người ra như thế, sẽ làm ảnh hưởng đến tâm lý của những người phỏng vấn phía sau.
– Sau này tao nhất định không làm cái chức giám đốc nhân sự.
… Hỏi tới người thứ 40 rồi mà vẫn chưa có ai ưng ý. Dương Tuấn Vũ cũng hơi buồn bực. Nhân viên bây giờ sao lại cứ có cái suy nghĩ chọn đại công việc nào lương cao thì đi thử việc nhỉ?
Không có đam mê, không có ý thức phấn đấu thì chỉ mãi làm công nhân mà thôi. Lần này hắn tuyển người đều yêu cầu khá cao, vì những thành viên này có thể là những tướng lĩnh đầu tiên đi theo hắn khai phá những mảnh đất mới.
Hai người đang uể oải duỗi vai, vặn lưng cho đỡ mỏi thì có tiếng gõ cửa. Chỉnh lại tư thế một chút, Dương Tuấn Vũ gọi:
– Mời vào.
– Xin chào hai anh.
Dương Tuấn Vũ nhìn thấy cô gái trước mắt thì hơi ngạc nhiên vì mức độ lôi thôi của cô nàng.
Da trắng hơi nhợt, vàng mắt thâm quầng như gấu trúc, mắt kính tròn tròn, tóc không biết là rối hay là xoăn, mặc áo sơ mi hơi nhăn nhúm kết hợp quần có dây đeo vai in hình con gấu bông, đi giầy vải. Khá nhỏ nhắn, cao khoảng 1m6. Tay cầm hồ sơ, đôi mắt to tròn còn giữ lại vẻ đáng yêu. Tổng quan là một cô gái khá xinh xắn. Sau lưng đeo balo đựng laptop.
Dương Tuấn Vũ nhìn vào ảnh trong hồ sơ, thấy không có ai như người đứng trước mặt:
– Chào chị, chị là?
– Tôi là Lâm Tiểu Di.
– À, chị là Lâm Tiểu Di à…
Cả Dương Tuấn Vũ và Chu Văn Tuệ cũng phải há hốc vì sự khác nhau giữa hai người trong và ngoài ảnh. Ở trong ảnh con ** nó chính là một người đàn ông trung tuổi nha. Nhưng nhìn giới tính ghi rõ là nữ, năm sinh 1984, tức là 24 tuổi. Không biết làm sao mà mình lại để sót cái cái hồ sơ cực phẩm này. Đang định nói ra nghi vấn thì thấy cô bé trước mắt cười hì hì:
– Mọi người ngạc nhiên lắm phải không, ừm, ảnh trong hồ sơ là ảnh của bố mình. Mình rất muốn làm công việc về website và quản lý internet này, tìm đâu cũng thấy cần tuyển nhân viên có ít nhất hai năm kinh nghiệm, nhưng hè năm tới mình mới ra trường. Ừm, trong hồ sơ là trường mình đang học Công nghệ thông tin Nam Kinh.
Quay lại vấn đề ảnh, chính là vì thời hạn nộp profile (lý lịch) còn có 30 phút, mình mới nhớ ra là không hay chụp ảnh,nên không tìm được cái ảnh nào trên máy tính, nên mượn tạm cái ảnh của bố mình để đăng lên. Thật may mà vẫn qua được vòng loại đầu. Hì hì.
Nói tới đây thấy hai tên nhóc mồm cũng há hốc ra nhìn mình như sinh vật lạ, Tiểu Di hơi ngại ngùng lắc lắc hai bàn tay nhỏ, hỏi dò:
– Này này, không vấn đề gì chứ. Ừm. Châm chước cho mình nhé.
Dương Tuấn Vũ cũng thấy đây chính là cực phẩm. Thời buổi này kiếm người không có ảnh của bản thân đúng là mò kim đáy bể. Lại dám lấy ảnh của bố để đăng lên hồ sơ xin việc đúng là chuyện sống bao nhiêu năm chưa gặp. Hắn hỏi cũng buột miệng hỏi:
– Chị Tiểu Di sao không lấy ảnh của mẹ, ảnh của bố nhưng lại ghi giới tính nữ không sợ bị loại à.
– Ừ nhỉ. Chị cũng không nghĩ ra, lúc đấy vội quá. Ừm, thế để chị đổi lại ảnh của mẹ vậy.
Lâm Tiểu Di vô tay nhỏ khen ý tưởng của Dương Tuấn Vũ rất tốt. Còn đang lôi máy tính ra định sửa tại chỗ luôn thật.
Dương Tuấn Vũ vỗ trán, đúng là hết nói được mà. Còn không biết người ta đang nói móc. Quá ngây thơ rồi.
– Thôi chị ơi, không vấn đề gì, chị cứ phỏng vấn xong rồi về sửa sau.
– Ừm, vậy đợi lát nữa phỏng vấn xong thì chị sửa lại.
“Nộp đi rồi có sửa lại bằng niềm tin à” – Dương Tuấn Vũ đầu to như cái đấu.
Đúng lúc này mập mạp thấy thằng bạn có vẻ hết cách, hắn tự cho mình là thông minh, lấy quyền hạn của mình đưa ra một câu hỏi để giải nguy:
– Chị thấy công ty em thế nào? Đẹp không?
Dương Tuấn Vũ laị vỗ trán “Nếu làm việc với hai con hàng này đúng là đau đầu đây.”
Như không nhận ra vẻ bất lực của hắn, Lâm Tiểu Di lại rất vui vẻ cười nói:
– Ừm. Công ty rất sạch đẹp, nếu chị được làm việc chị sẽ chọn chỗ kia kìa. Đúng, chính cái chỗ gần cửa kính. Phòng rất rộng rãi lại có tầm nhìn ra mặt hồ Thủy Tiên. Làm việc căng thẳng chỉ cần nhìn ra một cái là thấy mọi khó khăn đều trôi sạch.
Chu Văn Tuệ cũng hơi đổ mồ hôi cho Lâm Tiểu Di vì câu nói “chọn chỗ kia kìa”. Đấy chính là chỗ của tên giám đốc kia a.
Dương Tuấn Vũ cũng thấy hơi hết kiên nhẫn với cô bé ngây thơ này rồi, hắn mặt nghiêm túc lại, giọng nói mang theo áp lực:
– Chị Tiểu Di, chị hôm nay đến phỏng vấn.
Lâm Tiêu Di bây giờ mới chú ý đến mặt Dương Tuấn Vũ đã đen như đít nồi rồi, cô hơi lo lắng, cắn cắn môi nhỏ, gật đầu trả lời:
– Đúng vậy, chị đến đây để phỏng vấn.
– Ừm, chị cũng biết mình đến để phỏng vấn là tốt rồi. Chính là để chị biết chị chưa có được chúng tôi đồng ý nhận chị.
Tiểu Di mặt buồn thiu, cũng biết mình lỡ lời:
– Ừm, chính là chưa có nhận.
– Chị muốn làm ở nơi này chứ?
– Ừm, rất muốn, ở nhà đã muốn, đến đây thấy công ty càng muốn.
– Vậy chị có phân biệt được là mình thích làm công việc này hay là thích đến công ty này vì nó đẹp?
– Chị biết. Nhưng mà chính là thích cả công việc lẫn công ty đẹp.
– Được rồi. Sao chị lại muốn đi làm bây giờ, trong khi chị còn chưa học xong. Công ty không thể để chị vừa đi học ở trường vừa nhận lương được.
– Chị đã thi xong các môn rồi, thời gian tới là đi xin thực tập ở các công ty thôi. Chính là đi làm rồi. Chị muốn vừa được đi làm, lại vừa hoàn thành khóa thực tập.
– Chị có đủ thời gian chứ? Chị có biết công việc IT này rất vất vả?
– Chị sẽ cố gắng hoàn thành công việc của công ty thật tốt, sau đó mới tranh thủ thời gian làm đề tài.
– Nếu như công việc làm ảnh hưởng tới kết quả đề tài của chị, làm chị không có bằng thì làm thế nào?
Lâm Tiểu Di phồng má chọc chọc má rất đáng yêu, trả lời:
– Chị nghĩ nhân viên IT không nhất thiết là phải có bằng cấp. Đủ năng lực là có thể đi làm rồi.
– Nếu như đi làm chị muốn nhận lương bao nhiêu?
– Các em thấy chị có khả năng đến đâu thì trả đến đó là được. Chị không mơ làm tỷ phú gì cả, chị chỉ cần công việc giúp mình thỏa mãn đam mê là được. Nếu để chị chọn giữa giải thưởng về học vấn và tiền bạc thì chị sẵn sàng bỏ tiền để lấy học vấn. Chị chỉ cần đủ trang trải sinh hoạt hằng ngày là được. Nên mong công ty cho chị cơ hội.
Lâm Tiểu Di mắt gấu trúc long lanh, nhìn rất là đáng thương.
Dương Tuấn Vũ cũng cảm thấy bà chị ngây thơ này đúng là chỉ nghĩ đến công việc, nhìn bộ dạng lôi thôi kia nếu mà chăm sóc như con gái bây giờ chắc chắn cũng là một mỹ nhân chứ chẳng đùa. Mấy người con gái bỏ được ngoại hình để nghĩ tới công việc, rất hiếm. Và con gấu nhỏ trước mắt này chính là hàng hiếm. Cần được đưa vào sách đỏ quốc gia cần bảo vệ.
– Ok. Chúng ta phỏng vấn tới đây thôi, chị cứ về đợi kết quả đi nhé, nếu trúng tuyển công ty sẽ có thông tin báo lại và có giấy xác nhận trúng tuyển đi kèm. Lần sau tới công ty, chị nhớ mang đầy đủ hồ sơ có ảnh chụp của mình đến nộp nhé.
– Ừm, vậy là vẫn phải đợi à. Mong là sếp sẽ nhận, các em nhớ nói với ông ấy một tiếng giúp chị nha. Nếu chị trúng tuyển chị mời hai đứa đi ăn đồ SuShi cá hồi. Chị biết một quán ngon lắm. (Nhật Bản).
Dương Tuấn Vũ hơi lo ngại về nhân viên mới này, hắn đã nói bóng gió một chút là sẽ nhận chị ta rồi mà còn không hiểu. Ừm. Để xem khi biết hai thằng nhóc mình làm giám đốc thì chị ta sẽ có phản ứng ra sao. Thế là hôm sau có bữa ăn SuShi cá hồi rồi. Ừm, không tệ.
Hắn chợt nghĩ ra gì đó, thấy Tiểu Di đã đi gần ra cửa mới gọi lại:
– Chị Tiểu Di này, em nghĩ chị nên cắt tóc ngắn và mặc quần áo phông ngắn đi làm thì tốt hơn đấy.
– Oa. Sao em biết chị thích mặc quần áo phông ngắn? Em đúng là hiểu chuyện nha, bố mẹ chị cứ bắt chị mặc quần áo lịch sự một chút, nói là sau này đi làm công ty bắt mặc đồ công sở. Chị thấy chật chội khó chịu lắm. Ừm, mà sao phải cắt tóc ngắn vậy? Công ty có quy định này à?
– Không phải quy định của công ty, em thấy chị cắn tóc ngắn sẽ tiện hơn nhiều đấy.
– Ừm, em nói có lý, chị không nghĩ ra nhỉ. Tóc dài hôm nào cũng phải chải đầu rất lâu. Tóc ngắn như con trai tụi em chả bao giờ cần đến lược, cứ vuốt vuốt mấy cái là được. Ừm, đúng là em rất tinh mắt. Còn nhỏ tuổi mà rất giỏi nha. Cho chị gửi lời hỏi thăm ông chủ nhé. Chị về đây.
…
Chu bàn tử cũng thấy hơi lo lắng vì chị gái ngây thơ này, hắn hỏi nhỏ:
– Mày thấy bà chị cực phẩm này được việc à. Tao thấy bà chị này có khi còn quên cả giờ đi làm luôn được đấy.
Dương Tuấn Vũ cũng rất bất đắc dĩ:
– Ừm, người tài giỏi đôi khi không bình thường một chút, nhưng nếu biết cách phát huy tài năng của họ thì thành quả sẽ rất đáng mong đợi đấy. Có lẽ tao phải gọi điện nhờ phụ huynh gọi bà chị này dậy đi làm đúng giờ.
“Một cô gái rất thú vị. Ừm, Lâm Tiểu Di, họ Lâm à.” Nhắc đến một cô gái thú vị và đáng yêu thì Dương Tuấn Vũ lại nhớ lại cô gái tiếp viên hàng không trên chuyến bay cuối đời hôm đấy. “Không biết cuộc sống của em giờ này thế nào? Gia đình em có hạnh phúc chứ. Mong là tương lai sẽ không như lời mà em đã kể cho anh nghe. Không biết có gặp lại được em không? Cô gái ngốc còn ngắc tay muốn làm người yêu của mình nữa chứ.” Hắn lắc lắc đầu cười. Dù không gặp lại được nhưng Dương Tuấn Vũ cũng chắc chắn không quên được cô gái nhỏ này.